Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Chương 48: Nổi điên

Edit: Tagoon

Chẳng qua, Hùng Dã tuy rằng khϊếp sợ, nhưng cũng không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu.

Y biết đó là một thú nhân, một thú nhân cường đại.

Chỉ là hành vi của đối phương khiến y hơi khó hiểu —— Vì sao vị thú nhân cường đại kia lại không thể ngừng sống chết với mấy cái cây đó?

Hùng Dã vô cùng nghi hoặc, mà voi Ma-mυ'ŧ trên ngọn núi phía xa lúc này hai mắt đã trở nên đỏ bừng.

Nó không ngừng phá hủy hết thảy chung quanh, quật gãy đại thụ, gϊếŧ chết mọi sinh vật sống bên cạnh mình.

Đại thụ trên cả ngọn núi đã bị hủy diệt gần như sạch sẽ, mà Tiết Hung Ngô Công trong rừng không sai biệt lắm đã bị dẫm nát toàn bộ.

Còn có năng lượng vô biên đang không ngừng tán dật ra ngoài.

Vừa mới chạy thoát xong, Tượng Thiên cảm giác được cỗ năng lượng phóng lên cao phía sau lưng, trong lòng nhảy dựng. Lão không chút do dự quyết định sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới cái địa phương quỷ quái này nữa.

Còn Sư Lệ bị lão ta xách theo...... Sư Lệ lúc này vẫn còn hôn mê, ngược lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết quá khứ mà gã từng trải qua không còn giống như trước nữa......

Voi Ma-mυ'ŧ khổng lồ ở trên núi không ngừng tàn sát bừa bãi, dường như mãi mãi không có hạn cuối. Người bộ lạc Đại Hùng vẫn luôn chăm chú dõi theo.

Nơi đó...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người còn đang lo lắng sợ hãi, một con gấu trắng toàn thân đầy máu đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Hùng Hà nhanh chóng phát hiện hắn: "Là Hùng Kỳ!"

Cho dù là Hùng Dã hay Hùng Kỳ, đối bộ lạc mà nói đều rất quan trọng. Trên đỉnh núi, Hùng Hà lập tức vác tư tế lên, bò xuống dưới chân núi.

Lúc ông bò đến nơi, Hùng Kỳ cũng vừa lúc chạy tới lối vào khe núi.

Cả người trong bộ lạc và Hùng Dã đều bị con cự thú kia làm cho kinh sợ. Cũng chỉ có Hùng Kỳ vẫn luôn quay lưng về phía bên đó liều mạng chạy về là chưa phát hiện gì hết, cái gì cũng chưa cảm giác được.

Nhìn thấy Hùng Hà, Hùng Kỳ lao lên phía trước, biến thành hình người: "Đi cứu Hùng Dã......"

"Hùng Dã làm sao vậy?" Hùng Hà cả kinh.

"Chúng ta gặp Tiết Hung Ngô Công." Hùng Kỳ nói.

"Chỉ là Tiết Hung Ngô Công?" Hùng Hà buột miệng thốt ra.

Hùng Kỳ: "......" Cái gì mà chỉ là Tiết Hung Ngô Công?!

"Ngươi nhìn xem." Hùng Hà chỉ ra phía sau Hùng Kỳ nói.

Hùng Kỳ vừa xoay người thì thấy được cả một ngọn núi đằng sau đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng. Hắn sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát đã lập tức nói: "Hùng Dã bị thương, y ở bên đó."

Hùng Hà và tư tế đều trầm mặc hẳn xuống.

Nhìn bộ dạng của Hùng Kỳ, bọn họ cũng đã có một vài suy nghĩ không tốt, mà lúc này......

Hùng Hà nói: "Ta dẫn người đi xem."

"Cẩn thận." Tư tế nói, sau đó liền nhìn Hùng Hà chọn một vài thú nhân khá lớn tuổi trong bộ lạc, chuẩn bị xuất phát đi xem xét tình huống.

"Thần Thú sẽ phù hộ các ngươi." Tư tế nói. Cũng chẳng biết có phải Thần Thú đang phù hộ bọn họ hay không, ông vừa thốt ra lời này thì ở nơi xa, động tĩnh trên núi thế nhưng biến mất.

Vốn dĩ từ xa bọn họ có thể nhìn thấy một con cự thú màu đen, nhưng lúc này nó đột nhiên biến mất.

Trừ bỏ mảnh rừng bị phá hủy kia, bọn họ thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Hùng Hà ngẩn người, lập tức mang theo người xuất phát.

Mà lúc này, con cự thú vừa mới tàn sát bừa bãi đã ngã xuống, sau đó biến thành một người.

Chu Tịch đứng dậy từ trong mớ hỗn độn, phát hiện trên người mình có rất nhiều chỗ trầy da. Cùng với đó, cho dù là dị năng hay tinh thần lực, hoặc là năng lượng trong cơ thể đều đã tiêu hao không còn một mảnh.

Hắn lại nổi điên.

Tới hậu kỳ của mạt thế, hắn thường xuyên sẽ như vậy —— Một khi đã động thủ thì sẽ không ngừng được gϊếŧ chóc, phải tới tận khi sức cùng lực kiệt mới có thể dừng lại.

Khi đó hắn kỳ thật không quá muốn sống, tang thi lại gϊếŧ bao nhiêu cũng không hết nên mới để mặc như thế. Cố tình lặp đi lặp lại, hắn vẫn không chết được.

Hắn sau đó thậm chí còn dưỡng thành thói quen, động một cái là đại khai sát giới.

Không, cũng không thể nói là dưỡng thành thói quen, hắn khi đó chính là cả người không đúng lắm.

Sau khi xuyên qua đến thế giới này, tuy rằng hoàn cảnh thay đổi, nhưng bên trong của hắn lại không hề biến hoá. Hắn vẫn luôn thử điều chỉnh trạng thái của mình, tránh cho mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Vì thế hắn thậm chí ngay cả một con cá cũng không gϊếŧ.

Nhưng có một số việc vẫn là không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ mấy thứ này. Chu Tịch từ trên mặt đất bò dậy, đi về hướng chân núi.

Chẳng biết Hùng Dã có bị làm sao không.

Trước khi mất ý thức, hắn đã đẩy Hùng Dã ra xa, còn chạy lên trên núi. Nhưng dù vậy cũng không thể bảo đảm Hùng Dã sẽ an toàn.

Sắc mặt Chu Tịch vốn đã trắng bệch thoạt nhìn lại càng trắng.

Hắn một khi lâm vào điên cuồng thì lục thân không nhận, hoàn toàn không có ý thức. Lúc ấy không biết có đả thương tới Hùng Dã không, nếu hắn không thương tổn đến Hùng Dã...... Hùng Dã có khi nào bị thương bởi bầy thú chạy loạn khắp nơi khi hắn nổi điên?

Chu Tịch trong cơ thể trống rỗng, bước thấp bước cao chạy trở về.

Mà lúc này, người trong bộ lạc cũng xuất phát đi tìm Hùng Dã.

Hùng Dã vốn bị thương rất nghiêm trọng, nhưng lúc này đã không còn trở ngại. Kẻ thần bí kia trước khi ném y ra ngoài không biết đã đưa cái gì vào cơ thể y, làm cho miệng vết thương trên người y tốt hơn rất nhiều. Chỉ là y bị gãy một chân, cho nên lúc này không đứng dậy nổi.

Bây giờ cự thú kia đột nhiên biến mất......

Hùng Dã nhíu mày nhìn ngọn núi đã bị hủy, không rõ người nọ vừa rồi bị làm sao, bây giờ đã đi nơi nào.

Sắc trời đã hơi tối, gió từng đợt thổi tới, mát mẻ xen với chút hơi lạnh. Hùng Dã đột nhiên nghĩ đến, thịt của y và Chu Tịch đã ăn hết rồi.

Y lúc này rất đói bụng, Chu Tịch có phải cũng đang đói bụng hay không?

Hùng Dã nằm liệt trên cỏ không nhúc nhích.

Đổi lại lúc trước, một người bị thương như y nằm ở ngoài trời khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều dã thú tới. Nhưng bây giờ...... Vừa rồi khi cự thú tàn sát bừa bãi, tất cả mãnh thú ở đây đều chạy mất.

Hơn nữa lúc cự thú kia xông lên núi đã gϊếŧ chết rất nhiều khủng long, khắp nơi đều là mùi máu tươi. Y ở bên này ngược lại không hề bị chú ý tới.

"Hùng Dã?" Một tiếng hô vang lên.

Hùng Dã giật mình nhìn qua thì thấy Chu Tịch mặc váy da thú, nhìn tùy thời đều có thể ngã xuống.

Chu Tịch tuy rằng đã hao hết toàn bộ năng lượng, nhưng thực lực của hắn rốt cuộc vẫn còn ở nơi đó. Sau khi tới gần Hùng Dã, hắn lập tức cảm giác được y còn sống.

Hắn trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng may mắn, sau đó nhanh chóng tìm kiếm váy da thú bị rơi ra khi biến thân mặc vào, đi về phía Hùng Dã.

Cảm tạ cái mũi của hắn. Hắn thế nhưng còn có thể tìm được một miếng da thú nhỏ như vậy trở về.

Chẳng qua, chờ đến khi nhìn thấy Hùng Dã, Chu Tịch lập tức chống đỡ không nổi nữa, trực tiếp ngã xuống trên người Hùng Dã.

Hùng Dã bị hắn ngã đè lên vết thương, miệng vết thương tê rần, lại có chút nghi hoặc —— Chu Tịch sao lại ở chỗ này?