Tô Nhan ở trên hàng ghế nghe thẩm án, trực tiếp đứng lên, không thể nào tin được nhìn những người này.
“Chị, có chuyện gì vậy?” Tô Dư ở bên cạnh khó hiểu nhìn cô.
“Những người này… đều là nhân viên của công ty Dương Hoa, hơn nữa… chức vụ cũng không tháp, ít nhất cũng là nhân viên cấp trung!” Sắc mặt của Tô Nhan trở nên tái nhợt, lẫm bẩm nói.
Lời này vừa nói ra, người bên cạnh đều giật mình.
Tô Dư cũng sững sờ.
“Tại sao nhân viên của Dương Hoa lại chạy đến đây?”
“Bọn họ muốn làm cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ…bọn họ đến làm chứng chống lại anh Lâm?”
“Chuyện này…chuyện này… chuyện này là sao vậy chứ?”
Tất cả mọi người đều đầu óc mờ mịt, liên tục kinh ngạc.
Không ai ngờ được rằng, Hùng Mẫn Sinh còn có chiêu như vậy…
“Im lặng, im lặng!!”
Thẩm phán lại gõ búa.
Tòa án yên tĩnh đi rất nhiều, nhưng trên khuôn mặt của mọi người vẫn tràn đầy vẻ nghỉ hoặc.
“Thưa thẩm phán, để tôi giới thiệu với ông một chút. Đây là Thành Chính, Phó Giám đốc Sở Tài chính của một công ty con dưới trướng của công ty Dương Hoa. Anh ta thực tế cũng có hỗ trợ trong việc đối chiều tài chính của công ty mẹ Dương Hoa. Thành Chính, xin hãy nói ra lời mà anh muốn nói với Thẩm phán đáng kính.”Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
“Được.” Thành Chính gật đầu rồi nói: “Thưa thẩm phán, trên thực tế, chủ tịch Lâm của chúng tôi luôn có liên quan đến hành vi trốn thuế, hơn nữa còn không phải là một tháng, mà là hàng tháng, con số thật đáng kinh ngạc, số tiền rất lớn! Nhưng trước đây anh ta đều xử lý rất tốt, duy nhất chỉ có lần này qua loa sơ ý, để lại cái chuôi này!”
Nói xong, Thành Chính từ trong túi xách lấy ra một tập văn kiện, đưa qua.
“Thưa thẩm phán, đây là tất cả những bằng chứng mà tôi thu thập được về việc trốn thuế của tập đoàn Dương Hoa.
Ngoài ra, tôi còn có đoạn video quay lại cảnh bọn họ di chuyển hàng hóa. Mỗi hộp thuốc trên video này đều không tính vào trong doanh số bán hàng của Dương Hoa, khi lên báo, tất cả các loại thuốc được cho là không đạt chất lượng nói dối là bị tiêu hủy, trên thực tế chúng đều được vận chuyển đi! Thưa thẩm phán, tôi có thể cho ông xem đoạn video này! “, Thành Chính nói.
Mọi người không khỏi thở gấp.
“Mời bật lên đi.” Vị thẩm phán nghiêm nghị nói.
Thành Chính lập tức lôi ra một đoạn video từ trong điện thoại di động của mình, sau đó phát nó trên màn hình lớn .
thông qua máy chiếu.
Ngay lập tức, phòng xử án lại dậy sóng, sôi sùng sục.
Hình ảnh phát trên video giống hệt như Thành Chính mô tả.
Các nhà máy dược phẩm dưới quyền của Dương Hoa thực sự đang sản xuất thuốc và vận chuyển chúng theo lô và những loại thuốc này… không phải vận chuyển đến các hiệu thuốc ở các nơi…
“Nếu như thẩm phán không tin lời tôi, những người bên cạnh tôi có thể làm chứng, bọn họ đều là nhân viên cấp trung của tập đoàn Dương Hoa, cũng đã tiếp xúc với rất nhiều người trong cuộc! Chúng tôi hoàn toàn đồng ý chịu trách nhiệm về mọi lời nói và hành vi của mình!” Thành Chính nghiêm túc nói.
Thẩm phán liếc nhìn những người này, ai nấy đều có vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh hít một hơi thật sâu, rơi vào im lặng.
Hùng Mẫn Sinh quay đầu lại nhìn Lâm Dương, mỉm cười nói, “Bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, anh Lâm, anh còn điều gì muốn nói không?”
Thành Chính này mới là chiêu gϊếŧ người mạnh mẽ nhất của đám người Phạm Lạc, Hùng Mẫn Sinh!
Đây là ném Lâm Dương vào địa ngục vĩnh viễn không thể trở mình được!
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nín thở nhìn Lâm Dương.
Chờ đợi lời giải thích hợp lý của anh.
Nhưng…Lâm Dương vẫn trả lời với vẻ bất lực.