Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 262

Hùng Trường Bạch gật đầu, chiếc xe liền phóng đi.

Chiếc xe chạy ra khỏi Giang Thành, cũng là ngoại tỉnh, đến Dương Thành bên cạnh.

Dương Thành có nền y học cổ truyền Trung Quốc phong phú và được mệnh danh là thủ đô của y học, lễ hội y học hàng năm sẽ thu hút các bác sĩ nỏi tiếng trời nam đất bắc đến.

Ở trung tâm thành phố, có một võ quán với diện tích rất lớn, gọi là Thượng Võ Quán.

Thượng Võ Quán không giống với Võ Quán Mãn Thị, cả nước chỉ có một võ quán là do người của nhà họ Hoắc mở ra và truyền thụ những quyền pháp chân chính nhát, đương nhiên người nhà họ Hoắc này không liên quan gì đến con cháu của Hoắc Nguyên Giáp.

Thượng Võ Quán rất nổi tiếng không thua gì so với võ quán Mãn Thị, nghe nói võ quán này trong mười năm đã sản sinh ra 4 nhà vô địch võ thuật và 6 nhà vô địch Sanda thế giới. Những người chiến thắng trong các cuộc thi càng nhiều hơn, điều đó cho thấy thực lực của võ quán thật phi phàm.

“Anh Lâm, mời anh vào trước đi. Tối nay ở lại đây nghỉ một đêm đi. Chúng tôi sẽ thu xếp phòng cho anh ngay lập tức.”

Người tài xế bước xuống xe mỉm cười nói.

Lâm Dương gật đầu, dưới sự dẫn đường của người ở Thượng võ quán, Lâm Dương tạm thời nán lại ở đây.

Sau khi trời tối, Lâm Dương được sắp xếp ăn cơm ở phòng khách.

Cấp trên của Thượng võ quán sẽ tập trung tại đây để dùng bữa.

Quán chủ Hoặc Thượng Vũ, con trai của ông ta là Hoắc Ngạo và thanh mai trúc mã của anh ta là Tịch Lưu Hương đều ở đây.

Lâm Dương không có ngồi vào ghế chủ.

Bởi vì Hùng Trường Bạch đã nói với Hoắc Thượng Vũ rằng Lâm Dương là học trò của ông ta, để anh đến mở.

mang kiến thức.

“Ai là Lâm Dương vậy?”

Lúc này, Hoắc Thượng Vũ với mái tóc bạc trắng bộ râu Sơn Dương lên tiếng.

Ông cụ có lẽ cũng đã ngoài bảy mươi nhưng mặt mày hồng hào, trông vẫn còn sung sức lắm.

“Là tôi.”

Lâm Dương đứng dậy.

hòn Hoắc Thượng Vũ nhìn Lâm Dương một lượt, lại gật đầu liên tục: “Thật sự là tài năng trẻ tuổi dáng vẻ bát phàm.”

“Ông cụ quá khen rồi.”

“Đã là học trò của Hùng Trường Bạch, tôi không thể nào lơ là. Đến đây, ngồi xuống và ăn cơm đi. Tôi cũng muốn hỏi xem về tình hình hiện tại của Sư phụ. Tôi nghe nói rằng Nam Phái đã xảy ra biến có. Sư phụ đã gia nhập vào một tổ chức nào đó có tên là Huyền Y Phái. ” Ông cụ rót một ly rượu.

“Đúng vậy, nhưng mà Huyền Y Phái thật ra cũng chính là Nam Phái, đại bộ phận người cũng không thay đồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Ha, người thành lập ra Huyền Y Phái này thật là lợi hại.

Rốt cuộc có thể đem nhập Nam Phái vào trong túi. Thực sự là người tài năng xuất hiện từ đời này qua đời khác.”

Hoắc Thượng Vũ cười nhạt nói.

Lâm Dương mỉm cười, không nói gì.

*Ông nội, chỉ là một đám tôm chân mềm đang nghiên cứu y thuật, có cái gì mà phải ngạc nhiên?” Đúng lúc này, một người đàn ông tướng mạo khí khái anh hùng đột nhiên lên tiếng.

“Hoắc Ngạo, không được nói nhảm, khách vẫn còn ở đây!”

Hoắc Thượng Vũ nhíu mày nói.

“Nhưng mà ông Hoắc, Hoắc Ngạo nói không sai. Nhìn người này gầy gò bình thường, trên người còn không có mấy cơ bắp. E rằng với một quyền của anh Ngạo, anh ta đã choáng váng rồi.” Một cô gái tóc ngắn trang điểm như tranh vẽ cười nói.

Ngay khi cô ấy nói điều này, hiên trường ngay lập tức cười phá lên.

“Câm miệng, câm miệng hết cho tôi! Ra cái thể thống gì!

Ra cái thể thống gì!”

Ông già tức không nhẹ, liên tục đập bàn quát tháo.

Mọi người lúc này mới ngừng cười.

“Ý của mấy người là gì? Các người coi thường Trung Y sao? Đây là báu vật do tổ tiên của chúng ta truyền lại! Tôi không cho phép các người bôi nhọ như vậy!” Hoắc Thượng Vũ nồi giận đùng đùng nói.

“Nhưng mà ông ơi … Trung Y so với Tây y, vẫn là hơi qua loa! Trung Y tác dụng quá chậm, cho dù là mấy loại thuốc mỡ đó, cũng phải mười ngày nửa tháng mới khỏi, cháu đi khám tây y, ba đến năm ngày đã có tác dụng rồi.” Hoắc Ngạo nhún vai nói.

“Đúng vậy, ông cụ, tôi hiện tại luôn đi khám tây y.”

“Không thể phủ nhận, Trung Y quả thực có hiệu quả, nhưng tôi cảm thấy đây đều là thứ sắp bị đào thải rồi, cũng chỉ có người ở độ tuổi như ông mới thích.”

“Tất cả đều là những thứ lỗi thời thôi.”

“Đúng vậy!”

Mấy người trẻ tuổi khác cũng lần lượt nói.

Tất cả mọi người đều tươi cười, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Dương rõ ràng là kiêu ngạo cùng khinh thường.

“Các người…”

Hoặc Thượng Vũ tức giận toàn thân run lên.

“Các người đều bớt nói vài câu đi, ăn cơm!”