“Bắt khả chiến bại! Lâm Thiên Kiêu là bắt khả chiến bại!”
“Lâm Thiên Kiêu muôn năm!”
Các đệ tử ngoài đảo hò hét, nước mắt lưng tròng, vui mừng khôn xiết, phán khích, xúc động.
Sức mạnh của Lâm Dương quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ phát hiện ra rằng quyết định của mình là hoàn toàn sáng suốt.
Có Lâm Thiên Kiêu sao họ lại phải sợ Đảo Vong Ưu chứ?
Còn Lương Huyền Mi cả người ngây ngốc tại chỗ.
“Lâm Dương… lại lợi hại như vậy sao?” Cô tự lắm bẩm một mình, tim đập loạn xạ.
Nếu như anh trai mình mạnh mẽ như Vậy, còn tự mình đến cái Đảo Vong Ưu chết tiệt này.
Có anh ấy thì có loại võ công nào lại không học được chứ?
Lương Huyền Mi bỗng nhiên có chút trách móc mẹ mình.
Rõ ràng là có một vị anh trai kết nghĩa lợi hại như vậy, tại sao lại không tự giới thiệu? Nếu như Lương gia biết được, nhất định sẽ rất coi trọng gia đình mình?
Rốt cuộc Lương gia to lớn như vậy, nhưng lại không có Thiên Kiêu nhat “Ahhhhhll”
Lúc này, một tiếng hét căm phẫn vang lên từ đống đổ nát bên trong cửa chính.
Tiếp sau đó liền thấy một thân ảnh lao ra.
Đó chính là Đảo chủ đảo Vong Ưul!
Lúc này cả người hắn đầy đất cát, mặt mày bản thỉu, vô cùng thảm hại.
Trông hắn ta dường như không hề hán gì, nhưng sự tức giận trên khuôn mặt hắn cơ hồ như sắp sửa xâm chiếm cả người hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta làm cho nhục nhã như vậy, bị người ta đánh cho thảm hại như vậy!
Thân là Đảo chủ, làm sao hắn có thể chịu đựng được?
“Ta sẽ gϊếŧ chết đồ chó nhà ngươi!” Hắn rống lên một tiếng, lao thẳng về phía Lâm Dương.
Cả người tràn đầy nộ khí Suy cho cùng thì Đảo chủ đảo Vong Ưu chính là Đảo chủ, sức mạnh của hắn ta so với Huyết Trường Phong cao hơn rất nhiều, hắn ta hoàn toàn có thể kiểm soát tốt khí ý, bắt cứ lúc nào cũng có thể vận khí hóa thực, tấn công gϊếŧ chết kẻ địch như sóng khí công.
Mà lúc này, toàn bộ cơ thể hắn được bao phủ bởi khí ý, khi xung kích, cát sỏi, hoa cỏ bên đường đều bị xé nát, vô cùng kinh người.
Đám người xung quanh đều bị khí thế của anh ta dọa tới sững sờ.
Nhưng Lâm Dương vẫn sừng sững đứng yên, bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cánh tay ầm ầm lao tới.
Bùm!
Hai nắm đắm va vào nhau.
Nhưng lần này, thân thể Lâm Dương đã lùi lại mấy bước.
Hiển nhiên, Lâm Dương cũng không chịu nổi trạng thái căm phẫn của Đảo chủ đảo Vong Ưu.
“Lâm Dương!” Lương Huyền Mi kêu lên.
“Mày cũng không phải là bát khả chiến bại!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu lạnh lùng nói, sau đó hắn lại vung tay lên, quyền cước như mưa, điên cuồng đánh tới.
“Vong Ưu thần quyền!”
Hắn ta gầm lên.
Àm! Àm! Àm! Àm! Àm…
Tiếng nổ dữ dội giống như pháo nổ, vô cùng dày đặc.
Mỗi một quyền đánh ra đều phát ra vài quyền ảnh.
Lâm Dương lập tức vung tay, có gắng chồng đỡ.
Tuy nhiên, lúc này Đảo chủ đảo Vong Ưu đang tràn đầy hỏa lực, không giữ lại bất cứ thứ gì, mỗi quyền đều dùng toàn lực đánh tới.