Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 333

Người qua đường rỉ tai thì thầm.

Tô Nhan cúi đầu, giả bộ như không nghe thấy.

Lâm Dương ở một bên dìu cô, lại cau mày.

Quản lý Chu của bộ phận dự án Tập đoàn Dương Hoa sao?

Đang yên đang lành, tại sao anh ta phải mời Tô Nhan đi ăn tối?

Bây giờ toàn bộ người Giang Thành đều biết Lâm thần y quan tâm đến Tô Nhan, anh ta mời Tô Nhan ăn cơm, không phải là quá động thổ muốn tìm cái chết sao?

Lâm Dương vốn dĩ muốn gọi điện cho Mã Hải để hỏi thử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không gọi.

Dù sao, anh vẫn còn chưa gặp quản lý Chu, cũng không biết ý của anh ta rốt cuộc là thế nào.

Càng huống hồ, Lâm Dương cảm thấy vẫn còn có một khả năng khác.

E rằng bên trong còn có bút tích của người nhà họ Lâm.

Rốt cuộc, theo quy định của nhà họ Lâm mà nói, từ lúc người đó thu điều thuốc đó lại thì sự trừng phạt và trả thủ đối với Lâm Dương đã bắt đầu rồi.

Sự trả thù của người nhà họ Lâm hoàn toàn không chỉ giới hạn trong việc đánh một trận hay là chém tay chặt chân một cách đơn giản như vậy, tôn chỉ báo thù của bọn họ chỉ có một!

Để đối phương thân bại danh liệt, hoàn toàn sụp đổ!

Từ thể xác đến tinh thần!

Anh âm thầm cảnh giác.

Tô Nhan và Lâm Dương bước vào khách sạn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của quản lý đại sảnh.

“Cô Tô, mời đi bên này, anh Chu đang đợi cô trong phòng ghế lô hoàng kim.”

“Vâng!”

Tô Nhan gật đâu, chông nạn đi.

Các ghế lô của khách sạn Nam Thanh được chia thành ba cấp bậc, ghé lô đại chúng, ghé lô bạc, ghé lô hoàng kim.

Trong đó ghế lô Hoang Kim chỉ có một, hơn nữa không phải ai cũng có thể đặt được, nghe nói người không có tài sản mười tỷ thì không có tư cách để đặt, cho dù đặt cũng phải đặt trước một tháng.

Tại sao quản lý Chu lại có khả năng đến ghế lô này?

Anh ta chỉ là một quản lý dự án!

Lâm Dương ánh mắt hơi híp lại, đã đoán được cái gì đó.

Kot két.

Người phục vụ đứng cạnh cửa kéo cửa ra.

Ngay lập tức, những chùm ánh sáng chói lọi từ bên trong phát ra.

Đó là ánh sáng vàng lắp lánh.

Tô Nhan khẽ mở miệng, có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong ghế lô này.

Toàn bộ ghế lô đã không còn từ gì đủ để hình dung sự: sang trọng tinh tế, đây quả thực là một ghé lô xa xỉ được tạo ra bởi các thổ hào ở Trung Đông.

Trong ghé lô bát luận là bàn, ghé và tát cả các loại đồ dùng trong phòng, toàn bộ đều là màu vàng vàng, từ thảm trải sàn đến ánh sáng, tất cả đều là tác phẩm thủ công của các bậc thầy nước ngoài, do cá nhân làm ra và tất cả đều được chú ý đến từng chỉ tiết, mỗi góc cạnh của ghé lô đều chỉ tràn ngập một từ: giàu!

Tô Nhan có lẽ cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, một người đàn ông đầu trọc đeo kính cận, thân hình hơi béo liếc mắt đứng lên bên chiếc bàn tròn màu vàng ở giữa, trên mặt nở một nụ cười.

“Ò, vị này chính là cô Tô phải không? Mời đến đây, cô Tô, chân của cô không tiện, nhanh ngồi đi!”

“Anh Chu, xin chào!”

Tô Nhan khẽ gật đầu, gượng cười rồi ngồi xuống.

Cô liếc nhìn hiện trường, phát hiện ra ngoài Giám đốc Chu, còn có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen.

Bọn họ lúc này đang nhìn Tô Nhan từ trên xuống dưới, ai nấy đều nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt.

Tô Nhan tim đập nhanh hơn, cảm giác có gì đó không ổn, người theo bản năng nghiêng về phía Lâm Dương.

“Ò? Cô Tô, vị này là ai vậy?” Quản lý Chu dường như chú ý đến Lâm Dương, mở miệng hỏi.

“Đây là chồng tôi, Lâm Dương.” Tô Nhan miễn cưỡng cười nói.

“Ò? Anh chính là Lâm Dương vua cơm mềm đến ở rể nhà họ Tô sao?” Quản lý Chu híp mắt cười nói.

“Hahahaha …” Những người phía sau toàn bộ đều bật cười thành tiếng.

“Quản lý Chu, xin hãy chú ý lời nói của anh.” Tô Nhan tức giận.