Tác giả: Thẩm Tang Du
Editor: kkoten
Tháng sáu, Đội Quốc Gia phải bay đến nước M tiến hành đặc huấn, chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới được tổ chức vào tháng 7 ở đây, trong đội sắp xếp cho đội viên tập luyện ở mười hai câu lạc bộ bơi lội trên toàn nước M giúp đỡ huấn luyện, cũng sẽ liên hệ với mấy vị huấn luyện viên bơi lội nổi tiếng quốc tế, đối với bọn họ tiến hành chỉ đạo tập luyện.
Nạp Lan Chi được phân đến Los Angeles, sau khi biết cả nhà ông cả rất vui, lúc jude cùng cô nói chuyện phiếm ở trên mạng, chị ấy còn nói sẽ giới thiệu cho cô mấy soái ca ngoại quốc, bị Phó Trí Thành nhìn thấy, Nạp Lan Chi còn phải dỗ anh một hồi lâu.
Tháng sáu phi sơ bay đến nước M, Nạp Lan Chi cùng Mao Lanh Canh đều đi Los Angeles, Trịnh Khải Ninh cũng vậy, bơi tự do đại bộ phận được phân đến câu lạc bộ ở Los Angeles.
Mọi người tới câu lạc bộ báo danh, rồi mới tới ký túc xá được câu lạc bộ an bài.
Chạng vạng Nạp Lan Minh lái xe lại đây đón cô, Nạp Lan Minh cùng Nạp Lan Tông giống nhau đều đã là sinh viên năm hai, hắn học chính là IT, bởi vì hắn thiết kế một cái phần mềm nhỏ được công ty phần mềm nhìn trúng, nên công ty phần mềm đó đã cùng hắn ký hợp đồng, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp tới công ty làm việc.
Nạp Lan Minh trầm ổn hơn không ít, nhưng cười rộ lên vẫn rất ấm áp, chờ Nạp Lan Chi lên xe, liền đưa một ly nước ép trái cây cho cô, "Không biết em thích uống gì, trà sữa uống nhiều không tốt, vẫn là nước trái cây tốt hơn."
Nạp Lan Chi cầm ly nước trái cây lành lạnh, cả người đều cảm giác ấm hô hô, người anh họ này của cô phỏng chừng rất tinh tế, "Cảm ơn Minh ca."
Nạp Lan Minh nói cho cô biết, sau tết thân thể ông cả không khỏe, thời gian trước đã ở bệnh viện hai tháng, gần đây luôn nhớ tới mấy chuyện thời còn trẻ, phỏng chừng là nhớ về quê hương, nghe nói Nạp Lan Chi muốn đến đây đặc biệt cao hứng, ngày nhận được tin ăn cơm cũng nhiều hơn, một tuần trước khi Nạp Lan Chi đã bắt đầu trông mong.
Tâm Nạp Lan Chi cũng thắt lại, ông cả cùng bà cô xem như hai người già duy nhất trong gia tộc, ông cả đã gần 90 tuổi, ngẫm lại, thời gian còn lại cũng không còn nhiều, Nạp Lan Chi nghĩ càng thêm khổ sở.
"Cho nên ba anh cuối năm nay bàn giao việc ở văn phòng luật sư lại, tính mang ông nội về nước ăn tết, ông nhớ quê hương đã mấy chục năm rồi." Nạp Lan Minh ngữ khí thê lương cảm thán, bây giờ người trẻ cũng không thể hiểu được tâm tình lão nhân lá rụng về cội, đặc biệt là Nạp Lan Minh từ nhỏ lớn lên ở nước M.
Ba của Nạp Lan Minh năm nay cũng đã hơn 50 tuổi, nhà Nạp Lan kết hôn đều khá muộn, Nạp Lan Thừa Lập gần 30 mới kết hôn, ba mươi mấy tuổi mới có con. Nạp Lan Thừa Đức cũng không sai biệt lắm, ông cả thời trẻ còn có một người con trai, nhưng vì những năm hỗn loạn mà qua đời, Nạp Lan Thừa Đức kỳ thật là con trai nhỏ của ông.
Nạp Lan Chi lo lắng tình trạng thân thể ông cả không thể thừa nhận ngồi máy bay mệt nhọc, mặt lộ vẻ ưu sầu, "Thân thể ông cả có thể ngồi máy bay sao?"
Nạp Lan Minh cũng lo lắng chuyện này, nhưng mà chuyện về nước là nhất định phải về, "Cũng chỉ có thể như thế, đến lúc đó ba anh sẽ mời bác sĩ đi cùng, có chuyện gì cũng có thể kịp thời cấp cứu."
"Ân, nếu có cái gì liền nói với nhà em, ở nhà em nữa." Nạp Lan Chi lo lắng, nói cũng nhiều hơn, "Ba em vẫn luôn ngại trong nhà quạnh quẽ, mọi người tới cũng vừa lúc."
Nạp Lan Minh cười gật gật đầu, đôi mắt cong lên cùng Nạp Lan Tông cực kỳ giống.
Nạp Lan Minh vẫn luôn cảm thấy người em họ này chơi rất vui, không giống Jude* như vậy, cho người ta cảm giác vẫn luôn nhàn nhạt, không màng hơn thua, giống như trời sập xuống cũng không có việc gì. Tựa như hiện tại, lời nói rõ ràng thực ấm lòng, có lẽ không nói nhiều, thỉnh thoảng đáp vài cái, sắc mặt từ đầu đến cuối chỉ một dạng, ngữ khí nghiêm túc.
Xe ngừng ở trong hoa viên, lão gia tử ngồi ở trên xe lăn, mang theo kính viễn thị, nhìn thấy xe hắn, duỗi cổ ngóng ra.
"Ông cả." Nạp Lan Chi từ ghế phụ xuống, mỉm cười đi qua.
Lão gia tử: "Tốt, tốt, A Chi a, lại cao."
Nạp Lan Chi khom lưng ôm ông, mấy năm trước gặp ông, ông vẫn có chút thịt, hiện tại cảm giác giống như là khung xương di động, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái lưng gầy trơ cả xương của ông.
Lão gia tử được Nạp Lan Chi cùng hộ sĩ đẩy vào trong nhà, Luna đang làm cơm chiều, từ trong phòng bếp đi ra: "oh, cháu yêu, cháu cuối cùng cũng tới, ba đặc biệt nhớ cháu, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Đương nhiên bác cũng rất nhớ cháu."
"Cảm ơn bác Luna, cháu cũng rất nhớ mọi người." Nạp Lan Chi ôm bà.
Lão gia tử thật sự rất cao hứng, vẫn luôn lôi kéo Nạp Lan Chi kề mấy chuyện khi ông còn nhỏ và thời trẻ của ông, tuổi già, càng sống càng muốn trở về, hơn nữa vẫn luôn sinh hoạt ở nước ngoài, năm nay lão gia tử đại khái cũng cảm thấy không được tốt, càng thêm tưởng niệm cố hương, nhiều lần nói về thành phố S.
Nạp Lan Chi cũng tận lực mà phối hợp với ông, nói về thành phố S nhiều hơn.
Mãi cho đến khi Nạp Lan Thừa Đức, Nạp Lan Tranh đều đã về, ăn cơm, lão gia tử mới có ý chưa hết mà dừng.
Lúc ăn cơm, Nạp Lan Chi mới biết được phòng làm việc của Jude đang quay một bộ đại chế tác, Jude cùng một vị đạo diễn khác hợp tác quay chụp, cô ấy năm nay mới 26 tuổi, lý lịch như vậy không thể nghi ngờ là thực loá mắt. Xét thấy Jude ba năm trước đây tự chế võng kịch rất thành công, ba năm, bộ kịch kia cũng đã quay mấy mùa, Jude cũng coi như là đạo diễn nổi tiếng trong thế hệ mới.
Có chút tiếc nuối, Nạp Lan Chi ở chỗ này ở cả đêm, Nạp Lan Minh buổi sáng lái xe đưa cô về câu lạc bộ.
Hôm nay chỉ đạo các cô chính là Andrew, là huyến luyện viên đã bồi dưỡng ra sáu quán quân thế giới.
Sau khi tự giới thiệu đơn giản xong, Andrew đầu tiên mang các cô đến sân huấn luyện kiểm tra các hạng số liệu, tuy rằng Đội Quốc Gia đã đưa tất cả số liệu cho hắn, nhưng huyến luyện viên chuyên nghiệp vẫn luôn muốn đích thân kiểm tra.
Andrew lật từng trang từng trang xem số liệu báo cáo, Trịnh Khải Ninh cùng Mao Lanh Canh đã là năm thứ hai gặp hắn, tự nhiên hiểu một ít, Andrew nói: "Trịnh, cậu thể năng lại tốt lên không ít, năm nay cậu hoàn toàn có thể lấn sang một ngàn năm một chút."
Trịnh Khải Ninh cười gật gật đầu: "Tôi sẽ suy xét."
"Lanh Canh thân ái, cô vẫn là cự ly ngắn, 50m cùng 100m."
Mao Lanh Canh gật gật đầu.
Andrew lại lật qua một trang, nhìn đến chính là số liệu của Nạp Lan Chi, mày dần dần nhăn lại, nhìn nhìn Nạp Lan Chi, nói: "Tôi thật không biết cô vì sao được đưa lại đây, tốc độ cùng sức bền của cô đều không được, chẳng lẽ quốc gia cô đưa cô tới đảm đương làm bình hoa sao?"
Người nước ngoài nói chuyện chính là không lưu tình như vậy.
Người của mấy quốc gia khác đều bắt đầu cười.
Nạp Lan Chi yên lặng nhìn hắn: "Ông còn chưa xem qua tôi bơi lội thì như thế nào biết."
Andrew nhìn cô trong chốc lát không nói chuyện, tiếp tục nhìn số liệu tiếp.
Trịnh Khải Ninh cùng Mao Lanh Canh lo lắng nhìn cô, Nạp Lan Chi hướng bọn họ cười cười.
Xem xong số liệu, Andrew dẫn bọn họ tới bể bơi, xuống nước bơi thử, nhiệt thân cong, bắt đầu thi đấu, 50m nam thi trước, đối với Trịnh Khải Ninh cự ly dài hay ngắn đều có thể, hạng mục chủ công của hắn là 50m và 800m.
Không ngoài dự liệu, là người dẫn đầu 50m. Đương nhiên đây là bởi vì mấy quốc gia tới nước M tiếp thu huấn luyện đều là tuyển thủ bơi lội của mấy nước không có thế mạnh, nước Z ở Châu Á xem như cường quốc bơi lội, ở trên thế giới liền không đủ xem.
Sau đó lại là 50m nữ, Nạp Lan Chi là đếm ngược vài vị. Lại tiếp tục 100m nam,100m nữ.
Nạp Lan Chi ở 100 mét nữ trung thành tích cũng không phải thực tốt, tuyển thủ nước R tụ tập ở bên cạnh cười hì hì hướng Nạp Lan Chi chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Vừa rồi cãi lại rất cuồng ngôn nha, thực lực bất quá cũng chỉ như vậy."
" Người Z bọn họ đều sẽ cố làm ra vẻ như vầy."
Andrew đánh cái vòng trên tên Nạp Lan Chi, đồng thời vòng ra mấy cái tên khác, "Quốc gia của các người để tôi tới chỉ đạo không phải để cho tôi tới chỉ đạo một đám ngốc, có lẽ sau hôm nay, có một số người có thể cút đi."
Mao Lanh Canh nhéo nhéo tay cô: "Yên tâm, phía sau chính là thế mạnh của em, cố lên."
Nạp Lan Chi gật gật đầu, hướng cô ấy mỉm cười: "Em biết."
200m nam kết thúc, Trịnh Khải Ninh cùng hai vị sư huynh khác đều vỗ vỗ bả vai cô cổ vũ.
Nạp Lan Chi đứng ở cầu nhảy, làm tốt tư thế chuẩn bị, chờ súng lệnh vang lên, nhảy vào trong nước, đây mới là sân nhà của cô.
Bút trong tay Andrew ở trên sổ dừng một chút, cái sức bật này......
Nạp Lan Chi đang vị trí thứ ba, khi bơi tới bờ bên kia, người thứ tư đã xoay thân, Nạp Lan Chi mới vừa bắt đầu làm động tác.
"Quá chậm." Nhóm vận động viên nam đứng ở một bên quan sát đều sôi nổi nói.
Chỉ có Trịnh Khải Ninh cùng hai tuyển thủ nước Z không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nạp Lan Chi đem chính mình giống như cái lò xo áp súc đến cuối cùng, sau đó dùng sức bắn ra, cô giống như là hạt châu trên lò xo, lập tức liền bắn đến nơi xa.
"Thật nhanh! Cô ấy là như thế nào làm được!" Nhóm vận động viên nam đều mở to hai mắt nhìn.
Bơi nam đều xuất sắc hơn so với nữ, nhóm vận động viên nam cũng sẽ không chú ý bơi nữ.
Andrew nhéo bút, thật lâu sau, ở dưới tên Nạp Lan Chi ghi nhớ một bút: Sức bật kinh người.
Nạp Lan Chi liên tiếp vượt qua ba người, đứng thứ hai.
Hai trăm mét có ba lần xoay người, đến lần cuối cùng, Nạp Lan Chi đã có ưu thế rất rõ ràng, cơ hồ nhanh hơn nửa cái thân mình, nếu đây là đang thi đấu thế giới, sự chênh lệch quả thực kinh người.
Đến cuối cùng, Nạp Lan Chi tận lực đem cánh tay duỗi ra, nhanh chóng sờ đến cảm ứng khí.
Một hồi kết thúc, Nạp Lan Chi chui ra mặt nước, nhóm vận động viên nữ đều không nói, một đám trộm nhìn cô, âm thầm đánh giá. Có mấy người thi đấu trước kia từng gặp phải Nạp Lan Chi, đều thở dài, như thế nào lại gặp phải cô chứ.
Andrew nhìn Nạp Lan Chi một hồi lâu, hồi lâu mới dời tầm mắt đi.
400m nữ, Nạp Lan Chi cũng như thế, 800m xếp thứ ba, kiểm tra hôm nay cũng chỉ đến 800m.
Andrew nhìn tên Nạp Lan Chi trong sổ thật lâu, cuối cùng đóng lại, sau đó xoay người rời đi.
Mao Lanh Canh kéo bả vai cô, cười trộm nói: "Ông ta đây là bị vả mặt, không nói được gì đâu!"
Nạp Lan Chi không sao cả, cô tới chỗ này là vì tiếp thu huấn luyện, chỉ cần Andrew có thể chỉ đạo chính xác cho cô, việc khác đều không sao cả, người khác nhục nhã sao, huy chương là thứ đáp lại tốt nhất.
Mỗi ngày ở câu lạc bộ thực buồn tẻ, đội viên các quốc gia cũng chỉ cùng người nước nói chuyện phiếm, ba ngày sau, Andrew vì hai mươi người ở đây an bài huấn luyện cho từng người.
Thân thể Nạp Lan Chi có tính mềm dẻo hoàn toàn không cần rèn luyện, nhưng lúc cô bơi không đủ lực, Andrew cảm thấy là lực hai cánh tay cô không đủ, để cô luyện hai tay, đặc biệt là vai.
Cái nhìn của Andrew đối tiểu cô nương này cũng dần dần đổi mới, ngay từ đầu cảm thấy đây là cái bình hoa, hiện tại hắn hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy, cô bé này du pháp thực đặc biệt, không giống như là xuất thân từ hệ thống huấn luyện, ngược lại như tự mình cân nhắc chiêu số, căn bản không đi theo con đường tầm thường.
Ngày thứ bảy, Nạp Lan Chi đã bảo trì vị trí đầu ở hạng mục 200m cùng 400m mấy ngày
.
Andrew nghiêm túc nói với cô: "Nạp Lan Chi, thực xin lỗi, lúc trước hiểu lầm, cháu nói đúng, cháu rất xuất sắc."
Nạp Lan Chi ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ xin lỗi cô, đại thúc nước Đức này tuy rằng tính tình không được tốt, nhưng làm việc nghiêm túc nghiêm khắc, Nạp Lan Chi vẫn rất thích tác phong của hắn, hơi hơi mỉm cười: "Không có việc gì. Cảm ơn ông đã khen tôi xinh đẹp."
"Cháu trước kia vẫn luôn luyện bơi lội sao?" Andrew nhịn không được hỏi.
"Không, không phải, mười sáu tuổi tôi mới bắt đầu, tôi học ở cao trung bình thường, không phải trường thể thao."
Andrew kinh ngạc giương miệng, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một cái tươi cười bất đắc dĩ: "Cô bé, cháu thật sự làm ta không có lời nào để nói."