Tối hôm qua tôi có một giấc mơ đẹp, trong giấc mơ tôi đã gặp cậu ấy. Trời xanh mấy trắng, bãi biển thẳng tắp chạy dài đến tận chân trời, chúng tôi cùng nhau nghịch nước, cùng nhau chơi trò đuổi bắt, tiếng cười theo gió vang mãi đến khi tôi bị tiếng chuông báo thức lôi dậy. Lê Na vào phòng, thấy tôi đã chuẩn bị xong xuôi, môi còn nở nụ cười thì rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy cũng biết hiện tại không có thời gian tra hỏi vị boss khó chiều mỗi lần rời giường là tôi đây vì sao hôm nay khác biệt to lớn như vậy mà nhanh chóng thu thập đồ dùng vào túi rồi cùng tôi ra ngoài. Hôm nay phải tranh thủ đến sớm để đăng ký, cái vai diễn nhỏ bé không quan trọng này, chỉ cần casting thấy người diễn có thể thể diễn thì chọn ngay, người phía sau cũng không cần thử nữa vậy nên chúng tôi phải tranh thủ ra khỏi nhà phải nói là vô cùng sớm. Hiện tại chỉ mới hơn năm giờ sáng, có một tiểu thư của một gia tộc danh giá đang ngồi ăn sandwich trên xe, nếu lúc này có bà nội thì bà sẽ nói thật là không ra thể thống gì cả, sau đó lại lấy khăn giấy lau khóe miệng cho tôi, làm đứa trẻ nhỏ nhất nhà chính là được cưng chiều như vậy đấy. Nghĩ đi nghĩ lại soái ca Diêm Vương cũng khá tốt với tôi đấy chứ.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, tóc dài nhẹ nhàng thả sau lưng. Khi tôi bước xuống xe, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc của tôi cũng nhẹ lay động, tà váy mỏng theo đó cũng chuyển động theo. Đập vào mắt là một biển người thật khiến tôi giật mình, mà trong mắt họ tôi cũng thấy chính bọn họ cũng đang giật mình. Giật mình cũng phải đẹp như tôi đây, không giật mình mới lạ. Còn tôi không chỉ giật mình mà còn hoảng hốt, trời à chỉ vài vai diễn nhỏ bé mà có thể thu hút trên ngàn người tới casting đến vậy, rốt cuộc bộ phim này sức hút ghê gớm chỗ nào chứ, còn không phải vì có Ngô Dật Hiên sao, cũng có phải những người như tôi đến casting cũng không ít đi.
Tôi và Lê Na còn đang không biết làm thế nào để vào trong thì đám đông tự động tách ra thành hai phía, chừa một lối đi nhỏ cho tôi và Lê Na vào. Đúng là lâu lâu mới bước chân ra đường, có nhiều thứ khiến tôi khá lạ lẫm, chẳng hạn như lúc này, thì ra họ nghĩ tôi là tiểu minh tinh nào đó, tự họ bàn tán với nhau rồi đưa ra chứng cứ chứng minh suy luận của họ là đúng nữa chứ, nào là xe sang, lại có trợ lý và lái xe riêng, nào là xinh đẹp như vậy còn không phải minh tinh à.. Có phải hay không tôi rất phúc hắc khi nghĩ rằng khi họ nhìn thấy tôi tham gia vào đoàn người đang xếp hàng kia có lẽ sẽ rất kinh ngạc, thậm chí tức ói máu đi. Ha.. ha.. ha.. từ lúc đến với thế giới này tôi luôn có cảm giác muốn ngẩng cổ lên trời cười ba tiếng sảng khoái như vậy đấy.
Thuận lợi vào được bên trong tòa nhà, tôi lại kinh ngạc phát hiện mình đi rất sớm thế nhưng thật ra là đã rất muộn rồi, cứ nhìn hàng dài người đang xếp hàng phía trước thì biết mức độ muộn đến cỡ nào chứ, tôi liếc mắt nhìn Lê Na, một cảm giác bất lực lan từ đỉnh đầu xuống đến chân. Lê Na làm một động tác tay cố lên cho tôi, mặc dù biết là chẳng có tác dụng gì, vì biểu cảm trên mặt cô ấy hiện tại cũng không khác gì so với tôi lắm, nhưng cuối cùng tôi cũng lết vào đoàn người đang xếp hàng. Tôi nghĩ cứ như thế này thì đến tối cũng không đến lượt tôi ấy chứ, chỉ đăng ký casting thôi đã phải xếp hàng chờ thế này, vậy đăng ký xong còn phải chờ đến khi nào chứ?
Trong lúc tôi mất hết hy vọng xếp hàng thì Lê Na lại đi loanh quanh đâu đó, con bé này ngày thường rất thích đi loanh quanh, nhất là đến những chỗ lạ, thật sự không biết sợ là gì hay nghĩ rằng tôi có thể bảo vệ được cô ấy mọi lúc mọi nơi không biết. Tôi đang oán thầm Lê Na trong lòng thì cảm nhận phía sau có một vật gì đó đang chọt nhẹ vào hông mình, hóa ra là một cô gái nhỏ khá xinh xắn, nói là nhỏ chứ thật ra theo tôi đoán tuổi của cô ấy chắc cũng ngang ngang với tôi, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái, nhưng lời thốt ra lại giống như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé yếu đuối của người khác.
- Cậu thật đẹp, đẹp như cậu mà cũng phải xếp hàng sao?
Tôi thật muốn hỏi cô ấy đang cố tình châm chọc tôi, hay vốn dĩ là ngây thơ vậy? Thôi cứ nghĩ cô ấy ngây thơ đi, ánh mắt của cô ấy trong trẻo vậy mà, trên đời này làm gì có người xấu không phải sao? Miễn cưỡng nghĩ như vậy cho đời nó vui đi nha.
Trong lúc tôi và cô bạn nhỏ phía sau đang nói chuyện cho đỡ chán, thì Lê Na chạy vội lại phía tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười, sau đó kéo tôi ra khỏi hàng dài người đi thẳng tới chỗ người báo danh dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của cô bạn nhỏ, à tôi quên hỏi cô bạn ấy tên gọi là gì rồi, thật là..
- Là chị ấy.
Tôi rõ ràng thấy người con trai trước mặt sửng sốt, không những tôi mà tôi nghĩ ai ở đây cũng thấy, cũng không trách anh ta được, ai kêu tôi đây có một túi da tốt, hôm nay mặc dù cố tình không trang điểm nhưng so với người khác không phải chênh lệch một hai đâu, vậy nên dưới ánh mắt của rất nhiều người đang xếp hàng đang tóe lửa, tôi nhận được tờ báo danh từ tay của bạn trai trẻ đang đỏ mặt không dám nhìn thẳng tôi đây. Ây da, hôm nay Lê Na đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tháng này tôi nhất định sẽ tăng tiền thưởng cho cô ấy, tối nay còn dẫn cô ấy đi ăn một chầu cho đã nữa chứ.
Thuận lợi báo danh xong, tôi dẫn Lê Na đi vào căn phòng phía sau hội trường, có thể nói là tiến hành đến vòng thứ hai đi, đó là vòng thử vai, haizz tôi còn đang lo lắng mình chưa được casting đã phải đi về, không ngờ Lê Na còn có tài này nha, phải công nhận về mặt giao tiếp cô ấy đúng là bậc thầy. Không hổ là trợ lý của tôi.
Phòng casting chỉ có đúng một cái bàn đặt ở phía trong cùng, cũng không có máy quay phim hay bất kỳ một thiết bị nào khác. Tôi tự khinh bỉ chính mình rằng tôi đúng là có chí hướng, cố gắn đi lên từ một vai diễn mà đoàn làm phim nhìn cũng không muốn nhìn. Trên bàn có hai người, một ông chú cũng không già lắm, tầm bốn mươi tuổi, thế nhưng đã có mái tóc hoa tiêu rồi, chắc công việc rất áp lực. Bên cạnh còn có một chàng trai trẻ khuôn mặt khá là thanh tú, tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không hổ là người của đoàn phim, ai cũng thật là có thực lực về nhan sắc, cậu ấy đang ngồi ghi chép gì đó, chắc là trợ lý của ông chú kia.
Lúc này tôi vừa tiến đến cạnh bàn đem profile của mình do Lê Na chuẩn bị tối qua đưa lên cho chàng trai trẻ. À có nói thêm là sáng nay tôi có bổ sung vào một phong bì, trong ấy cũng chẳng có gì, tôi đã nói rồi mà, ngoài tiền ra thì giờ tôi đúng là không có gì, cũng không nhiều lắm, nhưng không hiểu sao khi cậu ấy nhìn thấy lại có biểu cảm vậy nhỉ
Nói sao cho dễ hiểu đây ta, là không có biểu cảm gì mới đúng, chỉ có cặp mắt nhìn chằm chằm vào xấp tiền trước mặt, chắc là kinh ngạc đến không nói nên lời đi.
Tôi cũng chả nói nhiều, chỉ nói mọi người vất vả, em mời hai anh uống nước, sau đó tự nhiên cầm lấy kịch bản trên bàn, lật qua vài trang rồi bắt đầu đọc nhanh một lần sau đó bắt đầu diễn, nội dung có hơi khác một chút so với những gì hôm qua được học nhưng bao nhiêu đó không làm khó được tôi. Tự nhiên, lưu loát, không một chút lo lắng, vai này chỉ là bắt đầu mà thôi, còn rất nhiều vai lớn hơn ở phía sau đang đợi, tôi phải đóng vai chính, phải được đóng chính cùng cậu ấy. Trước nay một khi tôi đã quyết tâm làm việc gì đó thì sẽ hoàn thành một cách xuất sắc nhắt. Khi tôi thuần thục biểu diễn xong phần của mình, ông chú hơi lớn tuổi vẫn đăm chiêu nhìn tôi, có chút khiến tôi lo lắng.
- Diễn tốt như vậy?
A cuối cùng cũng lên tiếng rồi, nhưng mà vị thúc thúc này, không không chú nói một câu ngắn gọn xúc tích như vậy là có ý gì chứ? Là đạt hay không đạt.
- Xinh đẹp như vậy?
Trời à, lại thêm một câu, lần này là có ý gì đây, không phải là ý như tôi đang nghĩ đó chứ?
- Sao không thử vai khác?
A.. lần này tôi hiểu rồi nè, ý của vị thúc thúc này có phải là tôi đẹp như vậy, diễn tốt như vậy tại sao lại chọn casting vai ba cảnh diễn, diễn xong còn không ai thèm nhớ đến? Tôi mỉm cười thật lễ phép trả lời:
- Dạ, cháu thích vai này ạ.
Phụt..
A.. lần này đến lượt tôi kinh ngạc rồi, vị đại ca trẻ kia, tôi đã nói gì sai mà anh lại có biểu cảm như vậy chứ?
- Xin lỗi.. xin lỗi tôi không cố ý.
Anh ta nói anh ta không cố ý mà vừa xin lỗi còn vừa cười kìa, tôi giận rồi. Trời à ánh mắt của anh ta lúc này thật.. thật sự đáng sợ, rõ ràng đang cười, rõ ràng trông rất gần gũi, rất thân thiết thế nhưng trong mắt anh ta chính là: "Anh biết rồi, anh biết vì sao em thích vai diễn này rồi". Ha.. tôi thật muốn quýnh người, tôi nghĩ nếu anh ta dám nói thành lời, tôi sẽ thật sự đánh anh ta cho coi. Nhưng anh ta thật không có nói, cũng coi như lịch thiệp đi, chỉ là.. anh ta lại cầm sấp tiền lên là có ý gì nhỉ?
- Bao nhiêu đây đủ để mua luôn vai nữ phụ số một.
Anh ta nói xong lại quay qua nhìn vị thúc thúc bên cạnh, lại cười thâm thúy rồi. Mà tôi lúc này, đúng là quẫn rồi.