Mãn Thương Hải dẫn đầu một nhóm người từ quán trà sải bước tiến vào cửa.
Và cô gái kia cũng đi cùng.
Lâm Dương hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Mãn Thương Hải, khóe mắt không khỏi nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Cô gái cũng tò mò nhìn Lâm Dương, ánh mắt nhiều hứng thú ban đầu đã bị thay thế bởi những làn sóng bối rồi.
“Anh bạn, anh là ai?”
Mãn Thương Hải sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.
“Người đến tính nợ, ông chính là chủ của Võ quán Mãn Thị sao?” Lâm Dương thờ ơ liếc nhìn ông ta.
“Không sai.” Mãn Thương Hải trầm giọng lạnh giọng nói: “Anh bạn này, nếu như anh đến Võ quán Mãn Thị của tôi để gây chuyện, mọi người có thể thảo luận trong hoà bình, sao lại làm tới mức như vậy, sao anh có thẻ đánh người như vậy? Hơn nữa còn phế bỏ em trai của tôi, anh không cảm tháy hành động của mình quá độc ác sao? “
“Độc ác? Khi Võ quán Mãn Thị của các ông phái sát thủ đến gϊếŧ tôi sao không nói độc ác? Bây giờ tôi đánh đến cửa, ông lại chỉ trích tôi, Mãn Thương Hải, Võ quán Mãn Thị của các ông chính là như vậy sao?” Lâm Dương lắc đâu.
Khi lời này rơi xuống, biểu hiện của Mãn Thương Hải thay đổi rõ ràng.
“Thương Thạch, có chuyện như vậy sao?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Mãn Thương Thạch hỏi.
Mãn Thương Thạch đã không thông báo cho Mãn Thương Hải về chuyện này.
“Anh cả, em … em chỉ là cho người đi dạy dỗ anh ta một chút thôi…” Mãn Thương Thạch yếu ớt nói.
“Vậy là có chuyện này có rồi phải không?” Cô gái bên cạnh che miệng cười nói.
Câu này thật đúng là không để cho nhà họ Mãn xuống đài.
Mãn Thương Hải liếc nhìn cô gái đó rồi phót lờ, thay vào đó ông ta nói với Lâm Dương: “Anh bạn này, có lẽ có hiểu lầm gì đó trong chuyện này. Tôi cho rằng chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thật đàng hoàng, tranh thủ giàn xếp ổn thoả để giải quyết chuyện này.”
Mãn Thương Hải thực ra không có tính khí tốt như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy các đệ tử của nhà họ Mãn ở khắp nơi trên sàn nhà, Mãn Thương Thạch còn đang bị đối phương xách lên giống như xách một con gà nhỏ, trong lòng ông ta thực sự cũng có chút kiêng dè.
Người thanh niên trẻ tuổi này hiển nhiên không phải là một người hiền lành, nếu không cũng sẽ không đơn thân độc mã đánh gϊếŧ đến võ quán Mãn Thị.
Nếu như thực sự chiến đấu, bản thân cũng thát bại, vậy thì danh tiếng của nhà họ Mãn sẽ bị quét sạch toàn bộ.
Vì vậy, không đến vạn bắt đắc dĩ, Mãn Thương Hải không muốn ra tay.
“Chậc, Mãn Thương Hải. Người khác đã ức hϊếp đến trên đầu của ông rồi. Ông vẫn co ro cúm rúm giống như con rùa rụt cỗ vậy sao? Chuyện này truyền ra ngoài, võ quán Mãn Thị của các ông không phải sẽ bị mọi người chê cười sao?”, Cô gái đó lại nói.
Giọng nói thật chua chát.
Vẻ mặt của Mãn Thương Hải rất khó coi, liệc mắt nhìn cô gái nói: “Cô Lâm, tôi chỉ muốn giàn xếp ổn thoả, sớm đưa những đệ tử đã bị thương đó của tôi đi chữa trị.”
“Cô Lâm sao?”
Lâm Dương ánh mắt ngưng tụ.
“Người bạn này, anh nói đi, chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Mãn Thương Hải lớn tiếng hỏi.
“Bảo Mãn Thương Thạch và con trai Mãn Phúc Tây của ông đến, quỳ xuống kháu đầu ba lần trước mặt tôi, sau đó tự phế võ công, chuyện này sẽ cho qua.” Lâm Dương nói.
Ngay khi những lời này vừa rơi xuống, người của nhà họ Mãn đều thay đổi sắc mặt.
“Chuyện này làm sao mà được?”
“Người nhà họ Mãn không cần mặt mũi nữa sao?”
“Hơn nữa, Phúc Tây lại là hạt giống mà Võ quán Mãn Thị của chúng ta cử đi tham gia đại hội. Nếu như tự phế võ công, Võ quán Mãn Thị của chúng tôi còn có vốn liếng gì nữa?”
“Yêu cầu này thật quá đáng!”
Không ít người lớn tuổi trong nhà họ Mãn vô cùng tức giận.
Vẻ mặt của Mãn Thương Hải cũng mắt tự nhiên.
“Anh bạn, yêu cầu này của anh có phải hơi quá đáng rồi không? Tôi là muốn thương lượng, chứ không phải là đơn phương thỏa hiệp.” Mãn Thương Hải nghiêm nghị nói.
Ông ta không thể nào cháp nhận một yêu cầu như vậy.
“Nhưng tôi không muốn thương lượng với các ông.” Lâm Dương lắc đầu.
“Muốn cá chết lưới rách anh mới vui hả? Hay là nói anh cảm thấy võ quán Mãn Thị của chúng tôi không có vốn để so tài với anh?” Mãn Thương Hải khó chịu rồi.
“Đúng vậy.”
Lâm Dương thờ ơ nói.
Mọi người vừa nghe xong, hoàn toàn bị Lâm Dương làm cho tức giận.
“Kiêu ngạo! Thật quá kiêu ngạo!”
“Quán chủ, người khác dường như coi sự khoan hồng đại lượng của ông là sự nhát gan của ông rồi. Nếu như ông cứ tiếp tục nhẫn nhịn, thanh danh của võ quán Mãn Thị sẽ bị huỷ hoại!”
Mấy người già giận dữ nói.
“Quán chủ, đã không muốn động thủ, vậy thì để ông già này tới!”
Với tiếng hét vang lên, một ông già mặc bộ đồ Đường với râu dê trực tiếp lao tới.
“Bác Ôn! Quay lại!” Sắc mặt của Mãn Thương Hải lập tức thay đổi, lập tức hét lên.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Ông già khí hạ xuống đan điền, đôi tay duỗi ra, đừng nhìn người đó tuổi đã già, cánh tay dưới ống tay áo đó thật sự là có cơ thịt, nắm đấm hoá thành móng vuốt, giống như một con báo đột kích, hung ác tàn nhẫn móc vào Lâm Dương.
“Móng vuốt của báo sao?”
Có người phát ra tiếng cảm thán.
Đây là võ quán Mãn Thị danh tiếng lẫy lừng, nghe nói rằng một đệ tử của võ quán Mãn Thị đã dùng một chiêu này để đánh nát xương sườn của một nhà vô địch Sanda, vô cùng hung hãn.
Nhưng trong mắt Lâm Dương, tốc độ móng vuốt của con báo này quá chậm rồi.
Anh với vẻ mặt lạnh lùng, lại nắm lầy Mãn Thương Thạch và vung tay với ông già đó.
Aml Cơ thể to lớn của Mãn Thương Thạch trực tiếp đánh vào ông già kia.
“Hả?”
Hơi thở của ông lão run lên, ông vội vàng dừng lại và né tránh.
Bùm!
Mãn Thương Thạch đập xuống đất, bảy mặn tám chay, đầu rách máu chảy.
Ông cụ hoảng sợ trốn khỏi nguy hiểm, nhưng khi ông quay đầu lại, Lâm Dương đã đứng trước mặt ông ta rồi.
“Không hay!”
“Bác Ôn, cẩn thận!”
Những người xung quanh la hét.
Nhưng lần này hoàn toàn không kịp phản ứng!
Lâm Dương không vì đối phương là một ông lão mà nương tay, trực tiếp giáng một đắm vào vai Bác Ôn.
Bác Ôn giơ ngang đôi tay ra sức muốn chống cự.
Nhưng thứ đang chờ đợi ông ta là một thế lực có sức nặng ngàn cân!
Bùm!
Sức mạnh mãnh liệt lướt qua như một cơn bão dữ dội, xé nát thân thể của Bác Ôn.
Răng rắc!
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Xương cánh tay của bác Ôn ngay lập tức bị gãy.
Sức lực còn lại truyền vào thân thể của ông ta, cả người không đứng vững, bay ra ngoài ngay lại chỗ, giống như: một quả bóng bàn bị đánh ra, đập mạnh xuống đất, bật máy lần, lăn lộn mấy vòng, va vào bức tường trong sân mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, người đã không còn có động tĩnh gì nữa.
Những người có mặt tại hiện trường im lặng.
Bác Ôn!
Đây là người lúc đó đã cũng học võ công với bó của Mãn Thương Hải, nghiêm khắc mà nói thì Mãn Thương Hải còn phải gọi ông ta một tiếng Sư thúc.
Bác Ôn tuy tài năng không cao, nhưng sau bao nhiêu năm luyện võ như vậy, thực lực của ông ta cũng là người đứng đầu trong võ quán Mãn Thị, cũng là trụ cột của võ quán Mãn Thị, là người của tầng lớp ưu tú!
Nhưng lúc này…Bác Ôn lại bị một chiêu của đối phương làm cho choáng váng rồi!
Một chiêu!
Đã thu dọn được Bác Ôn y danh lẫy lừng này!
Chuyện này..là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Mãn Thương Hải trợn to đôi mắt, sững sờ nhìn cảnh này.
Cô gái cũng bị sốc, không thẻ tin vào cảnh tượng mà mình đang nhìn thấy …
Ông cụ bên cạnh cô ấy khẽ cau mày, kỳ quái nhìn Lâm Dương, cuối cùng tầm mắt rơi xuống những kim bạc trên tứ chi của Lâm Dương, trầm tư suy nghĩ.
“Được rồi, các ông còn có ai muốn ra tay nữa không? Đề nghị của tôi là mọi người đừng lãng phí thời gian, cùng nhau lên đi. Nếu như các ông không lên, vậy thì bản thân tôi sẽ chủ động một chút!”
Lâm Dương mặt không biểu cảm nói, liền cắt bước đi về phía Mãn Thương Hải…