Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 856

Vệ sĩ bên cạnh toàn thân run rẩy, liền bước lên trước cầm ly trà sữa đi.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương lại nói.

“Đợi một chút.”

“Anh… anh đang làm cái gì vậy?” Huyết U U trợn tròn mắt hỏi.

“Bây giờ cô đem đi kiểm tra, e rằng phải mắt hơn một hai tiếng đồng hồ, độc này của tôi, trong một tiếng đồng hồ sẽ phát tác. Tới lúc đó, e rằng có kết quả xét nghiệm thì cô cũng không còn nữa…”

“Cái gì?” Sắc mặt của Huyết U U thay đổi rõ rệt, cảm xúc kích động nói: “Vậy …vậy anh muốn như thế nào?”

“Cô có thường xem TV không?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

“Gó…”

“Vậy có lẽ cô đã từng nhìn thấy qua, trên tivi việc thử độc đều dùng kim bạc để thử xem trong đồ ăn có độc hay không, cho nên nều như muốn biết trong ly trà sữa này có độc hay không, cứ lây kim bạc thử là xong!”

“Mau đi tìm kim bạc!” Huyết U U lo lắng hét lên.

“Không cần, tôi có kim bạc ở đây. Tôi là một bác sĩ. Đã có thể hạ độc, chắc chắn cũng có thứ gì đó để cứu người.

Lấy cây kim nhúng vào trà sữa đi, nếu như kim bạc đổi màu thì có lẽ đủ để nói rõ vấn đề rồi, phải không? “Lâm Dương cười.

Huyết U U vội vàng nháy mắt với người bên cạnh.

Người bên cạnh vội vàng tiến lên, cầm lấy kim bạc của Lâm Dương rồi nhúng vào trong trà sữa.

Sau ba giây thì rút kim bạc ra.

Tuy nhiên, đầu của cây kim bạc đã hoàn toàn bị nhuốm đen.

“Hả2”

Sắc mặt của mọi người đều thay đồi.

Huyết U U sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, người cũng ngắn ra.

“Làm sao có thể như vậy” cô ta lẫm bẩm, không dám tin vào tất cả những gì mà mình nhìn thấy.

“Chuyện này chắc là không cần tôi phải nói rõ chỉ tiết nữa, đúng không?” Lâm Dương nhún vai nói.

Sắc mặt của mọi người khó coi đến cực độ.

*Anh rốt cuộc là muốn như thế nào?” Huyết U U hít sâu một hơi, vẻ mặt u ám, lạnh lùng hỏi.

“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, cô muốn như thế nào?” Lâm Dương thờ ơ nói.

Huyết U U khit mũi một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Mượn tiền phải trả là lý lẽ chính đáng, em gái Tô Dư đó của anh đã nợ tôi máy tỷ. Tôi tìm cô ta đòi thì có gì sai chứ?”

“Được, bây giờ tôi sẽ trả cho cô.”

Lâm Dương từ trong túi lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn, bình tĩnh nói: “Bên trong có hơn ba tỷ, các người lấy hết đi, tiền trả xong rồi, sau này không được đến quấy rầy em gái tôi nữa. “

“Hơn ba tỷ? Ha, anh có phải là nhầm lẫn rồi không? Theo hợp đồng là hơn bảy tỷ, thiếu một xu cũng không được!”

Huyết U U khịt mũi nói.

“Hơn bảy tỷ sao? Hợp đồng đó không phải là không được.

pháp luật thừa nhận sao?”

“Họ Lâm kia, nếu như anh muốn dàn xếp ổn thỏa thì phải tuân theo quy tắc của tôi mà làm, nếu không anh đưa thuốc giải cho tôi rồi cút về đi!” Huyết U U vỗ bàn tức giận nói.

“Vậy sao?” Lâm Dương giả vờ trầm ngâm, sau đó lại gật đầu: “Hơn bảy tỷ thì hơn bảy tỷ, các người cứ lấy đi, tiền trong thẻ này có lẽ cũng đủ rồi.”

“Bảy tỷ anh cũng có ư?” Huyết U U sững người, do dự một chút rồi lắp ba lắp bắp nói: “Cái này… trước khác nay khác…khoản nợ hơn bảy tỷ là trước đây, bây giờ đã khác rồi, bây giờ anh … anh … anh phải đưa cho tôi ít nhất là mười tỷ! Đúng, ít nhất cũng phải mười tỷ! “

“Mười tỷ?”

Lâm Dương trợn tròn mắt, không thể nào tin được nhìn cô ta: “Cô điên rồi sao? Ba tỷ biến thành mười tỷ! Các cô ăn cướp tiền à?”

“Thế nào? Anh muốn chơi xấu sao? Ò, vậy thì không được rồi! Nếu như hôm nay anh không trả mười tỷ này, tôi đảm bảo anh và em gái anh sẽ không bao giờ được yên ổn!” Huyết U U cười lạnh nói.