Người đó thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, chỉ đành đi sắp xếp.
Một lúc sau, hàng dàng phía Lâm Dương lại tăng lên gần gấp đôi.
Các đệ tử Bách Thảo đường thấy vậy, đều khịt mũi khinh thường.
“Sư phụ, người này quá phách lối!”
“Cậu ta trẻ tuổi như vậy, làm giáo chủ, thì cảm thấy bản thân không gì không thể! Bách Thảo đường chúng ta không thể khuất phục cậu tai”
“Đúng vậy, cùng lắm chúng ta không ở Đông Hoàng giáo nữa là được!”
“Nói đúng lắm!”
Các đệ tử xôn xao nói.
Trưởng lão tâm tính cao ngạo, không coi giáo chủ ra gì, những đệ tử này tự nhiên cũng như vậy.
Nghĩ kỹ lại cũng rất bất đắc dĩ.
Bách Thảo đường là đường khẩu y dược, ở trong giáo phái ngày nào cũng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như Đông Hoàng giáo địa vị thật sự rất cao.
Trong Đông Hoàng giáo có thể không cần bất kỳ đường khẩu nào, nhưng chỉ duy nhất không thể không có Bách Thảo đường.
“Không cần để ý nhiều như vậy, lát nữa chữa không hết những người bị thương, xem cậu ta làm sao xuống đài!” Phong Tín Tử hừ lạnh nói.
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Bây giờ có thể bắt đầu chưa? Lâm giáo chủ!” Phong Tín Tử quát Lâm Dương.
“Được rồi.”
Lâm Dương gật đầu.
Đệ tử đứng cạnh lò nhang lập tức đốt nhang.
Thi đấu y thuật chính thức bắt đầu.
Hai người bắt đầu chữa trị.
Phong Tín Tử rốt cuộc cũng là cao thủ ngành y, bà ta chỉ liếc nhìn đệ tử trước mặt, đã lập tức ý thức được tình trạng thương tích của đối phương, lập tức châm cứu cho thuốc, tốc độ rất nhanh, một đệ tử chẳng qua cũng chỉ mất mười mấy giây liền khám xong, sau đó là người thứ hai, thứ ba…
Chỉ trong một phút, đã có năm người được cứu.
Người của Bách Thảo đờng ai nấy đều nở nụ cười.
Tốc độ này, đã được xưng là kỳ tích.
Mà những giáo chúng được chữa trị cũng vui mừng không thôi.
“Trời ơi, vết thương trên người tôi không đau nữa.”
“Tôi cảm thấy tay tôi hình như không sao rôi.
“Đây chính là y thuật của Phong trưởng lão sao?”
“Quá thần kỳ! Phong trưởng lão quả thật là Hoa Đà tái thế!”