Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 939

Vì vậy, Huyết Trường Phong đã trở nên to gan hơn, quyết định liều mạng lần này để gϊếŧ chết Lâm Dương.

“Trường Phong hiểu chuyện hơn con! U U, con vẫn còn chưa trưởng thành lên sao?” Đảo chủ của đảo Vong Ưu trách móc nói.

Ông ta đột nhiên không còn cảm kích đứa con gái này nữa.

“Bố… con không có ý đó…con… con chỉ là …” Huyết U U mở miệng.

“Sư muội, đã đến lúc này rồi, muội còn muốn đầu hàng sao? Nếu như chúng ta cúi đầu, thì sẽ chẳng còn gì cải”

Huyết Trường Phong cũng đứng lên, lạnh lùng nói.

Lâm Dương đã đánh bại anh ta hoàn toàn, khiến lòng tin của anh ta giảm xuống rất nhiều, hơn nữa thực lực của Lâm Dương thể hiện ra lúc này cũng khiến Huyết Trường Phong tuyệt vọng.

Đánh bại nhiều trưởng lão trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nều là anh ta, nhát định sẽ không làm được.

Hơn nữa anh ta có thể nhìn ra, tài năng của Lâm Dương nhất định cao hơn anh ta, hôm nay mình không thể đánh bại người này, tương lai sợ rằng cũng rất khó khăn.

Anh đã trở thành cơn ác mộng của Huyết Trường Phong.

Nhưng nếu như hôm nay có thể gϊếŧ chết người này ở đây, vậy thì anh ta… cũng sẽ không còn cơn ác mộng này nữa!

Vì vậy, Huyết Trường Phong đã trở nên to gan hơn, quyết định liều mạng lần này để gϊếŧ chết Lâm Dương.

“Trường Phong hiểu chuyện hơn con! U U, con vẫn còn chưa trưởng thành lên sao?” Đảo chủ của đảo Vong Ưu trách móc nói.

Ông ta đột nhiên không còn cảm kích đứa con gái này nữa.

Mặc dù đứa con gái này đã đưa thần y đến để chữa khỏi bệnh cho chị dâu, nhưng cũng mang đến một cuộc khủng hoảng to lớn như vậy cho đảo Vong Ưu.

“Bố, con… con đã làm gì sai chứ?” Huyết U U vô cùng uất ức nói.

“Con còn nói con không làm gì sai sao? Nếu như không phải con mang tai họa này tới, đảo Vong Ưu của chúng ta sao có thể như thế này chứ?” Đảo chủ của Vong Ưu quát mắng.

“Bố, con…”

Huyết U U cứng họng.

Lâm Dương ở bên này lại lên tiếng.

“Sở dĩ đảo Vong Ưu trở nên như vậy sao có thẻ là lỗi của Huyết U U chứ? Không phải là do ông sao? Tôi vốn dĩ muốn đi, nhưng ông lại vì lòng tham mà ép giữ tôi lại. Nếu như không có ông, có lẽ tôi đã rời khỏi đảo Vong Ưu từ lâu rồi, có thể có thảm họa ngày hôm nay sao? “

“Cậu nói cái gì? Cậu…cậu đang trách tôi ư?” Đảo chủ đảo ‘Vong Ưu vô cùng tức giận.

“Không lẽ tôi nói sai sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Cậu…”

Đảo chủ của đảo Vong Ưu lo lắng, gào thét một tiếng: “Lâm Dương, tôi muốn cái mạng của cậu!!!”

Ông ta gào thét một tiếng rồi trực tiếp lao tới.

Khí thế khủng khϊếp được mở ra toàn bộ.

Lúc này, đảo chủ của đảo Vong Ưu giống như một con sư: tử đang giận dữ, cực kỳ hung tợn và tàn bạo.

Nhưng Lâm Dương không hề sợ hãi, anh khit mũi một tiếng, lại châm thêm bốn kim bạc trên tay, rồi lao thẳng về phía đảo chủ của đảo Vong Ưu.

“Đảo chủ, tôi giúp người!” Huyết Trường Phong hét lên.

“Không cần, bổn đảo chính sẽ gϊếŧ chết cái thứ chó không biết sống chết này!” Đảo chủ đảo Vong Ưu gào thét, một quyền đánh ra.

Nắm đắm giống như sao băng, thế như chẻ tre không thể ngăn cản.

Nhưng Lâm Dương không chút sợ hãi, cũng trở tay tung một chưởng hung hãn đánh qua.

Bùm!

Quyền chưởng giao nhau.

Một cổ sức mạnh tung ra từ giữa quyền chưởng.

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy sóng khí dường như dâng trào, tắt cả những người xung quanh đều bị đánh bật lui về phía sau, ngay cả mặt đất cũng khẽ run lên.