“Sợ cái gì? Bây giờ chỉ cần làm rõ người này là ail Các ông có biết người này là ai không? Có ai biết cậu ta là ai không?” Đôi mắt của Phường Chủ tràn đầy vẻ lạnh lùng âm u, trầm giọng hét lên.
Mọi người hoảng sợ, lại không ai lên tiếng.
Ai cũng biết Phường Chủ lần này thật sự rất tức giận rồi.
Tuy nhiên, người này đeo mặt nạ, cơ thể ăn mặc kín đáo, mạo danh Mặc Tiểu Vũ tham gia cuộc thi, ai có thể biết được thân phận thật sự của cậu ta?
Nhưng chính vào lúc này, một người đột nhiên có chút lảo đảo chạy tới.
“Phường chủ, người này … có lẽ tôi biết …” một giọng nói run rầy truyền đến.
“Minh Vũ?” Phường Chủ nhìn người nọ, trầm giọng hỏi: “Cậu ta là ai?
“Rất có thể … anh ta chính là Lâm Thần Y trong truyền thuyết!”
Minh Vũ sắc mặt phức tạp, tháp giọng nói.
“Lâm thần y sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều thở dốc, vô cùng kinh ngạc nhìn Minh Vũ.
“Cô có chắc không?” Phường Chủ cũng biết người này.
“Tôi không biết, nhưng từ biểu hiện của người vừa rồi có thể thấy, anh ta rất có thể … chính là Lâm thần y …” Minh Vũ vẻ mặt lo lắng, chậm rãi nói.
“Nếu đã như vậy, vậy thì phái người đi gọi Lâm thần y đến đi!” Phường Chủ lạnh lùng nói.
“Với tính khí của Lâm thần y, e rằng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.” Minh Vũ lập tức đem những chuyện trước đó xảy ra ở Sùng Tông Giáo nói ra.
Khi mọi người xung quanh vừa nghe thấy hành động vĩ đại của vị Lâm Thần Y này ở Sùng Tông giáo, đều trọn mắt ngoác mồm, không thể nào tin được.
“Phường Chủ, nếu như người này thật sự là Lâm Thần Y, vậy thì mục đích của anh ta cũng chỉ vì Hà Linh Hoa mà thôi, tôi nghĩ anh ta chắc sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa, Minh Vũ cảm thấy … chuyện này nên kết thúc ở đây …” Minh Vũ khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói.
Chuyện ở Sùng Tông Giáo, Lâm Thần Y tàn bạo đã để lại ám ảnh tâm lý cho cô ấy.
Nhưng Phường Chủ rõ ràng không thèm quan tâm.
“Minh Vũ! Cô sợ Lâm Thần Y, Kỳ Dược Phường của tôi không sợ! Hôm nay trước tiên không nói người này có phải là đầu sỏ hay không, cho dù không phải cậu ta, tôi muốn quy trách nhiệm cho cậu ta, cậu ta dám nói nửa lời sao? Kỳ Dược Phường của tôi còn không thể so sánh với một Lâm thần y nhỏ bé sao? ” Phường chủ hét lên, sau đó xua tay: “Giảng viên Hạ An! “
“Phường chủ!”
“Đi, thu xếp người đến Giang Thành một chuyến, gặp Lâm Thần Y này cho tôi!”
“Vâng!”
Thiên Mạch bàng hoàng rời khỏi Kỳ Dược Phường.
“Mười lăm giọt Lạc Linh Huyết, cứ như vậy mà từ bỏ sao?”
Thiên Mạch thì thầm một tiếng, sau đó thở dài không thôi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ấy rung lên.
Thiên Mạch có chút uễ oải liếc nhìn, đột nhiên thở gấp, ánh mắt ngưng tụ.
Cô ấy do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắn nút kết nói.
“Cô Thiên Mạch, thực xin lỗi, tôi đã về trước rồi, nếu như: cô thuận tiện thì tự mình đến Giang Thành đi, chúng tôi sẽ trả tiền cho cô theo như thỏa thuận.” Giọng nói của Lâm Dương ở bên kia điện thoại truyền đến.
“Được rồi, nhưng mà thật sự khiến người ta không thể tin được. Không ngờ sức mạnh của Lâm thần y lại khủng khϊếp đến vậy.” Thiên Mạch ngạc nhiên nói.
Mặc dù cô ấy thực sự rất kinh ngạc.
“Để cô Thiên Mạch chê cười rồi.” Lâm Dương nhàn nhạt đáp, thật ra trong lòng anh đã có nghi ngờ về cô Thiên Mạch này rồi.
Anh không nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là trùng hợp.
“Mấy ngày này tôi không có thời gian, như vậy đi anh Lâm, đợi khi nào rảnh tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh đi đến Giang Thành thanh toán, anh tháy có được không?” Thiên Mạch cười nói.
“Ò? Cô Thiên Mạch không đến được sao? Chi bằng như vậy đi, cô cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, thế nào?”
“Chuyện này… cũng được, nhưng mà tôi cảm thấy anh Lâm đã để cho tôi kiếm được một số tiền lớn như vậy. Nếu như tôi không mời anh Lâm một bữa thì thật sự không phải phép.”
“Ngày khác đi, đợi cô tới Giang Thành rồi, tôi làm chủ.”
Lâm Dương cười nói.
Hai người tuỳ ý trò chuyện một lúc, sau đó cúp máy.
Thiên Mạch không nói gì, lên xe và lái về phía sân bay.
Chính vào lúc này, bệnh viện Giang Thành.