Editor: Mứt Chanh
Lục Diễn không nghĩ tới nàng nhanh như vậy đã tái phát, chẳng qua mấy ngày này hắn cũng được huấn luyện ra: "... Nàng họ Thẩm."
Thẩm Tân Di ngẩn người, cảm thấy cái họ Thẩm này cũng không khí phách chút nào, hoàn toàn không thể so sánh với họ Long. Nàng ngẫm nghĩ: "Ta mặc kệ, từ nay về sau ta tên là Long Ngạo Thiên! Ngươi không được phản bác!"
Tuy Lục Diễn đối với người nhà họ Thẩm đều chán ghét trầm trọng nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi hơi đồng tình với Thẩm Tu Viễn... Đây là vận xui mấy đời mới nuôi dạy ra một thứ như thế này?
Đám người Trương ma ma Ngọc Yên đã xoay đầu đi, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Nàng không nghe thấy người nào trả lời thì lập tức không vui: "Ngươi dám làm lơ ta, ai cho ngươi dũng khí đó!"
Lục Diễn đành phải đáp: "... Nghe thấy."
Thẩm Tân Di thấy hắn nhanh như vậy đã thần phục thì trong lòng không khỏi đắc ý nên ngước cằm lên vui rạo rực: "Rất tốt, ngươi mang nước rửa chân tới cho ta."
Lục Diễn: "..."
Trương ma ma thật sự không nhìn nổi nữa đành chủ động: "Nô tỳ đi ngay." Thẩm Tân Di vẫy tay: "Ma ma người không cần phải xen vào, ta chính là muốn hắn đi."
Thần sắc hắn thản nhiên rồi lẩm bẩm: "Nàng chưa bao giờ rửa chân, muốn nước rửa chân gì chứ?"
Trương ma ma, Ngọc Yên: "..."
Thẩm Tân Di thế mà bị cái lý do thần kỳ này thuyết phục nên gật đầu, tự mình tỉnh lại: "Đúng vậy, làm tổng tài khống chế rõ ràng nền kinh tế của đế quốc, con người cực kì rắn rỏi nên trên người ta có chút mùi cũng bình thường, càng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone khác phái."
Tuy rằng Lục Diễn không nghe thấy nàng đang lải nhải cái gì nhưng vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy."
Trương ma ma sợ nàng nhất thời luẩn quẩn trong lòng, về sau thật sự không tắm rửa nên vội nói: "Không thể nào, người xinh đẹp tuyệt trần, đương nhiên phải mỗi ngày tắm rửa sạch sẽ, trang điểm xinh xinh đẹp đẹp mới đẹp đấy."
Thẩm Tân Di không hài lòng với cách dùng từ của bà, sửa cho đúng: "Ma ma, ta không thể gọi là đẹp tuyệt trần, người có thể nói ta quyền thế mạnh mẽ, anh tuấn cao lớn."
Lục Diễn liếc nhìn tay chân gầy gò của nàng: "..."
Trương ma ma dở khóc dở cười, lại thấy dáng vẻ của Thái Tử tựa như có chuyện muốn nói, rất có mắt nhìn mà dẫn dắt người đi ra ngoài.
Lục Diễn do dự sau một lúc lâu, vẫn cảm thấy việc tặng quà cho nàng cực kì khó có thể mở miệng vì thế xoay chuyển câu chuyện: "Thẩm quý phi mới vừa rồi lại phái người tìm nàng."
Thẩm Tân Di ngoại trừ thấy Lục Diễn tương đối thất thường thì xử lý chuyện khác đều rất bình thường, ngẫm nghĩ: "Tạm thời không gặp, ngươi giúp ta trả lời đi."
Lục Diễn à một tiếng, lại thản nhiên liếc nhìn nàng, cười như không cười: "Lão Bát còn sai người tặng quà cho nàng, nói là phải xin lỗi nàng." Xem ra hai mẹ con kia biết Thẩm Tân Di biết chuyện hai người tính kế nàng.
Thẩm Tân Di bị vẻ mặt âm dương quái khí của hắn mà bĩu môi: "Cô một lòng đưa anh họ tới làm ấm giường ta, lòng ta chỉ đối đãi với hắn như anh họ. Chuyện này ngươi cũng biết đấy, giúp ta trả lời đi."
Lục Diễn: "..." Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của lão Bát khi nghe mấy lời thế này
Hắn bình tĩnh mới từ từ nói: "Từ chối chỉ sợ là nàng luyến tiếc, dù sao ngày ấy lúc nàng say rượu còn nói lão Bát mới là người nàng chân chính vừa ý, ta chẳng qua là thế thân của hắn mà thôi."
Thật ra hắn rất tò mò Thẩm Tân Di cuối cùng xem hắn thành thế thân của ai, dù sao nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cũng không giống như là nói bậy nói bạ, chẳng qua hiện tại có thể loại trừ đi lão Bát.
Sắc mặt Thẩm Tân Di đột nhiên thay đổi, tựa như bi thương tựa như tức giận, nàng trầm giọng quát: "Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi, ngươi hầu hạ ta cho tốt là được!" Nàng nói xong thì im lặng một lát, tựa như phục hồi lại cảm xúc, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu cười lạnh: "Ngươi cũng ít lấy lời này tới thử ta, đối phó với yêu tinh bé nhỏ khao khát như ngươi, ta đã sắp hư thận rồi. Mệt, ngươi còn trông cậy vào ta nạp nhiều thêm mấy người nữa hả?"
Lục Diễn: "..." Được rồi, được rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, phục hồi lại cảm xúc một chút, chẳng qua lúc xoay người đi ra ngoài, tiếng đóng sập cửa vẫn bộc lộ sự tức giận trong lòng.
Thái Sử Tiệp thấy thần sắc hắn không đúng thì ngạc nhiên: "Người làm sao vậy?"
Lục Diễn lạnh lùng nói: "Nàng lại phát bệnh."
Thái Sử Tiệp cũng hết chỗ nói, Lục Diễn lại nhíu mày hỏi lão: "Tiên sinh có phương pháp trị liệu không?"
Thái Sử Tiệp thở dài: "Lão nghe người bên Đông điện nói mấy ngày trước Hoa Nhân tới đây, nàng ấy chuyên về y thuật. Tuy lão khéo giải độc và bệnh về tim, nhưng trị liệu bệnh si bệnh điên và mất trí chưa chắc giỏi bằng nàng ấy. Nếu nàng ấy bất lực trở về, lão chỉ sợ cũng..."
Lục Diễn đau đầu, hắn lúc trước bị mười vạn kỵ binh dân tộc Hồi Hột vây công cũng không đau đầu như thế này.
Thái Sử Tiệp có cái chủ ý lớn mật: "Bệnh của Thái Tử Phi lão cũng nhìn qua một vài lần, đơn giản chính là trở nên mạnh mẽ một chút, vô lý một chút, người muốn thử xem... hay không " Lão do dự một lát mới nói: "Giả ý thuận theo Thái Tử Phi vài câu, đừng luôn đối nghịch với nàng."
Mặt Lục Diễn đều đen lên, trên mặt không chút nào che giấu tức giận: "Thái Sử Công là đang nói đùa?!"
Hắn không phải người có tính tình tốt, có thể nói đời này kiên nhẫn đều dùng ở trên người Thẩm Tân Di. Ngay cả Văn Xương Đế hắn cũng không tốt tính, ai làm cho đầu óc Thẩm Tân Di trở nên không nói đạo lý hả?
Thái Sử Tiệp bất đắc dĩ buông tay: "Tại hạ cũng không có biện pháp khác, chẳng lẽ điện hạ cả đời cứ sống như vậy với Thái Tử Phi sao?"
Lục Diễn: "..."
Thái Sử Tiệp ân cần khuyên nhủ: "Cũng không phải bảo người khom lưng cúi đầu, người đối với Thái Tử Phi dịu dàng săn sóc chút là được. Hay lấy chuyện tặng quà lần này, Bát điện hạ đưa tới quà nhận lỗi là một cây quạt nhỏ đàn hương, tuy không quý trọng, nhưng bản vẽ thủ công không có chỗ nào mà không phải là tinh xảo độc đáo, nhìn lên sẽ biết là dùng tâm..." Lão ngừng tạm rồi lại mạnh miệng: "Chẳng lẽ người ngay cả việc nhỏ này cũng bị người ta hạ thấp sao?"
"Quân sư không cần kích ta." Hắn liếc Thái Sử Tiệp một cái, giọng điệu hơi có chút không kiên nhẫn: "Ta đã biết."
......
Lục Trạch xuất hiện trong lời nói của Lục Diễn lúc này đang từ từ cho vào một lò Tử Dương Phú. Hắn ta ngửi hương thơm lan ra: "Con nhớ rõ phương pháp điều chế hương Tử Dương Phú vẫn là Tố Tố tặng cho, nàng tự mình điều hương, quả nhiên không giống người thường."
Thẩm quý phi không bình tĩnh như hắn ta, sắc mặt bà ta không vui: "Cũng bao lâu rồi, con còn có tâm tình quản cái này?" Giữa mày bà ta có chút bất an: "Ta mời Tố Tố vài lần mà nó cũng chưa lại đây, có thể thấy được là đã biết chủ ý của chúng ta, lúc này hẳn là rất bực."
Lục Trạch cười lại thở dài: "Cho nên chúng ta trước tiên nhanh chóng chuẩn bị, cũng không thể toàn nhờ vào cậu." Hắn ta nhắm mắt lại: "Tuy Tố Tố vô tình với con, nhưng cũng không thấy nàng thích Thái Tử. Nghe nói hai người chưa viên phòng, chúng ta vẫn có tương lai."
Thẩm quý phi thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Lục Trạch còn đang tính toán bước tiếp theo động thủ như thế nào thì Lục Diễn lại làm khó dễ trước một bước. Không biết từ nơi nào hắn nhảy ra chứng cứ, chứng minh lúc trước chặn lại xe hoa của Thẩm Tân Di chính là do Lục Trạch làm. Văn Xương Đế tức giận, lập tức cấm túc hắn ta, thu hồi tất cả những chuyện của hắn ta đang làm, để hắn ta ở trong cung chuyên tâm suy ngẫm.
......
Những việc này tổng tài bá đạo Thẩm Ngạo Thiên tất nhiên không biết, nàng còn nhớ rõ ngày thỉnh an Hoàng Hậu đã tới. Tuy nàng thức dậy sớm nhưng trang điểm chải chuốt tốn nhiều thời gian. Lục Diễn bên ngoài đợi thật lâu sau cũng không thấy nàng ra tới thì nhíu mày đi vào: "Thẩm Ngũ nàng lề mề cái gì thế?"
Trên mặt Thẩm Tân Di đang bôi mỡ, nàng nghe vậy thì ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: "Ngươi kêu ta cái gì?"
Lục Diễn lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch, Thẩm Tân Di thấy hắn không phản ứng thì cho rằng hắn thật sự đã quên. Nàng hừ lạnh một tiếng nhắc nhở: "Về sau nhớ rõ gọi ta là Ngạo Thiên, đừng để ta phải nói lần thứ hai."
Lục Diễn vốn định phất tay áo chạy lấy người, bỗng nhiên nghĩ đến Thái Sử Tiệp dặn dò thì nhịn rồi lại nhịn mới nói: "Ngạo Thiên, cần phải đi."
Thẩm Tân Di cuối cùng cũng vừa lòng, nàng tùy Ngọc Lộ thoa son cho mình, lúc này mới đứng dậy, lại gọi lên ba người Ellie mà Hoàng Hậu đưa tới. Lục Diễn liếc xéo ba người trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hắn nhướng mày: "Nàng mang bọn họ làm cái gì?"
Thẩm Tân Di bất đắc dĩ nói: "Hoàng Hậu ngưỡng mộ ta, bà ấy cứng rắn đưa cho ta. Ta không nhận cũng không được, mang theo để bà ấy biết ta rất quý trọng quà của fans đưa."
Lục Diễn tất nhiên biết mấy người này vì sao được Hoàng Hậu đưa tới. Hắn còn đang nghĩ nên đuổi những người này đi hay không, hiện tại xem ra... Không cần thiết rồi.
Hai người sóng vai đến cung Lục Vi, Thẩm Tân Di chú ý tới trong chính điện của Hoàng Hậu lại đặt một tấm bình phong trong suốt. Sau bình phong mơ hồ ngồi một bóng dáng lả lướt, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng không biết bình phong chính là ai nên không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Hành lễ xong, Tề hoàng hậu nhìn ba người phía sau Thẩm Tân Di, thấy nàng dẫn đầu làm khó dễ với bà nên lạnh lùng nói: "Nhà họ Thẩm dạy quy củ cho ngươi như thế nào? Trưởng bối ban hạ nhân cho, tên cũng là ngươi có thể tùy tùy tiện tiện sửa à."
Thẩm Tân Di hơi không kiên nhẫn, theo đuổi ngôi sao là chuyện tốt, fan não tàn theo đuổi đời tư của sao, nơi nơi khoa tay múa chân với idol là không tốt. Thế nhưng nàng không muốn để fan xấu hổ nên mới nói: "Thái Tử cứng rắn buộc thần thϊếp sửa."
Vết đen từ trên trời rơi xuống người Lục Diễn: "... Phải."
Tề hoàng hậu liếc xéo nàng một cái, lại nhìn phía sau bình phong mới chuyển sang Lục Diễn: "Ta tại hành cung thường ngày tịch mịch, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Hơn nữa ta cũng ăn không quen thức ăn phía nam, đặc biệt mang Ngũ biểu muội của con vào trong cung làm cho ta mấy món ta thích, còn có chút nước mát giải nhiệt, các con cũng nếm thử đi."
Bà ta nói xong thì Vương ma ma phía sau đã mang lên hai khối đá bào, một miếng hoa quế đường phèn gạo nếp ngó sen, một chén đá bào mơ chua. Lục Diễn không ăn cái gì ở ngoài cung, huống chi là do người không rõ ràng làm. Hắn nhìn thoáng qua thức ăn, cũng không hề chạm vào.
Bà ta nhìn Lục Diễn rồi cười nói: "Em họ của con thông mình, trù nghệ nữ hồng không gì không giỏi," nói đến hai chữ trù nghệ thì bà ta nhìn Thẩm Tân Di, lúc này mới tiếp tục dặn dò Lục Diễn: "Buổi chiều ta muốn đi dao đài ngắm sen, sẽ mang Ngũ biểu muội của con, con cũng cùng đến đây đi."
Lời này ý tứ cực kỳ rõ ràng, sắc mặt Lục Diễn lại thản nhiên.
Tề hoàng hậu lại chuyển hướng sang Thẩm Tân Di, thản nhiên hỏi nàng: "Nhưng không biết Thái Tử Phi có nguyện ý hay không đây?"
Thẩm Tân Di vừa rồi còn đang thất thần, bật thốt lên hỏi: "Chuyện gì mà có nguyện ý hay không?"
Tề hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, lại nhìn bình phong: "Chuyện Ngũ biểu muội của Thái Tử."
Thẩm Tân Di hơi giật mình, không thể tưởng tượng: "Mẫu hậu cũng muốn tặng Ngũ biểu muội cho con à?"
Tề hoàng hậu: "..."
Biểu muội sau bình phong: "..."