Bọn họ cũng đã không biết kẻ ở rễ nhà họ Tô này nữa rồi.
Luật sư đứng đầu thành phố Trường Giang, một nhóm các ông chủ, thu mua tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô,..
Những việc này…..Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể nào có liên quan đến Lâm Dương được mà…
Một lần nữa mọi người đều nghĩ rằng chắc mình chỉ đang nằm mơ.
Bầu không khí bên trong đại sảnh vô cùng áp lự!
cCuối cùng, Tô Mĩ Tâm cũng không nhịn được nữa!
“Lâm Dương, cậu không thể làm như vậy được, buông tha cho chúng tôi đi!”
Cô ta kêu lên một tiếng rồi tiến lên ôm lấy chân của Lâm Dương.
“Nủa tiếng trước, ngay cả tư cách để đến nơi này tôi cũng không có, bây giờ cô lại tìm tôi để cầu xin, đây là một câu chuyện vui hay là chuyện buồn đây?”
Lâm Dương khàn khàn hỏi.
Sắc mặt Tô Mĩ Tâm tái nhọt.
“Lâm Dương, cậu thật sự đuổi tận gϊếŧ tuyệt nhà họ Tô tôi thế sao?”
: ‘ Bà cụ Tô run rẫy nhìn anh, ánh mặt đυ.c ngâu: “Cho dù như thế nào đi nữa, chúng ta cũng là người một nhà với nhau…..Cậu làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ cậu không hề niệm chút tình cảm trước đây của chúng ta hay sao?”
“Vậy vừa rồi các người có coi tôi như người một nhà hay không? Bà có coi người một nhà chúng tôi là thân nhân hay không? Bà hãm hại chính đứa con mà bà đã sinh ra, khiến cho nửa đời sau của ông ấy dường như phải sống trong tù, cháu gái của bà chạy đến để cầu xin bà, cầu xin bà hãy giơ cao đánh khẽ, nhưng đổi lại cũng chỉ nhận được một cái tát của bà, khi người nhà họ Tô châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lúc ấy, tại sao bà không nghĩ ra chúng ta là người một nhà?”
Lâm Dương nghiêm khắc chất vấn.
Bà cụ Tô cũng á khẩu không trả lời được.
Lâm Dương cũng không phải là người nhà họ Tô.
Trong ba năm này anh ở nhà họ Tô đã phải vượt qua đủ sự châm chọc và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đối với gia đình này, anh cũng không có tình cảm gì, đối với những người này, anh cũng không để ý đến.
Người nhà họ Tô cũng biết, Lâm Dương sẽ không có khả năng buông tha cho bọn họ.
Nhà họ Tô xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi!
Tất cả mọi chuyện của nhà họ Tô đều đã chấm dứt.
“Giao Tô Bắc và Tô Cối cho cảnh sát đi.”
Lâm Dương phát tay nói.
“Vâng! Thưa ngài Lâm.”
Mấy ông chủ vội gật đầu, sau đó đi về phía Tô Cối và Tô Bắc đang ngồi trên sàn nhà.
“Đi theo chúng tôi đi! Nếu như tự thú thì có thể giảm nhẹ hình phạt!”
“Không! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù! Bà nội, cứu cháu, cứu cháu đi bà nội!”
Tô Trương Dương lấy lại tinh thần, thê thảm hét lên.
“Bà nội!”
“Mẹ, cứu con!”
“Mẹ, bây giờ phải làm cái gì đây? Mẹ cũng không thể thấy chết mà không cứu được!”
Tất cả người nhà họ Tô đều nhìn về phía bà cụ họ Tô.
Bây giờ có thể nói bà cụ họ Tô là niềm hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nét mặt già nua của bà cụ Tô lạnh như băng, giống như là đang suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên, bà cắn chặt răng, bỗng nhiên ngắng đầu nói: “Lâm Dương, chúng ta làm một cái giao dịch với nhau được không?”
“Giao dịch cái gì?”
Lâm Dương hơi hơi nhíu mày.
“Cậu buông tha cho nhà họ Tô chúng tôi, ngay lập tức rút đơn kiện, hơn nữa trả cho nhà họ Tô tôi một khoản tiền! Tôi có thể lựa chọn không cá chết lưới rách với cậu!”
Ánh mắt bà cụ Tô hiện lên một tia dữ tợn.
“Cá chết lưới rách?”
Lâm Dương cười lạnh một tiếng rồi lắc đầu: “Đây cũng không thể gọi là cá chết lưới rách được, cái này phải gọi là thả hỗ về rừng, tôi thả người nhà bà, cho các người tiền, để cho các người có thể vực dậy, không phải là sẽ lại đối đầu với tôi sao? Ngày hôm nay những gì mà tôi làm không phải là uỗng phí hay sao? Bà cho rằng tôi là một kẻ ngốc hay sao?”
“Cậu cũng không còn cách nào khác đâu! Lâm Dương, tuy rằng nhà họ Tô tôi cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở thành phố Trường Giang, nhưng chúng tôi có thể trụ được ở thành phố Trường Giang nhiều năm như vậy, cũng là vì có nội tình, nếu như cậu thật sự bắt ép chúng tôi, tôi cũng mặc kệ phía sau cậu có sức mạnh gì, cậu nhất định sẽ phải chôn cùng chúng tôi, nhất định cậu sẽ chết rất khó xem! Tôi cam đoan!”
“Ái chà?”
Lâm Dương có chút ngoài ý muốn.
Mặc dù có đôi khi ánh mắt của bà cụ Tô rất thiển cận, chỉ biết lợi ích, nhưng những năm gần đây nhà họ Tô ở dưới sự quản lý của bà, cũng coi như là đâu vào đấy, ổn định phát triển.
Nếu như bà nói là có hậu chiêu, tám chín phần là thật.
Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này rồi, nếu như thu tay lại thì không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
Huống Hồ, Lâm Dương cũng chưa bao giờ phải sợ ail “Ngài Lâm, bây giờ phải làm sao đây?”
Ông chủ Tiễn đứng bên cạnh cần thận hỏi.
“Tiếp tục.”
Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Nhưng vừa mới dứt lời, một giọng nói thản nhiên vang lên từ của lớn.
“Tôi thấy cậu vẫn nên thận trọng suy nghĩ một chút đi, dù sao thành phố Trường Giang này cũng không phải để cho cậu lấy một tay che trời! Lượng sức mà làm!”
Đột nhiên mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một đám người đang đi vào nhà cũ nhà họ Tô.
Cầm đầu chính là một gã đàn ông trung niên để chòm râu dê mặc đường trang màu đen, trong tay ông ta cầm hai quả bóng Thái cực, chuyển động một cách có tiết tấu, thoạt nhìn bộ dạng của ông ta rất bí hiểm.
“Ông hai nhà họ Liễu?”
Những người ở hiện trường đột nhiên đứng dậy, một đám người rất sợ hãi.
“Ông hai, sao ngài lại đến nơi này?”
“Ông hai, đã lâu không gặp.”
“Xin chào ông hai.”
Nhóm ông chủ vội vàng nở nụ cười tiếp đón.
Nhưng ông hai nhà họ Liễu cũng không thèm nhìn, đi thẳng đến bên bà cụ Tô.
“Ông hai nhà họ Liễu?”
Bà cụ họ Tô cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Ông hai tiến lên phía trước, hơi hơi cúi đầu với bà cụ Tô, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng đúng chỗ, cũng rất nghiêm túc.
Ị “Bà cụ, ngài gọi tôi là Khiếu Sinh là được rồi, ông hai gì gì đó, cũng chỉ là những người qua đường cho chút mặt mũi mà thôi.”
Ông hai nhà họ Liễu nói.
“Khách khí, khách khít”
Bà cụ Tô cười trừ một tiếng, nhưng trong mắt lộ vẻ hoang mang, trong đầu cũng cảnh giác hơn.
Lâm Dương nhìn thấy cảnh này, cũng càng khó hiểu hơn.
Nhà họ Liễu chính là một trong bốn đại gia tộc ở thành phố Trường Giang, là cây đại thụ lớn nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn bám vào, nhưng vì sao ông hai nhà họ Liễu nổi tiếng khắp thành phố Trường Giang lại khách khí với bà cụ Tô như vậy chứ?
“Ông hai, ngài cứu chúng tôi đi! Cứu giúp chúng tôi đi!”
Đám người Tô Trương Dương, Tô Cương khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng muốn thử, liền nhìn về phía ông hai nhà họ Liễu hô lớn.
“Câm miệng!”
Sắc mặt bà cụ Tô thay đổi, vội vàng quát lớn một tiếng.
Mấy người hoang mang.
Ông hai nhà họ Liễu nâng tay lên, cười nhạt nói: “Đừng vội, đừng vội! Hôm nay tôi đến nơi này, cũng là vì muốn gạt đi nguy hiểm lần này của nhà họ Tô.”
Mọi người vừa nghe thế, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thì nhìn thấy ông hai nhà họ Liễu nhìn về phía Lâm Dương.
“Cậu là Lâm Dương sao?”
“Đúng!”
“Chuyện ngày hôm qua ở nhà hàng của tôi, là kiệt tác của cậu ư?”
“Đúng!”
“Cậu rất có dũng khí đấy.”
Ông hai nhà họ Liễu gật đầu: “Cả thành phố Trường Giang này, dường như là không có ai dám đánh mặt tôi như vậy, cho dù là người của bốn đại gia tộc cũng không dám không cho tôi mặt mũi như vậy, nhóc con, cậu chính là đầu tiên.”
“Chuyện này cũng không trách tôi được, tôi đến nhà hàng của ông ăn cơm, nhưng người ở nhà hàng của ông cũng không cho tôi mặt mũi.”
“Cậu cảm thấy đấy là do tôi sai sao?”
“Đúng!”
# “Vậy cậu lại sai rồi, bởi vì ông hai nhà họ Liễu của thành phố Trường Giang sẽ không làm chuyện gì sai hết.”
“Vì sao?”
“Người có thực lực, thì làm chuyện gì cũng là đúng hết, cho dù chuyện đó là sai thì cũng sẽ trở thành đúng, cho nên tôi sẽ không sail”
Ông hai nhà họ Liễu không nhanh không chậm nói: “Lâm Dương, tôi cũng đã điều tra về cậu, tuy rằng bên ngoài cậu chỉ là một người ở rễ của nhà họ Tô, nhưng thật ra cậu vẫn là người có chút bản lĩnh, nghe nói cậu dựa vào một chút y thuật như mèo ba chân của mình để có thể bám víu chút quan hệ với nhà họ Ninh và nhà họ Từ, trừ lần đó ra, cậu còn quen biết Tề Trọng Quốc của viện Trung y, tôi nghĩ rằng việc ngày hôm nay, cũng chính là do sức mạnh của bọn họ thao túng chứ gì? Có lẽ sau lưng cậu còn có lực lượng nào đó, nhưng đối với tôi mà nói cũng không quan trọng.”
Nói xong, ông hai nhà họ Liễu xoay người nghiêm túc nói với bà cụ Tô: “Bà cụ Tô, không cần phải do dự nữa, tôi biết phương thuốc đó ở chỗ bà, nếu như bà đồng ý giao nó cho nhà họ Liễu, Liễu Khiếu Sinh tôi có thể cam đoan ngay tại chỗ này, tôi không chỉ giúp các người hồi sinh lại nhà họ Tô, mà còn có thể mạnh mẽ trừng trị tên phản đồ nhà họ Tô Lâm Dương này nữa, để cho cậu ta quỳ gối xuống trước mặt các người, để cho cậu ta muốn sống cũng không được!”
Vừa mới dứt lời, mọi người trong phòng đều vô cùng khϊếp sợ.
“Phương thuốc? Phương thuốc gì cơ?”
Mọi người tràn ngập vẻ không thể tin được.
Chỉ duy nhất bà cụ Tô là ngưng mắt lại, lạnh lùng nói: “Từ chỗ nào mà ông biết được chuyện của phương thuốc?”
“Tô Trương Dương!”
Ông hai nhà họ Liễu lạnh nhạt nói: “Nếu không bà cho rằng cậu ta có bản lĩnh có thể lấy được thẻ chí tôn ở nhà hàng chúng tôi hay sao?”
Tô Trương Dương vừa nghe thế, ngay lập tức rụt cổ lại, không dám hé răng nủa lời.
Bà cụ Tô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Trương Dương một cái, sau đó ậm ừ nói: “Cái phương thuốc này, bà già như tôi điên cuồng muốn khiến cho nhà họ Tô lớn mạnh như vậy, chính là vì muốn để cho nhà họ Tô có thực lực sử dụng phương thuốc này, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của bà già như tôi cũng đã không thực hiện được nữa, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể lựa chọn đập nồi dìm thuyền!”
Nói xong, bà cụ Tô đứng lên, bẻ gãy cây gậy chống của bà, một tờ giấy vàng như nến xuất hiện.
Những dòng chữ triện được viết trên trang giấy vàng, không biết là kết quả của người ở triều đại nào.
Ông hai nhà họ Liễu vừa thấy thế, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm.
“Đây chính là đòn sát thủ bà dùng để uy hϊếp tôi sao?”
Lâm Dương hỏi.
“Đúng vậy.”
Bà cụ Tô lạnh nhạt nói: “Lâm Dương, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống, làm theo những gì mà tôi đã nói, trả cho nhà họ Tô tôi một khoản tiền, lại hủy bỏ tất cả bản án của đám người Tô Cối và Tô Bắc, như vậy, tôi có thể không giao phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh, nếu không, một khi tôi giao phương thuốc này cho Liễu Khiếu Sinh rồi, cậu sẽ phải nghênh đón sự trả thù điên cuồng của nhà họ Liễu! Cậu sẽ chết mà không có chỗ chôn, thậm chí cả đám người Tô Nhan cũng không thể sống tốt được, cậu xác định sẽ làm như vậy sao?”
Đây chính là đòn sát thủ cuối cùng của bà cụ Tô!
Thỏ khôn phải đào ba hang.
Đương nhiên là bà cụ Tô cũng không ngoại lệ.
Bà cụ Tô cũng không muốn cứ như vậy mà giao phương thuốc này ra.
Dù sao đây cũng là hy vọng của bà, đó là hy vọng để cho nhà họ Tô nhất phi trùng thiên.
Cho nên bà cụ Tô tính toán định tống tiền Lâm Dương, trước tiên phải bảo vệ được người, sau đó lại lấy vốn khởi nghiệp, để cho nhà họ Tô trở lại như ngày xưa.
Thật là tham lam.
Nhưng mà cụ Tô tin tưởng rằng, chỉ cần Lâm Dương không phải là quá ngu ngốc, thì nhất định sẽ đồng ý.
Nếu không cho dù Lâm Dương có lợi hại hơn nữa, thì cũng không thể nào có khả năng ngăn cản sự trả thù của Liễu Khiếu Sinh.
Dù sao thì…Nơi này là thành phố Trường Giang!
Là địa bàn của ông hai nhà họ Liễu!
Nhưng mà….Đối mặt với câu hỏi của bà cụ, dường như Lâm Dương không có chút do dự nào mà trả lời: “Tôi từ chối.”
Mọi người ở hiện trường đều thở gấp.
“Cậu nói cái gì cơ?”
“Được! Được! Được! Được lắm! Lâm Dương, cậu chính là đang rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cũng ¡ đừng trách người khác, cậu đã muốn nhà họ Tô tôi phải biến mắt, vậy nhà họ Tô tôi cũng sẽ không bao giờ để yên đâu!”
Bà cụ Tô cười một cách giận dữ, liên tục gật đầu, sau đó duỗi tay ra đưa phương thuốc cho ông hai nhà họ Liễu.
“Khiếu Sinh! Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, ta mặc kệ cậu dùng thủ đoạn gì, gà chó không yên! Tôi muốn một nhà tên chó má này này không được yên!”
Bà cụ Tô thê lương hét lớn, tiếng nói cực kỳ chói tai.
Giống như là tiếng rống của ác quỷ vậy.