Độc Hoa

Chương 54: Mục đích của Jim

"Mày..." – Oscar muốn mở miệng mắng mỏ đứa nhóc ngốc nghếch trước mặt mình nhưng nhìn dáng vẻ chật vật còn hơn cả bản thân, thằng bé lại chẳng thế nói được gì. – "Mảy rốt cuộc đã đi đâu vậy?"

"Em muốn đi tìm anh nhưng bị lạc mất." – Lewis xấu hổ mà gãi gãi đầu.

Lúc này Oscar muốn mắng cũng không thể mắng được rồi. Là thằng bé bỏ lại Lewis vậy nên cậu nhóc xảy ra chuyện gì thì vẫn là lỗi của nó. Oscar không hề nhận ra bản thân mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn coi đứa nhóc mà lão Jim đem về thành em trai của mình. Nó không mắng mỏ hay mỉa mai Lewis nữa mà cúi xuống kiểm tra vết thương của cậu nhóc. Sau khi xác định vết thương chưa bị rách ra, Oscar mới thở phào nhẹ nhõm dắt tay Lewis trở về.

Đáng tiếc cả hai đứa trẻ đều không ngờ tới, Jim thường say khướt đến tận đêm mới về đã ngồi sẵn ở nhà chờ cả hai. Thấy cả hai trở về, gã sốt sắng hỏi xem có ai phát hiện ra chúng không? Nghe được đáp án mình mong muốn, lão thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại sừng cồ lên nắm lấy tay Lewis ném thật mạnh cậu nhóc xuống tầng hầm rồi khóa chặt cửa vào. Cách một lớp cửa cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy tiếng roi vung lên rồi hạ xuống. Lewis ôm lấy hai tai mình cố gắng ngăn cản những âm thanh ghê người kia. Cậu muốn bỏ trốn nhưng lại nhận ra bản thân mình không thể trốn đi đâu được. Ngay cả bản thân mình cũng không thể cứu được vậy mà còn mạnh miệng muốn cứu "cô nhóc" kia ra.

Hóa ra bản thân mình lại vô dụng đến như vậy. Lewis nức nở mà vùi đầu xuống hai chân. Một lúc lâu sau tiếng roi cuối cùng cũng dừng lại. Oscar mệt mỏi đi xuống tầng hầm. Thằng bé cảm thấy khó chịu vô cùng, nó muốn trút giận lên Lewis, chỉ kho đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đứa bé kia nó mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nếu không phải có nó lão Jim cũng không trở nên khung điên như vậy. Oscar đi đâu, ở đâu đời nào Jim quan tâm nhưng chỉ vì đứa trẻ kia mà nó bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Oscar đã nghĩ bản thân sẽ tức điên lên mà đạp Lewis vài cái nhưng khi vào đến tầng hầm, nó chỉ thở dài nằm xuống một góc.

Thôi ngủ đi. Dù sao thằng bé chỉ là một nhóc con ngốc nghếch, mình đánh nó cũng chẳng để làm gì.

Nghĩ một lúc Oscar liền mặc kệ tất cả cố gắng ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ. Đối với nó, chỉ khi ngủ mới không cảm thấy đau nữa. Trong lúc Oscar còn đang bận đếm cừu, bên cạnh nó liền xuống hiện một hòn than nho nhỏ. Mà hòn than ấy chính là Lewis. Cậu nhóc dựa lưng vào lưng Oscar không nói không rằng gì mà nhắm mắt vào ngủ. Thằng bé đơ một lúc cuối cùng cũng không đẩy nhóc con kia ra chỉ khẽ dịch chiếc chăn ngắn cũn cỡn của mình sang cho cậu nhóc rồi nhắm mắt lại.

Đồ Ngốc vẫn mãi là Đồ Ngốc.

*****

"Khách hàng của chúng ta thế nào rồi?" – Người đàn ông dùng bàn tay mất đi ngon trỏ của mình vuốt ve tẩu thuốc.

"Bọn họ nói sẽ nhận hàng vào sáng sớm ngày mai. Nhưng... Ngài X, đứa trẻ kia rất nguy hiểm chúng ta bán đi liệu có..." – Tên quản lý sợ hãi mà hỏi ông chủ của mình. – "Chúng ta đều biết nó từ nơi nào ra nếu để người của hoàng gia lẫn tứ đại gia tộc phát hiện thì..."

"Ôi xời, sợ cái gì? Chúng ta làm bao nhiêu chuyện bất lương rồi. Kể cả người trong hoàng tộc còn sợ chúng ta thì đám tứ đại gia tộc với chả tam đại gia tộc làm gì được. Hơn nữa một đứa trẻ xinh đẹp mang trong mình dị năng chẳng phải sẽ thu hút được nhiều gã biếи ŧɦái giàu có hơn sao?" – Ngài X mỉm cười cho tẩu thuốc lên miệng mình.

"Nhưng có vẻ hôm nay đứa trẻ ấy không vui. Nếu cảm xúc nó quá tiêu cực liệu nó có bùng phát dị năng không? Tôi đã nghe rất nhiều lời đồn về việc dị năng bị mất khống chế có sức công phá rất lớn."

"Món hàng thì vẫn mãi chỉ là món hàng thôi. Chúng ta quan tâm đến nó làm gì? Việc mày quan tâm là dạy nó làm sao biết bò đến khi đám nhà giàu cởϊ qυầи ra thôi. Phải rồi còn đứa trẻ kia thì sao? Con chuột cống già tên Jim kia nói gã nhặt được một đưa trẻ quý tộc phải không?"

"Vâng. Nghe nói là tự vụ nổ lần trước. Theo những gì gã ta miêu tả thì nó rất giống đứa con trai bị mất tích nhà Lawton. Tôi nghe nói người của quân đội hoàng gia đã cho người lùng sục khắp nơi để tìm đứa trẻ này."

"Chà thú vị rồi đây." – Rít một hơi thật sâu, ngài X thỏa mãn thở ra một làn khói trắng. – "Xem ra chúng ta sắp có hai đơn hàng trị giá bạch kim rồi."

Sau khi rời khỏi phòng của ngài X, tên quản lý vẫn không an tâm. Hắn quyết định đi xem đứa trẻ kia. Hắn không biết đứa trẻ kia lên là gì mọi người luôn gọi đứa trẻ ấy là "nó". Ngài X nói nếu cho đứa trẻ một cái tên thì điều đó đồng nghĩa nó là đồ vật có sự sống mà đứa trẻ đó không phải, nó chỉ là một vật phẩm.

Vén cửa lều lên, một cơn gió lạnh thổi tới khiến quản lý khẽ run lên. Hắn chợt cảm thấy suy nghĩ một mình bước đến đây thật liều lĩnh làm sao. Hắn muốn xoay người bỏ đi nhưng chợt có một ma lực nào đó thu hút hắn khiến hắn buộc phải dừng bước mà quay người lại mà bước vào trong.

Đứa trẻ kia vẫn giống hệt như trong trí nhớ của hắn. Tóc đen dài xõa tung, da thịt trắng noãn còn có bờ môi đỏ au. Đáng tiếc đứa trẻ xinh đẹp như vậy lại là con trai. Nếu nó là con gái chắn chắn sẽ khiến hàng trăm gã đàn ông tình nguyện quỳ xuống mà dâng mạng sống mình lên. Như hắn hiện tại vậy. Hắn không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Hắn lúc này chỉ muốn đến gần đứa trẻ kia hơn, muốn phá vỡ tất cả rào cản để có thể chạm đến sự sinh đẹp mỏng manh kia. Chiếc bịt mắt kia, những sợi xích kia thật xấu xí và ghê tởm làm sao.

"Thần của ta. Ngài muốn ta làm gì?" – Gã quản lý chợt quỳ xuống đầy thành kính trước thiếu niên xinh đẹp kia.

"Thiên sứ... Thiên sứ vẫn chưa đến."

Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, từng sợi xích một bắt đầu vỡ nát thành những mảnh nhỏ. Nó muốn đi tìm thiên sứ.

Trong lúc này, Lewis bị Jim nhốt trong tầng hầm, ngay cả Oscar cũng không dám đưa cậu ra ngoài lần nữa. Oscar lấy cớ bị đau chân nên cả ngày chỉ quanh quẩn ở tầng hầm với Lewis. Lewis nhận ra Oscar dù đã lớn tuổi nhưng chỉ biết đọc vài chữ cơ bản nên cậu nhóc rất hăng hái dạy chữ cho Oscar. Tuy nhiên có vẻ tên nhóc này đã dùng hết chất dinh dưỡng để phát triển tứ chi rồi vậy nên những gì Lewis nói nó chỉ có thể học được vài câu.

Cho đến khi Jim trở về hai đứa trẻ mới giật mình ngẩng đầu lên. Gã xách một thùng nước đầy đặt xuống tầng hầm sau đó chẳng nói chẳng rằng mà nắm lấy cổ áo Lewis rồi vứt cậu vào trong thùng nước. Lewis sợ hãi muốn bỏ ra nhưng gã đã ấn cả người cậu nhóc vào trong nước.

"Jim, ông làm cái gì vậy?" – Oscar tức giận đẩy gã đàn ông ra.

"Tắm rửa cho nó sạch sẽ đi. Tao đi mua đồ ăn." – Jim dường như rất vui nên không hề để ý Oscar. Điều này càng làm thằng nhóc thêm nghi ngờ.

Tuy nhiên bị chèn ép bao năm nên Oscar lại chẳng dám phản kháng lại Jim. Nó cẩn thận giúp Lewis tắm rửa sau đó còn dùng thuốc bôi lại lên vết thương. Quần áo mà Jim chuẩn bị cho Lewis chỉ là một chiếc áo ngủ cổ xòe đơn giản. Nó chỉ là một chiếc áo màu trắng dài đến đầu gối. Oscar đã từng nghe về việc các quý tộc ngày xưa hay mặc như vậy nhưng vì sao Jim lại muốn Lewis mặc?

Nhìn cậu nhóc ngây thơ đang ngồi trên ghế Oscar chợt đã hiểu gì đó nhưng nó lại không dám tin. Lewis sau khi tắm xong đã để lộ ra gương mặt tinh xảo tựa như búp bê sứ của mình. Mọi thứ của cậu nhóc đều là sự tổng hợp của những gì đẹp đẽ nhất, tựa như một bức tranh sơn mài dù cố làm gì đi chăng nữa nó vẫn mãi mãi rạng rỡ và giàu sức sống. Mái tóc đen, đôi mắt tím violet hay cả bờ môi giống như nụ hoa nhỏ. Xinh đẹp như vậy, đáng lẽ chỉ nên tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Vì truyện cổ tích thế giới luôn tốt đẹp cái thiện sẽ thắng cái ác nhưng ở thế giới này...

Rồi sẽ sớm vỡ tan thôi!