Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 822

Tuy nhiên, trong phút chốc, thần sắc của ông ta bỗng nhiên biến đổi ….

Vẻ mặt nghiêm túc trở nên cực kỳ kinh hãi, hoảng hót, tiếp sau đó là hoàn toàn sợ hãi.

Dường như đã nghe thấy sự việc gì đó vô cùng khó tin …

Ông ta khó khăn đặt điện thoại xuống, cả người ngồi tê liệt trên ghế, không phát ra tiếng động nào.

Mạnh gia chủ ở bên cạnh, sắc mặt đóng băng, nghiến răng nghiền lợi hỏi: “Kiều gia chủ, lại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tin tức vừa mới truyền tới nói toàn bộ tai mắt của Tư Mã Tàng … cũng bị đuổi về Yến Kinh!”

“Xem ra thủ đoạn của Lâm thần y mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều … Nhưng chỉ như thế này, sao ông lại có biểu tình như thế kia? “Mạnh gia chủ bối rồi hỏi “Tai mắt của Tư Mã thế gia … lại không được đưa về bên cạnh Tư Mã Tàng…”

“Thế bọn họ bị đưa đi đâu?”

“Bệnh viện!” Kiều gia chủ khàn giọng nói.

Mạnh gia chủ toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngồi không vững ngã xuống đất.

Ông ta vội vàng ổn định thân thể, đờ đẫn nhìn Kiều gia chủ, lắm bẩm nói: “Bọn họ …thế nào rồi?”

“Tay chân đều bị phé, liệt hết cả rồi…” Kiều gia chủ thấp giọng nói.

Mạnh gia chủ sắc mặt trắng bệch, kinh hãi, cả người ngã trên ghế, không còn sức lực, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ vô tận.

Két.

Lâm Dương đỗ chiếc Porsche ở ven đường.

Xuống xe, anh sải bước vào một phòng khám mới mở ven đường.

Lạc Thiên mặc một bộ màu trắng đang ở trước quầy bốc thuốc, nhìn thấy Lâm Dương đi vào, hai mắt lập tức sáng ngời.

“Lâm Dương, anh đã đến rồi?” Cô vội buông dược liệu trên tay xuống, xoa tay chạy chậm qua.

“Em không phải đang học ở Huyền Y phái à? Sao lại chạy đi mở phòng khám thế?” Lâm Dương cười hỏi.

“Mở phòng khám vẫn luôn là ước mơ của em, đã học ở’ Huyền Y phái cũng được một khoảng thời gian rồi, em muốn vận dụng hét tất cả những gì đã học, vừa hay phòng khám trước kia bị hủy, ông nội cho em chút tiền, cho nên em đã mở phòng khám này.” Lạc Thiên mỉm cười nói.

“Sao vậy? Ông nội em vậy mà còn giúp em mở phòng khám? Đây quả thật là chuyện lạ nha.” Lâm Dương cảm thấy bắt ngờ không thôi.

“Còn không phải nhờ anh sao.” Lạc Thiên trợn mắt liếc Lâm Dương một cái.

“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?”

“Anh còn giả ngu? Anh không biết đó thôi, tên tuổi của anh bây giờ đang nỗi tiếng cả nước, uy vọng của anh đã vượt qua ông nội em từ lâu rồi, hơn nữa mấy chuyện Sùng Tôn Giáo đó, ông nội em hiện tại đâu còn dám đối đầu với anh nữa, anh không tìm ông ấy gây phiền, ông ấy đã cảm ơn trời đất lắm rồi, hiện tại ông ấy ước gì đưa em… Em… Cái kia…. Tóm lại hiện tại ông nội em đã không phản đối em nữa rồi, ngược lại còn giúp đỡ em, anh chỉ cần biết rằng đây đều là công lao của anh là được, chuyện khác đừng hỏi nhiều!” Lạc Thiên ậm ừ nói, khuôn mặt xinh đẹp không hiểu sao đỏ lên, sau đó nói năng có hơi lộn xộn.

Lâm Dương cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn nghe không rõ Lạc Thiên đang nói cái gì Lúc này, cửa lại bị mỏ ra, Tô Nhan mặc đồ công sở đi tới.

*Lâm Dương, anh cũng ở đây?” Tô Nhan rất bất ngờ.

“Tiểu Nhan, cô xuất viện rồi?” Lâm Dương tò mò hỏi.

“Tôi căn bản chẳng có vấn đề gì lớn, nghe nói tiểu Thiên lại mở hiệu thuốc, nên đến đây xem trước. Sao thế? Anh đang chuẩn bị đi làm chỗ tiểu Thiên sao?” Tô Nhan hỏi.

“Còn chưa có xác định.”

“Nếu như Lâm Dương có thể đến chỗ mình làm, vậy thì quá tốt rồi!” Lạc Thiên ý vị thâm trường nhìn Lâm Dương cười nói.

Lâm Dương không biểu hiện gì, hỏi Tô Nhan: “Bác cả bên kia ra sao?”

“Tình hình của bác cả tạm thời ổn định, chuyện này còn phải cảm ơn anh, nếu không phải có anh, chỉ sợ bác cả không vượt qua được.” Tô Nhan nhịn không được nói.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn tiểu Dư đi, nếu không phải tiểu Dư nói, bác cả có lẽ đã chét rồi!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Tô Nhan sửng sốt, không nói gì.

Quả thật người nhà họ Tô lần này bị Lâm Dương vả cho mặt sưng lên.