Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi

Chương 11: Tôi rất nhớ cậu ấy

    Nghe mẹ nói tôi ngẩn người nhưng rất nhanh lại quay về với thực tế:

“Vâng ạ, Tiếu Tùng lớn rồi, sắp kết hôn rồi, thật tốt!”

Nhưng không hiểu ở đâu có một giọng nói bên tai tôi: “Có thật là tốt không?”, tôi kiên quyết tự khẳng định, là tốt, thật sự rất tốt.

Vào đêm giao thừa năm 2013, nghe tiếng cười đùa của đám trẻ con đốt pháo ngoài sân, tôi ý thức sâu sắc được rằng, Tiếu Tùng, cậu bé của tôi, đã không còn là của tôi nữa.

Cậu bé của tôi, chúc cậu hạnh phúc, cả đời này nhất định phải hạnh phúc.

Đêm giao thừa, tôi tự mình cho rằng đã bỏ qua tất cả lưu luyến với Tiếu Tùng, trong tim cũng đã nói lời chúc phúc cuối cùng tới cậu.

.....

Ngày mùng năm Tết, tôi lên chuyến xe lửa về Cáp Nhĩ Tân.

Tới Cáp Nhĩ tân, tôi ngồi viết bản thảo, viết xong vội vàng đốt bỏ.

Tất cả mọi thứ đang dần dần tê liệt theo sự chảy trôi chầm chậm của thời gian, cuối cùng cũng phải quên đi.

Quên đi kỷ niệm đẹp đẽ, quên đi người, quên đi tất cả, theo gió cuốn đi.

Hà Hảo và Tiếu Tùng, hai đường thẳng song song này, bọn họ đã từng trên cùng một mặt phẳng đi song hành cùng nhau, cũng từng giao nhau, đáng tiếc chỉ là đã từng, bây giờ họ không ở trên cùng mặt phẳng nữa, đến tư cách song song cùng nhau cũng không có.

Từ đó Tiếu Tùng là Tiếu Tùng, Hà Hảo là Hà Hảo.

Hà Hảo ở bên Tiếu Tùng là chuyện của một tấm ảnh cũ, là chuyện đã rất lâu rồi.

…..

Từ tháng một đến tháng sáu, thời gian chưa bao giờ trôi nhanh đến vậy.

Ngày Tiếu Tùng kết hôn, tôi và Bình Tử ngồi trước một nồi lẩu cá, trong bụng toàn là rượu, chúng tôi uống đến khi khách trong quán đã đi hết, uống đến khi đêm đã khuya, tôi nằm bò trên bàn khóc mãi, khóc mãi. Bình Tử cũng khóc với tôi.

Tôi không nói với Bình Tử, trong mấy tháng qua, Tiếu Tùng từng gọi điện cho tôi, cậu ấy nói: “Hà Hảo, chỉ cần cậu như năm đó, nói một câu nhớ mình, mình sẽ bỏ lại tất cả ở đây, quay về tìm cậu.”

Tôi đã sắp nói ra rồi, tôi muốn nói tôi nhớ cậu ấy, tôi rất nhớ cậu ấy, hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ nhớ cậu ấy đến vậy.

Nhưng tôi nhất định không nói, tôi cắn chặt môi không nói.

Tôi cũng không nói với cậy ấy, một buổi tối trước đó, tôi nhận được một email không có đề tên người gửi.

Email viết rằng:

“Khi còn nhỏ, con khỉ muốn có mặt trăng, cũng biết mặt trăng không ở trong nước mà ở trên trời. Vì vậy con khỉ muốn trở thành Tề Thiên Đại Thánh, có thể bay một phát một vạn tám ngàn trượng đi đến bên mặt trăng. Sau này con khỉ mới biết, khỉ có rất nhiều nhưng Tề Thiên Đại Thánh chỉ có một.

Con khỉ muốn xin lỗi mặt trăng, bởi vì không thể trở thành Tề Thiên Đại Thánh của mặt trăng được.”