***
Hai ngày trước vừa mới kết thúc khóa học, hôm nay chính thức là ngày đầu tiên bắt đầu học kì mới. Học sinh ở các ban ai ai cũng thấy phấn chấn hẳn lên, trên mặt tràn đầy sự mong đợi vào một môi trường học khác.
Trong tam trung, lớp mười một và lớp mười hai ở cùng một khu dạy học. Đa số học sinh đều quen thuộc nơi đây, đối với thầy cô dạy học thì lại càng quen thuộc.
Chủ nhiệm lớp Tưởng Lệ Lệ đến trong ban để tiếp đón các bạn học, từ trước đến nay cô giáo vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ quản lý bạn học mới, một số bạn thì đến thư viện lấy sách giáo khoa chuẩn bị phát.
Chu Ngộ Thần vẫn như cũ, không hề tới trễ một chút nào, hắn ngồi cùng với mấy anh em chơi cùng từ nhỏ đến lớn.
Tiếu Hoắc cầm di động lên, hưng phấn mà khoe hai ngày trước mình mới có bạn gái, các anh em đều cười cợt không tin, nói anh ta khoác lác. Nhưng riêng Chu Ngộ Thần lại cảm thấy hứng thú mà liếc nhìn, bỗng nhiên lại nhíu mày mà nhìn chằm chằm chiếc di động, bản thân lại hoàn toàn phát ngốc.
Sau khi chủ nhiệm lớp xếp xong chỗ ngồi, mọi người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bây giờ nhiều bạn học lại ước ao được ngồi cạnh những bạn có tính cách sôi nổi, mà chung quanh không hề náo nhiệt như họ tưởng.
Còn chưa chính thức đi học, đã có mấy nữ sinh ngồi một chỗ chơi với nhau, thành lập một nhóm riêng. Vui vẻ mà lấy một poster idol từ cặp xách, vui vẻ mà bàn nhau giao lưu ríu rít.
Tiếu Hoắc lúc này vẫn còn khoác lác cùng Phạm Vũ Triết, Chu Ngộ Thần không nghe mà lười nhác liếc qua lớp học, mặt không chút biểu cảm mà đứng dậy lướt qua Tiếu Hoắc, đi tới chỗ ngồi đầu tiên trong tổ.
Chu Ngộ Thần hôm nay mặc áo đồng phục, bên ngoài mặc áo khoác màu đen nhưng không kéo khóa, hơi hơi bung ra, lộ ra đường cong của xương quai xanh như ẩn như hiện, cơ thể phát ra mùi vị đàn ông trưởng thành. Quần màu đen anh mặc rộng thùng thình cũng không che giấu được đôi chân thon dài. Lụa đẹp vì người, dù đồng phục mặc lên có đẹp hay không thì cũng là do người mặc, câu nói này rất chuẩn xác khi nói đến Chu Ngộ Thần. Anh bước vài bước đến cửa sổ, nhìn cái bàn trống rỗng không có cái gì, tùy ý ngồi xuống, lấy di động ra chơi.
Toàn bộ quá trình một âm thanh cũng không phát ra, nhưng cách đó không xa là tổ ba, mấy nữ sinh kia đột nhiên lại ríu rít thảo luận, ánh mắt ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi dịch lên trên để tới gần Chu Ngộ Thần ở tổ hai. Trên mặt mấy cô bé đó tràn đầy sự đắc ý, mặt đỏ phừng phừng.
“A, Thần ca làm gì đấy? Sao lại ngồi bàn một, dưới ngay mí mắt của thầy cô mà chơi điện thoại? Chả lẽ anh ấy không sợ, thật sự kiêu ngạo đó nha!”. Tiếc Hoắc vẫn luôn dõi theo Chu Ngộ Thần khi anh vừa rời đi, nhìn anh ở gần bục giảng mà ngồi xuống một cách tự nhiên, nghĩ hàng trăm lần cũng không ra đáp án là vì sao.
“Thần ca trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo như thế mà? Không, rõ ràng không phải kiêu ngạo, mà đó chính là khí phách”. Phạm Vũ Triết vừa nói vừa thò tay xuống, lấy cặp xách từ trong ngăn bàn ra.
Tiếu Hoặc lại đè tay hắn, vẻ mặt không hiểu: “Mày làm trò gì thế, chốc nữa lại phải lấy đồ, chả lẽ mày định trốn học?”
“Trốn mẹ mày, tao theo sau nhìn xem Thần ca đang làm gì”
“Mày cũng ngồi hàng đầu như thế á?”
“Chứ sao nữa!”
Phạm Vũ Triết nhanh như chớp chạy tới hàng đầu, nhìn Chu Ngộ Thần ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định ngồi sau hắn.
Trong chốc lát, các anh em liền chạy đến, để không rời khỏi tổ chức, Tiếu Hoắc cũng đứng dậy mà nịnh hót, cũng tùy tiện mà ngồi gần đó. Thần ca quả là có bản lĩnh, trong chốc lát đã khiến rất nhiều người lại gần ngồi đó nha!!!
Liếc mắt nhìn thấy chỗ bên người Phạm Vũ Triết còn trống, định ngồi xuống thì ngẩng đầu lại thấy Chu Ngộ Thần đang nhìn chằm chằm hắn. Ai dà, tình huống có chút rối rắm, Tiếu Hoắc lập tức lui về sau vài bước, ngồi ở bàn số ba.
Trời sập xuống, còn có Phạm cẩu ở phía trước chống đỡ nha!!
“A, đúng rồi, Thần ca, sao anh lại ngồi ở đây?”. Mông vừa dính xuống ghế, Tiếc Hoắc liền lập tức tìm tòi câu trả lời, liếc qua Phạm Vũ Triết rồi ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần mà đặt câu hỏi.
Chu Ngộ Thần đầu cũng không thèm nâng lên nhìn hắn, vẫn ngồi y như cũ mà nghịch di động, giống như đang chờ đợi cái gì, miệng trả lời đầy ấn ý: “Đó chính là ông đây muốn học tập thật tốt đó, người anh em.”
“????”
Lời nói này từ trong miệng Chu Ngộ Thần phát ra, có đánh chết thì người ta vẫn không tin!
Người này từ nhỏ đến lớn chính là loại người xấu xa nhất, mưu mô nhất. Không biết năm trước bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đang đội sổ thành tích bỗng dưng nhảy lên dẫn đầu, đứng thứ nhất. Chu Ngộ Thần có đầu óc tốt, nhưng tính tình quá mức tùy hứng, cà lơ phất phơ cùng với thái độ đáng chết này một chút cũng không thay đổi. Lời anh vừa cất ra, hai người còn lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó chỉ liếc hắn muốn chửi thề.
***
Tất cả bạn học giờ phút này gần như đã ngồi đầy đủ. Sáng nay, Thời Lạc dậy muộn, tài xế trong nhà đưa cô đến cổng trường rồi cô lại phải chạy thật nhanh đến khu dạy học. Chạy đến cửa lớp, cả người mệt nhoài không thở được, đỡ lấy then cửa mà ngó nhìn vào trong, toàn là người với người!! Nhưng phần lớn đều là người quen ở sơ trung, nên cũng có vài gương mặt quen thuộc.
Vừa định tìm vị trí ngồi, liền nghe thấy Phạm Vũ Triết kêu gọi: “Ôi tiểu công chúa ơi, ngồi ở đây này! Anh đây ngồi phía trước, xem bảng cho tiện.”
Thời Lạc nghe theo tiếng gọi, quay đầu nhìn chỗ cửa sổ, Phạm Vũ Triết bèn giơ tay vẫy vẫy. Cô nàng này bèn cười tủm tỉm, gật gật đầu, lúc sau mới chạy đến bên anh ta, ngồi bên cạnh, động tác lưu loát mà để cặp xách vào trong ngăn bàn, quay đầu cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Phạm Vũ Triết tùy ý cười, xua xua tay, khóe miệng giương cao: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Hai người còn chưa nói được vài câu, Tiếu Hoặc giơ bình nước vừa đi lấy, chọc chọc sau lưng Thời Lạc: “Uống không, tiểu công chúa?”
Thời Lạc hào phóng mà nhận lấy, cười càng thêm xán lạn: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó cô nàng này không màng hình tượng tiểu công chúa thường ngày, ngửa đầu uống phóng khoáng, hít thở đều đều.
Phạm Vũ Triết lúc này đang cùng Tiếu Hoắc nghĩ xem chốc nữa tan học đi ăn gì. Người ngồi phía trên vốn đang lười nhác dựa bên cửa sổ, đột nhiên lại quay đầu, hỏi: “Các cậu, có ai mang khăn giấy không?”
Biểu tình lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Khăn giấy á? Không có việc thì mang khăn giấy làm gì, chúng ta cũng có phải là con gái đâu.” Tiếu Hoắc xua xua tay, sau đó cúi đầu tiếp tục tra trên di động tiệm nào ăn ngon.
Thời Lạc nghe thấy, buông chai nước, cúi đầu tìm kiếm trong cặp: “Tớ có, đợi một chút nhé.”
Không mất nhiều thời gian, trong chốc lát Thời Lạc lấy ra một bịch khăn giấy đưa cho Chu Ngộ Thần. Thiếu niên ấy một chút cũng không khách khí, rút ra khá nhiều rồi đứng dậy, khom lưng lau kĩ bàn ghế.
Rất tỉ mỉ, ngăn kéo cũng lau sạch sẽ.
Chu Ngộ Thần vô cùng nghiêm túc, từng sợi tóc đen nhánh trên trán rũ xuống. Ngoài cửa sổ lúc này, mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám mây chiếu qua cửa sổ, phác họa nên gương mặt góc cạnh tuấn tú của anh. Chu Ngộ Thần hơi cúi đầu, bởi vì dùng sức nên trên cánh tay, đường cong cơ bắp cũng hiện lên rõ ràng. Anh nghiêm túc lau, không ngại mấy chuyện vặt vãnh nhỏ này dù cho ngày thường cũng lười quản, chăm chú đến nỗi mà trên người lại ẩn ẩn lộ ra chút khí chất, vô cùng hấp dẫn. Như một tai họa vậy, nhiều em gái nhỏ thích anh thật sự là không phải không có lý do.
“Mấy động tác này là có ý gì đây?”
“Ai biết.”
Hai người nhìn tới nhìn lui, cuối cùng thì Phạm Vũ Triết cũng không nhịn được, tò mò mà mở miệng hỏi: “Thần ca, anh làm cái gì thế, rảnh rỗi đến nỗi bắt đầu giúp mọi người tìm niềm vui à? Hay bạn học mới ngồi cùng bàn xinh đẹp?”
Tiếc Hoặc cũng xen vào, liền nhấc mông lên mà nhìn Chu Ngộ Thần: “Thần ca thật thân thiện đó nha! Hay anh cũng giúp em lau lau một chút, em cũng có thói ở sạch đó!”
Chu Ngộ Thần cúi xuống, không khách khí mà đạp vào ghế của Tiếu Hoắc, vo tròn giấy vừa lau mà ném vào thùng rác cạnh bục giảng, một phát liền trúng đích. Ánh mắt cũng lười liếc, lười biếng mà mở miệng: “Lăn đi, ông đây chỉ lau cho vợ!”
“Vợ???!!!”
***
Cua: ối dồi ôi thê nô:))))