“Lực lượng của một đảo? Chỉ sợ không hẳn, trước không nói tới đệ tử ngoại đảo không ai giúp ông, chỉ cần nói tới đệ tử nội đảo thôi, rất nhiều đệ tử nội đảo trên thực tế không có sức mạnh gì, bọn họ xông lên giao thủ với tôi, chỉ làm dáng cho ông xem thôi, đối với những người này, tôi bình thường đều thủ hạ lưu tình, chỉ đánh cho bọn họ lùi mà thôi, đa số không có bị thương!”
Đồng tử của đảo chủ đảo Vong Ưu mở to lần nữa, nhìn đến những đệ tử nội đảo đang lui lại ở đẳng xa, miệng khô khốc nói: “Đó chính là nói… Đám người kia… Đều ngỗ nghịch làm trái lệnh của bổn đảo chủ…”
“Cũng không được gọi là ngỗ nghịch, bọn họ đều là người có hiểu biết, phân biệt được đúng sai, các hành động của ông đã khiến nhiều người tức giận từ lâu, bọn họ không quen nhìn ông ÿ thế hϊếp người, không quen nhìn ông ba hoa chích choè, không quen nhìn ông ham thiên kiêu lệnh, cho nên, bọn họ đương nhiên sẽ không giúp ông!” Lâm Dương nói.
“Cậu…”
Cả mặt đảo chủ đảo Vong Ưu đỏ lên, lại không có lời gì để nói.
“Như vậy thiên kiêu Lâm, cậu hiện tại… Muốn làm gì?”
Bên này Huyết Trường Phong ngồi dưới đất, khó khăn che ngực lại chất vấn.
Lâm Dương lẳng lặng nhìn anh ta.
Lại là thầy Huyết Trường Phong run rầy từ bên hông lấy ra một tắm thiên kiêu lệnh, kiệt lực vứt cho Lâm Dương.
Lâm Dương giơ tay tiếp được.
“Thiên kiêu lệnh đã cho anh, tôi hy vọng anh… Nhanh chóng rời đảo… Được không…” Huyết Trường Phong nhỏ giọng nói.
“Rời đảo?”
Lâm Dương cười lạnh một tiếng: “Vốn dĩ tôi đã muốn rời đảo, nhưng mà hiện tại… Đã còn không đơn giản như vậy!
“Anh còn muốn làm gì?” Sắc mặt Huyết Trường Phong trầm xuống, khàn giọng dò hỏi.
“Các người muốn gϊếŧ tôi, chẳng lẽ tôi không làm gì hết cứ thế mà rời đi sao?”
Lâm Dương nhặt lên kiếm của một đệ tử ở bên cạnh, đi đến chỗ đảo chủ đảo Vong Ưu.
“Con người của tôi là người có ân báo ân có thù báo thù, chém hết tay chân của đảo chủ mấy người, phế hết các ngươi trưởng lão, rồi mới rời khỏi nơi này!” Trong mắt Lâm Dương sáng lên tia lạnh lùng nói.
“Anh muốn hủy hoại đảo Vong Ưu của tôi?” Huyết Trường Phong kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, ngay khoảnh khắc mấy người muốn gϊếŧ tôi, tôi đã có quyết định này!” Lâm Dương lạnh nhạt nói, rồi cầm kiếm đi đến chỗ đảo chủ đảo Vong Ưu.
Toàn trường chắn động.
Cả người đảo chủ đảo Vong Ưu không có sức lực, lúc này ngay cả phòng ngự cơ bản cũng không có, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợi cái chét đến.
“Không!”
“Dừng tay!”
“Đảo chủ!”
Vô số tiếng gọi ở bốn phương tám hướng vang lên Những trưởng lão cũng đồng loạt rồng lên.
Nhưng lời nói của bọn họ, căn bản không thể khuyên can Lâm Dương được chút nào.
Tay chân của bọn họ cũng cũng không cách nào ngăn cản động tác của anh.
Trường kiếm nhanh như điện, từ trên không hạ xuống.
Nhưng ngay khi kiếm muốn hạ xuống cánh tay của đảo chủ đảo Vong Ưu, anh đột nhiên ngừng lại.
Lâm Dương ngưng mắt.
Lại là thấy trước mặt đảo chủ đảo Vong Ưu xuất hiện một bóng hình.
Đúng là Huyết U U.
Chỉ thấy cô ta dang tay ra, nhắm chặt hai mắt, ngăn ở trước mặt đảo chủ, dường như muốn chắn giúp ông ta một kiếm này.
*“U U…” Đảo chủ đảo Vong Ưu nóng nảy, lập tức giơ tay muốn kéo Huyết U U ra.
Nhưng lúc này toàn thân ông ta làm gì còn chút sức lực nào? Sức lực cả người cũng không lay chuyển được Huyết U U chút nào.