“Chị ta là cái quái gì chứ, tên của
chị ta là Nguyễn Ngọc phải không? Một câu nói của tôi thôi, ai dám nói không tốt, cả một buổi tối, để tôi trực một mình, chán chết tôi sao?”
“Không phải.
” – Giang cầm thở dài: “Chẳng qua là có một người tính tình đặc biệt không tốt, một khi tôi nói buổi tối, có lẽ sẽ ra tay… A, xem tôi nói gì kìa, cô coi như tôi chưa từng nói gì đi.
”
“Giang cầm, cô có ý gì, nói rõ ràng đi.
Nói thế nào, thì từ lúc bắt đầu nhận cô làm bạn, tôi chính là muốn bao che cho cô, tôi muốn xem xem, ai dám khi dễ người
mà Hoắc Chân Chân tôi bao che.
”
Giang cầm làm bộ vô cùng khó xử, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Thở dài thật sâu: “Được rồi, tôi nói với cô.
”
“Nói mau.
”
CHƯƠNG 129: ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG CÒN CÓ Ý KIÉN SAO?
Giang cầm: “Cô có nhớ, tôi có một người bạn tốt, tên là Trần Giai Lệ không?”
Hoắc Chân Chân: “Có chút ấn tượng, con sâu bọ vô dụng bên cạnh cô đó sao?”
Giang cầm gật đầu: “Quan hệ của tôi và cô ấy vẫn tốt lắm, nhưng Giai Lệ vẫn luôn gây hiềm khích với cô ta, mỗi lần cô ấy nói vài câu, liền bị cô ta chèn ép, trước đây còn bị ăn tát, thậm chí còn ở trước mặt mọi người cảnh
cáo cô ây nữa.
”
“Cô ta là ai?” -Hoắc Chân Chân chất vấn: “Thật là kiêu ngạo.
”
“Mặc dù Trần Giai Lệ không đúng, nhưng dù sao cô ta cũng là con chó chạy vặt của cô, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân.
”
Giang cầm: “Tính tình của cô ta không được tốt lắm, lạl khá sắc bén.
Tôi sợ, nếu tôi cũng đổi xuống buổi tối, cô ta sẽ làm ầm lên, đến lúc đó tình cảnh sẽ rất khó coi.
”
Hoắc Chân Chân: “Cô nói thẳng
đi, người đó là ai?”
Giang cầm: “Mộ An An.
”
Hoắc Chân Chân: “Ai?”
Giang cầm: “Chính là người vừa rồi ngồi ở đối diện Nguyễn Ngọc, người không có nói chuyện nhiều.
”
“Cái con xấu xí đó sao?” – Hoắc Chân Chân liền bật cười: “Vừa nhìn liền biết là đồ rác rưởi, tầm thường quê mùa.
Nói thế nào thì cô cũng là đại tiểu thư Giang gia, là danh hiệu mỹ nữ, lại đi sợ cái con xấu xí đó.
”
“Không có cách nào khác, cô ta là cô nhi cái gì cũng không sợ.
” -Giang cầm vẻ mặt bất lực: “Khi còn ở trường học, cô ta dựa vào việc gian lận liên tục giành lấy vị trí thử nhất.
Cô cũng biết gia đình của tôi rất nghiêm khắc với việc học của tôi, tôi vẫn không lấy được hạng nhất, thường xuyên bị trách mắng, không biết làm gì.
”
“Cô ta chỉ là một cô nhi, còn là một cô gái xấu xí, mà lại kiêu ngạo như vậy.
” – Hoắc Chân Chân cười lạnh: “Điều này làm tôi nhớ đến người phụ nữ ở trang viên của Hoắc gia vào ngày hôm
đó.
”
Nhắc đến người phụ nữ mà cô ta gặp ở tiệc rượu, Hoắc Chân Chân liền hận cô ta tới chết.
Nếu không phải người phụ nữ chết tiệt đó làm bẩn váy của cô ta, cô ta cũng sẽ không để vụt mất Thất gia.
Mà con người thấp hèn đó, lại dám uy hϊếp cô!
“Chuyện gì vậy, người phụ nữ nào?” – Giang cầm hỏi.
Hoắc Chân Chân xua tay, lúc này điện thoại liền vang lên, cô đi ra ngoài nghe máy.
.