Bên này vừa về nhà, mẹ Kiều đã gọi điện.
"Kiều Vi, con rốt cuộc đang làm gì hả, dạy con nhiều như vậy một chút cũng không có khái niệm thời gian sao?" Trong giọng nói bình tĩnh của bà đè nén sự tức giận, "Con xem bây giờ là mấy giờ rồi."
Rời khỏi bệnh viện vẫn cảm thấy không khỏe, Kiều Vi ôm bụng, tay trái cầm điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích: "Trên đường gặp tai nạn giao thông nên trễ một chút."
"Có bị thương không?" Mẹ Kiều mất kiểm soát mà cao giọng.
"Không sao."
Bên kia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy con tự thu dọn rồi chạy đến đây, trong vòng 45 phút, mẹ muốn thấy con xuất hiện ở cửa ra vào phòng hòa nhạc."
"Con biết rồi." Kiều Vi nhắm mắt, trầm giọng đáp.
OoOoO
Tóc không thể làm, A Nguyên chỉ kịp buộc đuôi ngựa cho cô, dùng thời gian ngắn nhất để trang điểm nhẹ.
Cũng may Kiều Vi trời sinh đã có khí chất, xuất hiện thế nào cũng không khiến người trước mặt cảm thấy thất lễ.
Trợ lý mang váy dạ hội và áo choàng lông đến, Kiều Vi vừa nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt.
"Đổi bộ đơn giản chút đi."
Quá chói mắt, cũng quá phô trương.
Trợ lý của A Nguyên ngập ngừng không dám trả lời, nếu mặc quá đơn giản, chủ tịch Kiều chắc chắn sẽ không hài lòng.
Vẫn là A Nguyên ngẩng đầu nói: "Nghe cô chủ đi. Vào phòng quần áo lấy cái váy màu trắng và túi xách màu xanh nhạt, lát nữa ra ngoài mặc thêm áo khoác sẽ không lạnh."
Trợ lý đang muốn đi lại bị A Nguyên gọi lại, thì thầm vào tai vài câu.
Hôm nay trang điểm Kiều Vi không trầm lắng như mọi khi, thỉnh thoảng cúi người, A Nguyên đương nhiên đoán ra bụng cô không khỏe, có lẽ do tới tháng.
Khi đưa túi cho Kiều Vi, cô đang mang giày, A Nguyên lại dán thêm mấy miếng giữ ấm vào áo khoác cho cô.
Cô gái này sợ lạnh, vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh như băng đá.
"Cảm ơn."
"Đồ cũng không phải cho chị, chị cũng là mượn hoa hiến Phật mà thôi." A Nguyên bật cười.
Kiều Vi cũng ngẩng đầu mỉm cười với A Nguyên, cười xong lại cảm thấy thật châm chọc.
Chuyện người ngoài có thể nhớ, mẹ cô lại chẳng bao nhớ nổi, hoặc cho dù có nhớ, mẹ cô cũng sẽ không lãng phí thời gian đi làm.
OoOoO
Kiều Vi khó khăn lắm mới đến nơi trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu. Đa phần người nghe đã vào vị trí, sảnh ngoài phòng hòa nhạc lúc này rất vắn vẽ.
Mẹ Kiều nhìn cách cô trang điểm, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Bà vuốt phẳng làn váy rồi đứng dậy, nắm tay Kiều Vi, vừa đi vừa hạ giọng giới thiệu người tới đêm nay: "Người này con chắc cũng quen biết."
"Ai?"
"Tống Thường Huệ."
"Bà Tống." Kiều Vi kinh ngạc.
Người này cô đúng là có quen biết, nhưng là quen biết trong sách giáo khoa. Nhà dương cầm nổi tiếng nhất trong nước, nhà soạn nhạc tài ba, cái tên này đối với người học nhạc mà nói như sấm rền bên tai.
"Chủ đầu tư bên kia dầu muối đều không ăn, có điều mẹ nghe nói ông ta là người có hiếu, vậy cũng chỉ có thể đi từ phía bà Tống."
Nói thế, ông Tống là đối tác lần này của mẹ Kiều.
Mẹ Kiều như thật sự đi đến ngõ cụt, nói đến đây liền nhíu mày: "Chỗ ngồi của chúng ta cạnh nhau, đến lúc đó con chỉ cần nói những đề tài khiến bà ấy cảm thấy hứng thú, mượn cơ hội để làm quen, còn lại cứ để cho mẹ."
Tiến độ bên chỗ thằng nhóc Tịch Việt kia vẫn không có tiến triển, cũng không biết được ông Tịch ngầm giúp đỡ ít hay nhiều. Nếu không ai giúp đỡ, bản thân bà sẽ tự nghĩ cách.
Vụ làm ăn này nếu thành công, bà sẽ là công thần lớn nhất, đến lúc đó khi nhắc lại chuyện thay đổi quyền cổ đông, hội đồng quản trị cũng không thể qua loa có lệ.
Mặc sức bà tưởng tượng, Kiều Vi lại bật cười: "Mẹ đánh giá con quá cao rồi, con nào có bản lĩnh giao tiếp như vậy."
"Kiều Vi." Bà không vui mà quát lớn, "Cho con học nhạc nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều uổng phí à? Còn nữa, chút kỹ năng giao tiếp cơ bản chẳng lẽ con cũng không có?"
Thật đúng là không có.
Kiều Vi quay đầu đi không nói chuyện nữa, lại nghe mẹ Kiều nói: "Nếu không được thì dọn ra cái tên của ba con, lúc còn trẻ ông ta có vài phần giao tình với bà Tống."
Lời này vừa dứt, nụ cười châm chọc của Kiều Vi lập tức cứng đờ, bước chân chậm rãi dừng lại.
"Con lại dở tính tình trẻ con hả?"
"Đừng nhắc đến tên ba con." Trên mặt Kiều Vi đã không còn ý cười.
Mẹ không xứng!
Cô rút khuỷu tay khỏi vòng tay của mẹ Kiều, đi nhanh về phía trước, không thèm quay đầu mà ném lại người ở phía sau.
OoOoO
Trước khi mở màn, Kiều Vi tìm được chỗ ngồi trên lầu hai của mình dựa theo vé mời. Vị trí ở giữa, là nơi hài hòa âm thanh nhất.
Để đến được buổi biểu diễn của ban nhạc Chicago này, mẹ Kiều chắc tốn không ít công sức.
Trong hội trường bật điều hòa, ánh đèn bắt đầu lúc sáng lúc tối lập lòe, buổi biểu diễn sẽ bắt đầu trong năm phút nữa.
Vừa ngồi xuống, Kiều Vi bỗng nhiên cảm thấy xung quanh vô cùng thiếu tự nhiên.
Ngồi thẳng người, cô quay đầu trái phải, vừa thấy, liền đυ.ng phải đôi mắt đen nhánh.
Gặp quỷ!
Kiều Vi trừng lớn đôi mắt, chỗ này không phải là ghế ngồi của bà Tống sao?
Ánh đèn vào lúc này sáng lên một cái, người đàn ông như cảm thấy thái độ của cô khiến tâm tình vui sướиɠ, bướng bỉnh đặt khuỷu tay lên tay vịn chỗ ngồi của cô, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị kéo gần lại.
Khoảng cách gần như vậy, Kiều Vi có thể thấy rõ mặt mũi của anh, làn da trắng nõn trơn bóng, hàng lông mi rất dài. Thậm chí, từ đuôi lông mày cô có thể nhìn ra sự ngây thơ của một đứa trẻ.
Có điều, Kiều Vi rất rõ, đó đều là giả dối.
Bởi vì giây tiếp theo, người đàn ông đã nhếch môi, lười biếng cười nói: "Trùng hợp như vậy, xác thật vui hơn vừa rồi, em gái Tịch Việt."
Cũng không biết anh cố tình hay vô ý, tóm lại Kiều Vi thật sự bị chọc giận. Đúng lúc mẹ Kiều cũng tìm được vị trí, ngồi xuống cạnh cô.
Không khéo, mục đích của bà không ngồi ở đây.
Ánh đèn dừng lại, gương mặt của Kiều Vi hoàn toàn bị thiêu cháy trong bóng đêm."
"A Hào, gặp người quen sao?"
"Vâng, bà."
Kiều Vi nghe anh trả lời.
Người làm âm nhạc được sách giáo khoa ca ngợi về quá trình vươn lên khi còn niên thiếu cùng thành tựu to lớn, cô cuối cùng cũng được đến gần.
Bà Tống khi về già suốt ngày ru rú trong nhà, Kiều Vi thật không biết một người làm âm nhạc vĩ đại như vậy lại gả vào tập đoàn tài chính, đương nhiên càng không biết, cháu trai của bà thế mà là vị thiếu gia chiều nay cô vừa đắc tội.
Mẹ Kiều nghiêng người hỏi nhỏ: "Vừa rồi con nói chuyện với ai vậy?"
Cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình chằm chằm, cô ngồi thẳng người, vỗ tay, không đáp.
Người chỉ huy buổi hòa nhạc bước lên sân khấu, câu tiếp theo của mẹ Kiều hoàn toàn bị tiếng vỗ tay của hội trưởng che giấu.