“Tốt lắm!”
Lâm Dương gật đầu, trên mặt không có chút biến hóa nào, sau đó phất tay, bình tĩnh nói: “Mấy người có thể đi rồi.”
Mấy người nghe tiếng thấy, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
“Thần y Lâm, cậu còn chưa nói quyết định của mình đâu!”
Viên Khởi dò hỏi.
“Quyết định của tôi còn chủa đủ rõ nữa sao? Tôi không đồng ý với phương án của mấy người!” Lâm Dương lắc đầu.
“Cậu… Cậu không sợ chúng tôi đi giúp nhà họ Tư Mã sao?”
“Tôi dám nếu mang thuốc tăng tuổi thọ ra, đương nhiên không sợ mấy người đứng về phía nhà họ Tư MãI”
“Cậu… Được, tên họ Lâm, chúng ta chờ xem, nhìn xem đến lúc đó ai là người cười đến cuối cùng!” Khâu Qua tức giận, bỗng nhiên đứng lên, lập tức rời khỏi.
Những người còn lại cũng giận dữ rời đi.
Nhưng vào lúc này, có mấy người đột nhiên xông vào tiệm trà, chạy vào trong phòng.
Người ở đây hơi cứng lại, nhìn đến những người này.
Lại là thấy một người trẻ tuổi quét một lược về phía mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Lâm Dương, anh ta vội vàng tiến lên: “Xin hỏi cậu chính là thần y Lâm sao?”
“Là tôi, anh là ai?” Lâm Dương lãnh đạm hỏi.
Người trẻ tuổi nghe thấy, vội vàng khom lưng nói: “Thần y Lâm, xin cậu tha cho ba tôi đi, tôi bảo đảm nhà họ Đoạn chúng tôi sẽ không bao giờ đối đầu với cậu nữa, xin cậu tha cho nhà họ Đoạn chúng tôi!”
Lời này vừa nói ra, hô hắp của đám người xung quanh run rây.
“Cậu là người nhà họ Đoạn?” Viên Khởi nói.
Nhưng người trẻ tuổi lại khôi để tâm tới Viên Khởi chút nào, chỉ nhìn Lâm Dương, vẻ mặt nôn nóng nói: “Thần y Lâm, tôi đại biểu cho bác cả tôi, gia chủ nhà họ Đoạn đến đây cầu hòa với cậu, chỉ cần cậu đồng ý phát thuốc cho nhà họ Đoạn chúng tôi lần nữa, nhà họ Đoạn chúng tôi bảo đảm, không bao giờ tham gia ân oán giữa cậu và nhà họ Tư Mã nữa, xin cậu buông tha cho chúng tôi…”
Người trẻ tuổi nước mắt và nước mũi chảy ròng, khẩn cầu nói.
Sắc mặt những người của các nhà đề từ Yến Kinh đó đều mắt tự nhiên.
Bọn họ không thể nào ngờ tới nhà họ Đoạn vậy mà phái người tới Giang thành xin thần y Lâm tha cho…
Phải biết rằng, nhà họ Đoạn chính là chỗ dựa của nhà họ Tư Mã…
“Người trẻ tuổi, tôi nhớ rõ cậu, cậu dường như là con trai của Đoạn tam gia, nhà họ Đoạn mấy người bị thần y Lâm ăn hϊếp sao? Chẳng qua là một người trẻ của Giang thành thôi, nhà họ Đoạn mấy người gia sợ cái gì?” Một phụ nữ trung niên cau mày hỏi.
Bà ta là đại diện của nhà họ Liêu ở Yến Kinh.
“Di Liêu, dì không biết đâu, não của ba tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không có thuốc đặc trị của thần y Lâm, ba tôi… Ba sợ là không qua khỏi đêm nay…” Người trẻ tuổi khóc thút thít nói.
“Là vậy sao?” Người phụ nữ trung niên có hơi tức giận.
“Không thể tưởng được nhà họ Đoạn vô dụng như: vậy, tam gia nhà họ Đoạn mấy người vốn chính là tên phế vật, chết thì chết thôi, hà cớ gì phải tổn hại thanh danh của nhà họ Đoạn?” Viên Khởi lắc đầu.
“Không chỉ có chuyện này đâu!” Người trẻ tuổi khóc hô: “Ngoại trừ chuyện này, tất cả sản nghiệp của nhà họ Đoạn đều bị chặt đứt, tắt cả nguồn cung cấp, tiêu thụ đều bị gián đoạn, những đối tác đang hợp tác với nhà họ Đoàn chusng tôi chấp nhận vi phạm hợp đồng, cũng muốn dừng hợp tác với chúng tôi, toàn bộ kinh tế của nhà họ Đoàn đều rơi vào khủng hoảng!”
“Cái gì?”
Mọi người toàn bộ kinh ngạc.
“Chuyện này không có khả năng!”
“Đang êm đẹp sao lại như vậy?”
Khâu Qua, Viên Khởi sốt ruột hỏi.
“Chẳng lẽ thần y Lâm xúi giục?” Người phụ nữ trung niên gọi là dì Liêu kia trừng mắt hỏi Lâm Dương.
“Không phải thần y Lâm xúi giục bọn họ, mà là thần y Lâm đối xử với bọn họ giống với nhà họ Đoạn chúng tôi, cậu ấy cũng ngừng cung cấp thuốc cho những người đó! Những người đó cũng mặc kệ ân oán tình thù gì, bọn họ chỉ biết nghĩ giữ mạng của mình! Thần y Lâm chính là đang cầm mạch máu của bọn họ…” Người trẻ tuổi run rẫy nói.