Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 98: ...

Quách Phá Lỗ ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức khôi phục lại bộ dáng bình thường, nói “…… Cùng ta không quan hệ.”

Gia Luật Tề vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấy đối phương vẫn không muốn đi qua, chỉ đành bảo cậu hảo hảo ở chỗ này chờ, còn hắn hai bước chạy tới.

“Gia Luật huynh biệt lai vô dạng.” Dương Quá biểu tình thản nhiên, ngoại hình cùng mười sáu năm trước sai biệt không lớn, chính là vẻ mặt càng thêm cuồng ngạo, ẩn chứa vài phần tang thương cùng cô đơn. Nói như thế, mười sáu năm trước, Dương Quá vẫn chỉ là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, còn hiện tại ở hắn toàn thân không tìm ra kia chút tính trẻ con nào, chỉ có lão thành ổn trọng.

“Ta có thể có chuyện gì được?…… Cũng chỉ là chút phiền toái nho nhỏ……” Gia Luật Tề thuận miệng nói xong, ánh mắt liếc mắt Quách Phá Lỗ cách đó không xa đứng ở trong trời tuyết.

Dương Quá thấy thế, khóe miệng khẽ nâng, nói: “Hơn nửa năm không gặp, xem ra Gia Luật huynh vẫn là không có gì tiến triển.”

Gia Luật Tề vừa nghe hắn nhắc tới, cười cười nói: “Cái này không cần thần điêu đại hiệp ngươi quan tâm …… Ta xem đường đi của ta chắc còn rất gian khổ.”

Dương Quá thấy hắn một bộ bình thản, không khỏi lắc đầu, nói: “Gia Luật huynh, ngươi có biết Quách Phá Lỗ kia vì sao không thích ngươi không?”

“Dương huynh nói cũng quá thẳng đi? Bảo bối nhà ta chính là chưa nói nói ra thôi.” Gia Luật Tề hùa theo cười nói.

Dương Quá cũng nhìn Quách Phá Lỗ, nói: “Quách Phá Lỗ có lẽ là thích ngươi, nhưng thái độ của ngươi……” Nói đến đây liền dừng lại một chút, ngữ khí mang theo vài phần chế nhạo, “Nghe ngươi nói lời này, cũng thật nghi ngờ ngươi có thật lòng hay không.”

Gia Luật Tề cười không đáp, qua nửa ngày mới nói: “Ở trong mắt Dương huynh, ta cũng là kẻ tiểu nhân như vậy sao, thật sự là thiên đại oan uổng.”

Dương Quá cũng không nói cái gì, lại đột nhiên đem chuyển đề tài, nói: “Ta tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ ngươi.”

“Việc mà Thần điêu đại hiệp ngài nhờ, ta tất sẽ cố gắng.”

“Ta đây trước đa tạ Gia Luật huynh.” Dương Quá thoáng chắp tay, nói: “Năm nay ta chỉ sợ có việc cần hoàn thành, cô cô ta nơi đó, có lẽ đi không được, Gia Luật huynh nếu có thời gian, giúp ta thăm cô cô một chút.”

“Đúng.”

“Chúng ta tạm biệt tại đây, cũng không biết khi nào thì tái kiến, Gia Luật huynh bảo trọng.”

Dương nói chưa dứt, thân ảnh vừa động, trong chớp mắt liền biến mất. Gia Luật Tề đứng ở nơi đó nhìn một lát, mới nâng bước xoay người, hướng Quách Phá Lỗ đi tới.

“Nhanh như vậy sẽ trở lại, ta nghĩ đến các ngươi muốn ôn chuyện.” Quách Phá Lỗ đứng ở dưới tuyết, hai má bị lạnh có chút đỏ, cậu hoạt động tứ chi, cố ý vô tình đem tuyết bên chân đá bay, ngẩng đầu liền nhìn thấy Gia Luật Tề đã trở về.

“Ân.” Gia Luật Tề cười nói: “Ai, người kia lại không nghĩ muốn gặp ta, đương nhiên không nói nhiều rồi.”

Quách Phá Lỗ không nói tiếp, bị gió lạnh quét qua liền run run một chút, rụt lui cổ, bỗng nhiên nói: “Kia……người hắn thích rốt cuộc đi nơi nào? Hay là người kia đã chết?”

Gia Luật Tề nghe xong chính là cười nhạt, đi qua giữ chặt Quách Phá Lỗ, ôm vào trong ngực, ngăn trở gió tuyết, nói: “Bảo bối của ta quả nhiên thông minh, ngươi đoán được hắn là thần điêu đại hiệp ?”

“Vô nghĩa!” Quách Phá Lỗ lạnh muốn chết, tạm thời để cho hắn ôm, nói: “Lời ngươi nói rõ như vậy, sao có thể không hiểu. Nói cho cùng, tính cách ngươi cũng không phải thối muốn chết, người kia nếu không phải bằng hữu của ngươi ngươi cũng sẽ không đi quản chuyện của hắn, hơn nữa lại tường tận như vậy. Hơn nữa, đừng xem ngươi luôn một bộ khuôn mặt tươi cười, chỉ sợ người ta cũng không xem ngươi là bạn bè.”

Gia Luật Tề nghe sửng sốt, lập tức cười khẽ ra tiếng đến, nói: “Quả nhiên vẫn là bảo bối hiểu rõ ta……. Nhưng, ta làm sao có thể thê thảm như vậy a. Bất quá, bằng hữu có lẽ một người không đủ, nhưng người trong lòng chỉ một là đủ rồi.”

Gia Luật Tề nói rất nhẹ nhàng, Quách Phá Lỗ lúc ấy cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không biết người nọ có phải hay không lại cợt nhả như bình thường, lại không nhịn được mà tâm động.

Quách Phá Lỗ thấy tim đập loạn, nhanh chóng đẩy ra hắn, nói: “Không phải đến đây ngắm trăng sao? Đi chỗ đó xem đi.” Nói xong một người đi về phía trước.

Gia Luật Tề đáp ứng, liền đuổi theo, lôi kéo Quách Phá Lỗ nhảy đến đỉnh đi ngắm trăng.

Ban đêm, gió tuyết đã nhỏ hơn rất nhiều, ánh trăng mông lung so với vừa rồi sáng rất nhiều, đem tuyết bao bọc lấy tạo thành một tầng màu bạc, làm mọi thứ như sáng hẳn lên. Quách Phá Lỗ dường như đã ngủ, hô hấp đều đều nhịp nhàng. Tuy trên nóc nhà không ấm áp bằng trong phòng, nhưng khách điếm phòng không đủ, bọn họ ba người lại phải giống như những khách nhân khác ngủ ở lầu dưới, nhiều người ồn ào, ngược lại không bằng nơi này vô cùng thoải mái.

Khi đã hơn nữa đêm, Gia Luật Tề còn chưa ngủ, nắm chặt tay, nhìn khung cảnh trắng xóa không có điểm cuối, mày kiếm bỗng nhiên nhíu lại một chút, trong màn tuyết trăng không xa không gần xuất hiện một chấm đen, vừa rồi có lẽ là do không chú ý nên mới không nhìn thấy, nhưng là giống như đột nhiên xuất hiện.

Gia Luật Tề nhẹ nhàng ôm Quách Phá Lỗ, đưa hắn trở về khách điếm, lập tức đóng cửa lại, rời đi, vài cái lên xuống liền biến mất.

……

Những hạt lửa nhỏ thỉnh thoảng nổ lên, rồi hòa tan vào trong tuyết.

Gia Luật Tề ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm cây gỗ khô, khơi đống lửa, bỗng nhiên phát hiện người hôn mê bên cạnh hơi run run, liền đứng lên dìu hắn,“Ngươi rốt cục tỉnh!”

“Gia Luật Tề ?!”

“Ngươi trở lại khi nào vậy? Như thế nào lại ngất xỉu ở đây ?! Làm ta sợ chết được!” Gia Luật Tề xem hắn còn có chút mơ hồ, bị gió thổi làm cho rùng mình, răng nanh run run va vào nhau, liền lấy ngoại bào của mình phủ lên người hắn, nói: “Đỡ hơn chút nào không, Thiệu Đường ? Ngươi đừng đông lạnh nha, tiểu tử Dương Quá kia khẳng định đau lòng muốn chết.”

“Nơi này như thế nào lạnh như thế ?” Đầu có chút vựng, ý thức dần dần thanh tỉnh, lông mi thật dài run run khẽ chớp, gian nan ngồi xuống, người này không phải Thiệu Đường còn ai vào đây?!

“Gia Luật Tề, ngươi mặc ít như vậy không có việc gì sao?” Gia Luật Tề đem áo da cùng trường bào của hắn đều đưa cho cậu phủ thêm, nơi này lại lạnh như vậy, sẽ không đông cứng đi? Thiệu Đường hỏi.

“Yên tâm.” Gia Luật Tề thấy hắn ngồi dậy, làm rơi áo liền giúp hắn khoác lại, nói: “Ngươi một chút võ công cũng không có, không cần lo lắng ta.”

“Nga……” Thiệu Đường hiển nhiên là chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cách sau đó một lúc lâu, mới bỗng nhiên nhảy dựng lên, nói: “Dương Quá đâu?! Nơi này…… Nơi này không phải tuyệt tình cốc?!”

Thiệu Đường nhảy dựng đứng lên mới mới phát giác tay chân đông lạnh đã có chút cứng ngắc, lảo đảo được Gia Luật Tề đỡ lấy.

“Ngươi đừng động……”

“Gia Luật đại ca!”

Gia Luật Tề nói còn chưa nói hoàn, bỗng nhiên nghe được sau lưng một thanh âm kêu hắn, quay đầu, nhìn thấy hai người mặc đồ màu xanh đi tới. Đúng là Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ.

Quách Tương chạy chậm lại, hoa tay múa chân nói: “Gia Luật đại ca, ngươi ở đây sao, làm hại chúng ta tìm nửa ngày.”

“Các ngươi như thế nào lại đến đây?” Gia Luật Tề sửng sốt một chút.

Chợt nghe Quách Tương nói: “Đều tại Gia Luật đại ca, như thế nào không nói một tiếng lại biến mất. Ta nói với Tam đệ có lẽ là ngươi có việc gấp đi ra ngoài, nhưng Tam đệ hắn không nghe, sốt ruột tìm ngươi, chúng ta liền tới đây.”

“Ngươi……” Gia Luật Tề nghe được không khỏi vui vẻ.

“Nhị tỷ ngươi đừng nói bậy!” Quách Phá Lỗ chưa cho hắn thời gian nói chuyện, quát.

“Ta nào có a?” Quách Tương quệt quệt miệng, nhỏ giọng nói: “Là ngươi thôi…… Ôi chao? Gia Luật đại ca, ngươi như thế nào mặc ít như vậy, áo da của ngươi đâu?” nàng tò mò hỏi, bỗng nhiên nhìn đến Thiệu Đường bên cạnh, mắt sáng rực lên, nói: “Vị này là ai a?”

Quách Phá Lỗ nhìn Gia Luật Tề cũng nhíu nhíu mày, trời lạnh mặc áo da còn muốn run, hắn chỉ một thân áo đơn sao chịu được? Ngược lại đem quần áo của hắn cho người bên cạnh mặc……

“Bằng hữu của ngươi sao?” Thiệu Đường đứng ở bên cạnh, nhìn hai thiếu niên giống nhau đến tám chín phần, không khỏi giật mình ở, trong lòng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, kéo Gia Luật Tề tay áo một chút, ngơ ngác hỏi.

Gia Luật Tề gặp Thiệu Đường một bộ dạng như vậy liền muốn cười, nói: “Này hai vị là Quách đại hiệp cùng Hoàng bang chủ công tử tiểu thư, Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ. Vị này là bằng hữu của ta, Thiệu Đường.”

“……!……” Thiệu Đường nhất thời càng thêm choáng váng, mắt hoa đào mở thật lớn, ngón tay chiến chỉ vào Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ hai người…… Quách Tương ?! Quách Phá Lỗ ?!

“Như thế nào khả năng?!” Thiệu Đường theo phản xạ tính nhíu mày, như thế nào khẳng khả năng! Hắn rõ ràng mới rời đi không đến hai ngày! Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ như thế nào khả năng lại lớn như vậy ?!

Gia Luật Tề như hiểu được cậu nghĩ gì, cười cười nói: “Thiệu Đường ngươi vừa đi nhưng đã đi suốt mười sáu năm, làm cho chúng ta chờ thật lâu a.”

“……” Thiệu Đường thân thể cương một chút, có chút không thể tin nhìn Gia Luật Tề, thật vất vả nói được, mới mở miệng nói: “Kia…… Dương Quá đâu?! Dương Quá ở nơi nào?!”

“Nhị tỷ, Gia Luật đại ca không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Quách Phá Lỗ thản nhiên nói một câu, xoay người trở về.

“Tam đệ!” Quách Tương kêu hắn một tiếng, “Sao lại thế này, muốn tới tìm cũng là ngươi, phải đi về cũng là ngươi.” Than thở hai tiếng, chạy nhanh kéo Gia Luật Tề một chút, nói: “Gia Luật đại ca, các ngươi cũng mau chút quay về khách điếm rồi nói chuyện đi, nơi này rất lạnh.”

“Nói cũng đúng.” Gia Luật Tề nhìn Quách Phá Lỗ xoay người đi xa bóng dáng, cũng không biết là nên cao hứng hay mất mát, người nọ rốt cuộc không cần mình sao?

“Thiệu Đường, chúng ta tới khách điếm rồi nói sau. Ngươi yên tâm, Dương Quá không có việc gì. Trời sáng, ta mang ngươi đi tìm hắn đi.”

“…… Hảo.” Thiệu Đường gật gật đầu, nhìn thân ảnh hai người phía trước, trong lòng như bị ai nhéo khó chịu vô cùng…… Thật sự, thật sự đã qua mười sáu năm sao? Liền ngay cả Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ cũng đã lớn như vậy, kia Dương Quá …… Nhiều năm như vậy hắn đã trải qua như thế nào? Mười sáu năm? Người kia trở thành như thế nào ? Còn nhớ rõ cậu không?…… Thật sự qua mười sáu năm, vì sao với cậu chỉ là trong nháy mắt, khoảng thời gian người kia chia xa lại là mười sáu năm……

……

“Thiệu huynh đệ, ngươi vẫn hai mươi tuổi sao? Ta còn tưởng ngươi bằng tuổi ta a. Nga, đúng rồi, cho ngươi, uống chút rượu cho ấm.” Quách Tương gặp Thiệu Đường động tác có chút cứng ngắc, nghĩ đến cậu là bị đông lạnh, rót cho cậu chén rượu nóng đưa qua.

“…… Cám ơn.” Thiệu Đường bừng tỉnh, thân thủ theo bản năng tiếp nhận, nhưng người lại cứng đến khó chịu.

Gia Luật Tề thấy thế vỗ bả vai Thiệu Đường một chút, nói: “Ngươi không cần thương tâm, ngày mai ta liền mang ngươi đi tìm Dương Quá.” Nói xong bỗng nhiên cười cười, nói tiếp: “Đúng rồi, hiện tại vừa lúc không có việc gì, Thiệu Đường muốn hay không nghe một chút chuyện xưa của thần điêu đại hiệp, Quách nhị tiểu thư chúng ta thích nhất vì người khác kể chuyện xưa của thần điêu đại hiệp đó.”

“……” Thiệu Đường nghe hắn nói theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Quách Tương, trong mắt cũng không biết là hỉ là bi, tay phải ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út.

“A! Ngươi cũng thích nghe sao? Ta có thể kể cho ngươi, không biết chuyện ta kể ngươi có hay không nghe qua. Bất quá, ngày hôm qua Gia Luật đại ca nói rất nhiều chuyện lạ, ta cũng chưa từng nghe qua, ngươi khẳng định cũng chưa từng nghe qua, ta nghĩ kể nó tốt lắm, ngươi nhất định cũng thích nghe. Ta với ngươi nói a, thần điêu đại hiệp vẫn là một người si tình a, thật sự hảo si tình, cảm động khiến ta đều khóc……” Quách Tương cười sáng lạn đứng lên, khoa tay múa chân nói.

Thiệu Đường đầu tiên là sửng sốt vài giây, rất nhanh liền cười gật đầu, nghe Tiểu cô nương hưng phấn nói. Kể lại người kia mười sáu năm trải qua thế nào, có lẽ có khoa trương, có lẽ có bịa đặt, lại mỗi một câu đều như đánh vào lòng cậu, khiến đáy lòng dậy sóng, không bình tĩnh được. Người kia mười sáu năm không có cậu bên cạnh, lại lúc nào cũng khắc khắc nhớ đến cậu, lúc nào cũng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn cậu, mỗi một sự kiện, đều cùng cậu có liên quan……

Quách Phá Lỗ ngồi ở bên cạnh cũng chưa nói chuyện, thiếu niên không biết mình đã nghe câu chuyện này bao nhiêu lần, theo lý mà nói đáng lẽ sẽ chẳng có cảm giác gì. Nhưng ánh mắt không tự giác liếc nhìn Thiệu Đường bên cạnh … Rốt cuộc là hâm mộ hay đáng thương? Hâm mộ người kia si tình, đáng thương hai người ly biệt……

“Di! Thiệu huynh đệ ngươi cũng khóc a!” Quách Tương bỗng nhiên ngừng nói, kinh ngạc hô lên.

“Nhị tỷ!” Quách Phá Lỗ chạy nhanh đẩy Quách Tương một phen, nói: “Nhị tỷ, ngươi vẫn là trước ngủ một chút đi, chờ một lát trời sáng, chúng ta còn muốn đi tiếp, ngươi lại phá như vậy sẽ rất mệt!”

“Ta nào có phá?!” Quách Tương bị hắn nói đỏ mặt lên, bất quá vẫn là ngoan ngoãn câm miệng, nói: “Bất quá, ta còn rất khỏe.”

“Được rồi, Thiệu Đường ngươi cũng ngủ một lát đi, trời đã sáng ta liền mang ngươi đi tìm Dương Quá.” Gia Luật Tề nói xong, dịch ra một chút để Thiệu Đường nằm xuống. Đảo mắt đã thấy Quách Phá Lỗ đứng lên, vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Quách Phá Lỗ không lên tiếng, tránh người bên cạnh đi ra ngoài. Gia Luật Tề cũng không dám nói lớn tiếng, sợ đánh thức mấy người bên cạnh, chỉ đành phải chạy đuổi theo.

“Ngươi qua đây làm gì?” Quách Phá Lỗ bị Gia Luật Tề cầm lấy cánh tay, cố tránh thoát.

“Ngươi đi đâu ? Đã trễ thế này, đừng làm ta lo lắng.”

Quách Phá Lỗ đẩy hắn ra, có chút xấu hổ nói: “Ngươi…… Ta đi tìm chưởng quầy tìm cho ngươi cái chăn, ngươi đừng đi theo.”

“…… Uy! Ngươi làm gì vậy!” Quách Phá Lỗ không nghe thấy Gia Luật Tề nói chuyện, mới vừa cảm thấy kỳ quái, lại giác một cỗ đại lực bỗng dưng kéo cậu qua, ôm vào trong lòng.

“Ta không lạnh, bảo bối……” Gia Luật Tề ôm chặt lấy người kia, không tự giác cười cười, bỗng nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta lên nóc nhà đây, người ở đây nhiều lắm.”

“Không được! Ngươi cũng chưa mặc áo a! Bên ngoài……”

Không đợi Quách Phá Lỗ nói xong, Gia Luật Tề đã cường ngạnh lôi kéo cậu ra khỏi khách điếm, bay lên nóc nhà. Nóc nhà gió lớn hơn rất nhiều, Quách Phá Lỗ lạnh đến khớp hàm tê cứng, nói: “Mau đi xuống đi, nơi này lạnh như thế! Ngươi còn mặc như vậy!”

“Nhưng người ở đây ít, rất yên tĩnh……. Chỉ có ngươi cùng ta a.” Gia Luật Tề cười cười vươn, đem Quách Phá Lỗ hoàn toàn ôm vào trong ngực, nói: “Ta ôm ngươi sẽ không lạnh.”