“Nhóc con khá lắm, hãy xem Hồng Lưu Thập Nhị Quyền của ta đây!” Lâm Chí Hằng hét lớn, hai nắm đấm liên tục vung lên, nắm đấm giống như được nhân thêm vậy, lập tức hướng về phía Lâm Dương đánh ra hơn một trăm đấm.
Nhưng Lâm Dương lại không hề sợ hãi, không tránh không né, chỉ dùng hai bàn tay không ngừng tiếp chiêu.
th 814 WANV TT nương øeu: HH ‘Bốp bốp bốp bốp…’ Lòng bàn tay của anh dường như đều có thể nắm trọn được nắm đấm Lâm Chí Hằng một cách vô cùng chuẩn xác.
Cho dù là nắm đấm hung dữ, tàn bạo tới mức nào, vào lúc đấm đến lòng bàn tay anh đều bị hóa giải, bị tiêu tan.
Cứ như vậy cho đến khi vung đến trên nghìn đấm, Lâm Chí Hằng cuối cùng cũng không hề làm tổn hại được đến Lâm Dương dù chỉ một chút.
Ông ta không khỏi thở đứt quãng, cũng biết rằng đòn tấn cong của mình không hề có tác dụng gì, liền nhấc chân lên tấn công vào phần dưới của Lâm Dương.
Nhưng chân ông ta vừa mới nhấc lên, lại bị Lâm Dương một chân đá bay, sau đó đầu gối anh hạ xuống, kẹp chặt đầu gối của Lâm Chí Hằng.
Sl4 ° Hô hấp của Lâm Chí Hằng ngừng lại, liên tục dùng lực.
vián BE Nhưng đứng trước nguồn sức lực này, ông ta dường như hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Dương.
Tất cả những đòn tấn công của ông ta đều bị hóa giải hoàn toàn, toàn bộ đều bị chặn lại!
Điều này bực bội đến mức nào cơ chứ.
Dưới tình thế gấp rút, Lâm Chí Hằng cũng không thèm quan tâm 3721 gì nữa rồi, đung đưa cái đầu, hung hăng đập vào.
l*иg ngực Lâm Dương.
Lâm Dương không ngăn cản mà thuận thế lùi về sau, tránh thoát khỏi cái đầu đang đập của ông ta, kéo dãn khoảng cách với Lâm Chí Hằng.
Hai bên nhìn thì có vẻ là bất phân thắng bại, nhưng Lâm Chí Hằng biết, bản thân hoàn toàn bị đối phương chơi đùa.
“Nhóc con, vì sao cậu không trả đòn, là cậu xem thường tôi sao?” Lâm Chí Hằng có phần bực bội, trừng Lâm Dương hét lớn.
“Tôi nói rồi, ông không phải là đối thủ của tôi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Cho nên cậu liền không đánh trả? Là cậu sợ đánh chết tôi sao? Tôi nói cho cậu biết nha nhóc con, nếu như cậu không đánh trả, đó chính là sự sỉ nhực lớn nhất đối với tôi! Nếu đã như vậy, cho dù tôi chết cũng nhất định phải gϊếŧ chết cậu, giữa chúng ta mãi mãi không có thắng bại! hiểu rõ chưa?” Lâm Chí Hằng giận giữ hét lớn.
“Đánh trả?”
Lâm Dương trầm mặc một hồi, đột nhiên lùi về phía sau vài bước.
Lâm Chí Hằng mờ mịt, không biết án IẾ 1114 rong 920… đẩm làm JBSV § Lâm Dương đang muốn làm gì.
Nhưng nhìn thấy Lâm Dương nâng nắm đấm lên, nhẹ nhàng giương lên không trung.
Sau đó…
MẠI”
Đột nhiên anh gầm lên một tiếng, hung hăng đấm xuống mặt đất.
‘Âm!
Một sóng khí vô cùng khủng khϊếp từ trên nắm đấm của anh nồ ra.
Đất đá xung quanh đều bị thổi bay toàn bộ, cây cối bốn phía đều gãy rạp, mặt đất đột nhiên sụp đồ, giữa đất bụi mù mịt lập tức nứt ra một khe hở.
Cả sườn núi đột nhiên chấn động.
Những người còn đang mong ngóng ở trên con đường ở nơi xa ai cũng đều đứng không vững, bị sự chấn động đột ngột này Tt hương 92 làm cho nhốn nháo hết cả lên.
Tiếng nổ khủng khϊếp giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người vậy.
Lâm Chí Hằng cũng bị rung lắc một trận.
Đợi sau khi ông ta đứng vững lại cơ thể, ngước mắt lên nhìn thì thấy nơi Lâm Dương đang đứng kia đất bụi mịt mù, mơ hồ không rõ.