Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, tất cả những người bên này đều ngây ngần, Lâm Tử Yên nghẹn họng trân trối, khó mà tin được.
Mà Tô Nhan sau khi cố hết sức dùng khuỷu tay ấn mở cửa xe xuống được một chút, cũng nghe được rõ ràng câu nói này.
Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng trở lại.
Đúng vậy… Chủ tịch Lâm tại sao phải vì mình mà dâng cả Dương Hoa cho người ta? Bản thân cô ở trong lòng anh vẫn chưa có địa vị quan trọng đến vậy. Chuyện này dù có đổi thành ai cũng đều sẽ không đồng ý nhỉ?
Lâm Tử Yên cũng đã phản ứng lại, sắc mặt không được tự nhiên, cô ta ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Chủ tịch Lâm, xem ra những điều kiện mà tôi nói lúc nãy có phần tham lam rồi, như thế này nhé, tôi đổi thành điều kiện khác nhé, giúp chúng tôi đấu thầu được núi Tử Khoáng thì tôi sẽ thả người phụ nữ này, như thế nào?”
“Không cần đâu, các người ra tay đi, gϊếŧ cô ấy đi là xong, tôi nói rồi, tôi không ` quan tâm, tôi muốn người phụ nữ như thế nào mà không cớ? Dựa vào cái gì mà muốn tôi tốn mấy trăm tỷ đï cứu người phụ nữ này? Cô xem tôi là đồ ngốc chắc?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Anh…”
Lâm Tử Yên sốt ruột rồi: “Chủ tịch Lâm, lẽ nào anh thật sự không để ý người phụ nữ này dù chỉ một chút sao??”
“Đương nhiên là tôi không đề ý rồi! Tôi ¡ Ế nói rồi, tôi không thiếu phụ nữ! Nhưng cô ở địa bàn của tôi làm ra chuyện như thế này, tôi làm sao có thể dễ dàng tha cho cô được?” Lâm Dương mặt không cảm xúc nói: “Có điều, nếu như bây giờ cô đầu hàng, thả con tin ra thì tôi còn có thể suy nghĩ đến việc tha cho các người một mạng, dù sao cô Tô Nhan cũng là đối tác làm ăn trong kinh doanh của tôi, đã rõ chưa?”
Hô hấp của Lâm Tử Yên trở nên căng thẳng, rơi vào trầm mặc.
“Những lời giống nhau tôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Lâm Dương mặt không cảm xúc nói.
Lời này dường như là thông điệp cuối cùng của Lâm Dương.
Lâm Tử Yên toàn thân phát run, bắt đầu do dự.
Người nhà họ Lâm cũng sốt ruột rồi.
“Thế nào? Vẫn muốn lãng phí thời gian của tôi sao?“ Lâm Dương nhàn nhạt nói, cũng càng lúc càng đến gần Lâm Tử Yên.
Người nhà họ Lâm nhao nhao lui về phía sau, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ lo lắng.
Khẩu súng đang cẩm trong tay mỗi người đều đang run rầy.
Có điều bọn họ lại không hề dám nổ súng.
Cho dù người của bên Lâm Dương đều không có rút súng ra, nhưng đối với sự hiểu biết của bọn họ về bác sĩ Lâm, đứng trước mặt vị bác sĩ có võ công khủng khϊếp này, súng đạn của bọn họ quả thật không dám chắc có thể làm anh bị thương.
Át chủ bài duy nhất của bọn họ vốn dĩ chính là Tô Nhan.
Nhưng không ai ngờ đến bác sĩ Lâm căn bản không hề đề ý Tô Nhan…
Át chủ bài của bọn họ không còn nữa, lúc này ai là cừu ai là sói… đã có hơi không thể nói rõ rồi.
Nhưng ngay vào lúc cục diện đang trở nên bế tắc đến cực điểm, Lâm Tử Yên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, một phát kéo cửa xe ở phía sau, nhanh chóng chen vào trong.
“Hửm?”
Lâm Dương khựng lại.
Cô ta kéo cửa kính xuống, sau đó chia súng vào đầu Tô Nhan, nghiến răng hét lên: “Bác sĩ Lâm, tôi không tin rằng anh thật sự không hề đề ý đến tính mạng của người phụ nữ này! Nếu như anh không đề ý cô ta thì sao lại giám sát tôi? Lại làm sao có thể trong thời gian sớm nhất đuổi theo đến dây được? Chắc chắn anh đã biết được tôi hẹn gặp cô ta để vội vã duổi theo liền chứ, đúng không?”
“Tôi nói rồi, cô đã đến địa bàn của tôi, tôi giám sát cô là chuyện hợp tình hợp lý.”
Lâm Dương ồn định lại tâm tình nói.
“Vậy sao anh lại xuất hiện ở đây? Mục đích anh xuất hiện ở đây là gì? Để xử lý tôi à? Nếu là như vậy, vì sao còn đợi đến vách núi này mới ra tay? Bác sĩ Lâm, anh đừng tưởng rằng tôi dễ lừa như vậy! Chẳng qua là anh đang cố ý giả vờ không đề ý đề dễ dàng lừa tôi đầu hàng! Tôi không tin là anh thật sự không để ý đến người phụ nữ này!”
Lâm Tử Yên trầm giọng thét.
Ánh mắt Lâm Dương lạnh lẽo, không ngờ rằng tâm tư Lâm Tử Yên lại tỉ mì đến như vậy…