Tác giả: Thẩm Tang Du
Editor: kkoten
Nạp Lan Tông đóng cửa lại, đi vào phòng khách, liếc mắt nhìn người ngồi trên sô pha, Nạp Lan Chi ngơ ngác mà nhìn di động, khi thì nhíu mày khi thì thở dài, cũng không biết nha đầu này suy nghĩ cái gì.
"A Chi, đang làm gì?"
Nạp Lan Chi cả kinh, ngẩng đầu, đem điện thoại buông, "Không có gì a. Anh cùng bạn học đi ăn cái gì?"
"Đi lần nhà hàng lần trước anh Thành mang chúng ta đi, anh có mang về chân giò heo kho cho em đấy." Nạp Lan Tông đem túi giấy đặt ở trên bàn trà.
Nghe được tên Phó Trí Thành, Nạp Lan Chi mí mắt nhảy vài cái.
"Ân...... Kỳ thật hôm nay em không muốn ăn."
"Anh Thành hôm nay làm cái gì, ăn no như vậy, không biết có ăn nghèo anh Thành luôn không. Vậy chân giò, để lại làm bữa khuya cho anh." Nạp Lan Tông trêu chọc cô.
Nạp Lan Chi căn bản không muốn nghe đến tên Phó Trí Thành.
"A Chi, anh cùng mấy người bạn quyết định làm đại lý nhãn hiệu, anh đã cùng Alex liên hệ, qua một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ đến nước M cùng bọn họ đàm phán, hiện tại có khối người coi trọng nhãn hiệu Nicegg này, anh không chắc chắn có thể bắt được hay không nữa." Nạp Lan Tông nhớ tới đêm nay cùng bạn nói chuyện, có chút lo lắng sốt ruột, tuy rằng có giao tình, nhưng nếu quan hệ đến chuyện phát triển công ty thì ân tình có thể giải quyết được, hắn còn cần lợi ích ngang nhau.
Nạp Lan Chi nghiêng nghiêng người, "Kỳ thật, Alex cùng Anna nhìn trúng không phải cái nhãn hiệu Nicegg này, mà là ý nghĩa ở cái nhãn hiệu này, anh biết vì cái gì muốn gọi là Nicegg không?"
Nạp Lan Tông nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
"Hồi Anna hơn mười tuổi, dung mạo bình thường, nội liễm ngượng ngùng, cảm thấy mình lớn lên thực xấu, cô ấy còn có một người chị gái, xinh đẹp đường hoàng, mẹ của cô rất yêu thương chị của cô ấy, mua rất nhiều quần áo mới cho chi cô ấy, hơn nữa thực xinh đẹp. Mà Anna chỉ có thể mặc lại đồ của chị mình, kể cả mua quần áo, cũng đều màu xám màu đen. Anna rất hâm mộ chị, mộng tưởng có một ngày mặc vào váy xinh đẹp.
Alex lúc trước kỳ thật chính là lưu manh, là bạn học cao trung của Anna, bởi vì một lần ngẫu nhiên, Anna cứu Alex, chính mình bị bị phỏng, ở trên đùi, Anna trong lòng càng thêm tự ti. Alex là người đàn ông có trách nhiệm, bởi vì Anna, chú ấy không còn nông nổi nữa. Trong quá trình ở chung cùng Anna, Alex phát hiện nội tâm Anna tự ti, chú ấy sau khi biết nguyên nhân Anna tự ti, càng cổ vũ Anna đi học thiết kế, cổ vũ Anna thay đổi.
Anna thi đậu đại học California, Alex cũng học đại học chuyên khoa. Ở dưới sự cổ vũ Alex, Anna bắt đầu thay đổi, trở nên tự tin, nguyên ý trang điểm, sau tốt nghiệp, hai người ở bên nhau. Anna đã từng ở một công ty trang phục làm nhà thiết kế, lúc trước thiết kế lý niệm là vì cô gái xinh đẹp thiết kế, nhưng Anna chưa bao giờ tìm người mẫu xinh đẹp, chỉ tìm người phù hợp với thiết kế lý niệm của mình, có béo có xấu. Nhưng cùng công ty lý niệm kém quá lớn, Anna cuối cùng từ chức, Alex cũng vì cô ấy từ bỏ công việc tốt ban đầu, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Cho nên nhãn hiệu Nicegg khái niệm không phải cô gái xinh đẹp, mà là, mỗi cô gái đều có thể xinh đẹp, mỗi người đều đáng giá có được quần áo xinh đẹp nhất thế giới."
Nạp Lan Tông tay chống lên đầu gối, ngón tay giao nhau tạo thành chữ thập, còn đang tiêu hóa tin tức Nạp Lan Chi cung cấp, "Chúng ta tài chính cũng không có nhiều, cũng không thể làm đại lý nhãn hiệu kinh diễm, có lẽ chỉ có thể dựa thành ý đả động tới bọn họ."
"Vậy phải xem hành động của bọn anh như thế nào." Nạp Lan Chi đứng lên, bụng có chút bủn rủn, vẫn nên chạy nhanh trở về ngủ đi.
Rửa mặt xong, Nạp Lan Chi nằm nghiêng ở trên giường, click mở di động, màn hình di động còn dừng lại ở tin nhắn Phó Trí Thành, có chứng bực bội khi đại di mụ ghé thăm tiểu cô nương hung hăng gãi gãi tóc, đem mặt vùi vào trong chăn, a a a, thật mất mặt!
Đỉnh đầu hỗn độn ngẩng mặt, Nạp Lan Chi cầm di động lên, đánh ra một hàng chữ: Cái kia, hôm nay cảm ơn anh, làm dơ sô pha nhà anh thật xin lỗi. Ngủ ngon.
Do dự vài giây, vẫn gửi đi. Sau đó giống như hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, cả người xụi lơ, lập tức đem điện thoại tắt máy, còn may kỳ nghỉ của cô thực mau liền kết thúc, Nạp Lan Chi lần đầu tiên cảm thấy kỳ nghỉ ngắn là một chuyện tốt.
Phó Trí Thành đang xem sách, mặt mày thanh tuấn mang mắt kính ở dưới ánh đèn màu vàng có chút ấm áp, di động trên gối đầu bên cạnh tích tích vang lên hai tiếng. Phó Trí Thành đôi mắt rời sang, một tay cầm lấy.
Nạp Lan Chi: Cái kia, hôm nay cảm ơn anh, làm dơ sô pha nhà anh thật xin lỗi. Ngủ ngon.
Phó Trí Thành dạng khai tươi cười, đầu ngón tay thon dài ở trên màn hình điểm nhẹ, điểm vào khung trả lời.
Phó Trí Thành: Chuyện nhỏ, nhớ uống nhiều đường đỏ, đừng để cảm lạnh. Ngủ ngon.
Dựa vào trên giường suy nghĩ trong chốc lát, tay còn cầm di động, Phó Trí Thành cảm thấy chính mình cũng không xem được sách nữa, đem sách đóng lại, đặt ở đầu giường, tắt di động, Phó Trí Thành nghĩ, nấu lâu như vậy, ếch xanh cũng nên chín.
Huấn luyện thời gian càng lâu, Nạp Lan Chi các hạng cơ năng càng ổn định, lại qua hai năm, có lẽ sắp đạt tới đỉnh phong. Hai mươi xuất đầu đúng là thời kỳ hoàng kim của vận động viên, sau hai mươi lăm tuổi, cơ năng bắt đầu thoái hóa.
Lúc sau cũng theo Đội Quốc Gia tham gia mấy cuộc thi quốc tế không lớn không nhỏ, ở dưới tình huống không có nhiều đối thủ mạnh, cũng có thể giành được huy chương đồng, ngẫu nhiên còn đoạt huy chương bạc, lượng huấn luyện của cô ở Đội Quốc Gia xem như ít hơn mọi người, bởi vì cô còn ở vị thành niên, Vương Thiến cũng không phải cái loại huấn luyện viên điên cuồng, gần cuối năm, Vương Thiến nói cho cô biết, bởi vì ba tháng sau có một cuộc thi quan trọng không thể vắng, cho nên cô sang năm còn phải luyện một tháng, còn hai tháng quay lại thành phố S học.
Lấy thành tích cô từng đoạt các loại giải, Đại học Q cho cô điểm chuẩn đầu vào tuyệt đối rất thấp, chỉ cần Nạp Lan Chi đầu óc không hỏng, bổ túc hai tháng, lúc thi vẫn là có thể.
Trước hôm về nhà, Nạp Lan Chi lại đến Phó gia một lần, trước tiên chúc tết hai ông bà Phó, cảm ơn bọn họ chiếu cố cô một năm.
Khó lắm mới gặp ba mẹ Phó Trí Thành. Nạp Lan Chi từng gặp ba mẹ Phó Trí Ninh, ba mẹ Phó Trí Ninh ở thành phố B, chỉ là không ở gần đây, hai ngày cuối tuần được nghỉ sẽ trở về, Nạp Lan Chi số lần gặp cũng nhiều, nhưng trước nay chưa từng thấy ba mẹ Phó Trí Thành.
"Tới liền tới, còn mang nhiều quà như vậy làm gì." Bà nội Phó một tay kéo Nạp Lan Chi một tay kéo Nạp Lan Tông, cười đem bọn họ kéo vào.
Nạp Lan Chi cởi khăn quàng cổ cùng khẩu trang xuống, Nạp Lan Tông nói: "Đều không phải cái gì quý, ba mẹ cháu từ thành phố S gửi lại đây, cảm ơn bà với ông một năm này chiếu cố A Chi."
"Ba mẹ hai đứa quá khách khí, lần trước tới cũng mang theo quà. Tới, đến phòng khách ngồi, hôm nay vừa lúc tất cả mọi người đều ở."
Phó gia phòng khách ngồi đầy người, ba mẹ Phó Trí Ninh và ba mẹ Phó Trí Thành đều ở, ánh mắt đều nhìn hai anh em cô.
Ba mẹ Phó Trí Ninh quen thuộc hơn chút, mẹ của Phó Trí Ninh cười nói: "Anh em hai đứa lớn lên đều tuấn tiếu xinh đẹp, mau tới đây ngồi."
Anh em hai người họ nghe lời, ngồi xuống sô pha bên trái, Phó Trí Thành hướng bên cạnh xê dịch, chừa ra chút chỗ trống.
Nạp Lan Chi nhìn ba mẹ Phó Trí Thành, tâm lý nhiều ít có điểm suy đoán.
Ba mẹ Phó Trí Thành lần đầu tiên nhìn thấy anh em mấy ngày nay người trong nhà nói chuyện, cũng hơi tò mò, ba Phó Trí Thành ngồi đoan chính, như là quân nhân, khí chất thiên lãnh. Mẹ của Phó Trí Thành dễ thân hơn, chưa nói đã cười, môi thường nhếch lên, cho người ta cảm giác tương đối thân thiết.
Phó Trí Thành diện mạo giống mẹ hơn, nhưng khí chất thanh tuấn có lẽ di truyền tự ba anh.
Ba Phó Trí Thành hỏi: "Còn đang đi học đi?"
Phó Trí Thành giới thiệu cho cha mẹ cho Nạp Lan Tông cùng Nạp Lan Chi trước: "Đây là ba mẹ anh." Lại đối ba mẹ nói: "Đây là Nạp Lan Tông, hiện tại đang học ở đại học Q, em gái là Nạp Lan Chi, đội viên đội bơi lội quốc gia."
Mẹ Phó Trí Thành đem mâm đựng trái cây trên bàn trà đẩy qua: "Nhà hai đứa ở nơi nào? A Thành, mau mời hai đứa ăn chút trái cây."
Nạp Lan Tông nói một tiếng cảm ơn, "Thành phố S ạ."
Chỉ cần có người thay Nạp Lan Chi trả lời, Nạp Lan Chi liền sẽ không nói.
"Anh em hai đứa ở bên nhau có thể chiếu cố lẫn nhau cũng không tồi, trong nhà có người già cũng may ít nhiều hai đứa thường xuyên lại đây bồi bọn họ, bọn họ mới không nhàm chán, ta cùng mẹ A Thành ở nơi khác, anh cả chị dâu công tác cũng đều rất vội, về sau các ngươi có rảnh liền tới." Ba Phó Trí Thành ôn hòa nói.
Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông đều gật gật đầu.
Phó Trí Ninh xen mồm nói: "Cậu hai mợ hai, việc này hai người liền không cần phải nói, A Chi cùng A Tông liền ở dưới lầu nhà cháu, A Thành ở cách vách, dẫn bọn họ tới chính là thuận tay, có phải hay không, A Thành."
Phó Trí Thành yên lặng gật đầu.
"A Thành dọn đến A Ninh bên kia phải không? Trước kia bảo nó đi nó đều tìm công tác lấy cớ thoái thác."
Lộc Cộc từ ổ chó bò ra tựa như thấy được mẹ mình, tung ta tung tăng chạy tới, chạy đến bên chân Nạp Lan Chi cọ cọ, lại cọ cọ, Nạp Lan Chi xoa xoa lông của nó, Lộc Cộc đã rất lớn, giờ phút này nó rất muốn nhảy lên đùi mẹ nó, nhưng nó quá nặng.......
Phó Trí Thành duỗi tay đem nó xách lại đây, nghiêm túc nhìn.
Lộc Cộc ủy khuất mà ô ô hai tiếng, ba ba như thế nào sinh khí.
"Con chó này cùng A Chi thật ra rất thân cận, phỏng chừng thường xuyên gặp mặt đi." Mẹ Phó Trí Ninh cười nói một câu.
Mẹ Phó Trí Thành liếc mắt nhìn Phó Trí Thành một cái, lại nhìn nhìn Lộc Cộc, "Nga? Kia A Thành có hay không chiếu cố hàng xóm?"
Phó Trí Thành nheo mắt, Phó Trí Ninh lanh mồm lanh miệng: "Đó là tất nhiên, hiện tại nấu cơm nhiều nhất chính là A Thành, trước kia cháu còn chưa bao giờ biết A Thành biết nấu cơm đâu!"
"Như vậy a, năm nay ăn tết ta cái này làm mẹ nó nhưng đến hảo hảo nếm thử." Mẹ Phó Trí Thành ý vị thâm trường mà liếc liếc mắt Phó Trí Thành một cái.
Phó Trí Thành bất đắc dĩ cười cười.
Nạp Lan Chi cùng Nạp Lan Tông đi rồi, Mẹ Phó Trí Thành, Tạ Văn Phượng gõ gõ cửa phòng con trai, sau đó liền đi vào.
Phó Trí Thành đem ghế dựa duy nhất trong phòng nhường cho mẹ.
"Chuyện của cô bé kia là như thế nào? Con đừng gạt mẹ, ngươi là mẹ sinh, con có tính tình thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết sao. Con từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, mặt ngoài thì giống mẹ, trong xương cốt lại giống đủ ba ngươi. Hiện tại mỗi ngày đúng giờ về nhà, còn nấu cơm, nói đi." Tạ Văn Phượng khuôn mặt ấm áp, lời nói ra lại nhất châm kiến huyết.
Phó Trí Thành cũng không giảo biện, bình tĩnh ngồi ở trên giường, "Như mẹ chứng kiến."
"Cô bé kia còn chưa thành niên đi?" Tạ Văn Phượng vẫn luôn cảm thấy con trai bà chính là quá quạnh quẽ, cũng không đến mức thích trẻ vị thành niên đi, nhưng sự thật là như thế, Tạ Văn Phượng vẫn bình tĩnh lại.
"Rất nhanh sẽ không còn, sang ngày 6 tháng 5 cô ấy thành niên rồi."
Tạ Văn Phượng một trận bực mình, tiểu tử này tính kế con gái nhà người ta đã bao lâu a! "Con nghĩ kỹ rồi? Nhà chúng ta cũng không cần liên hôn, cũng không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần cô gái trong nhà trong sạch, nhân phẩm tốt, con thích là được. Nhưng con làm chính trị, tốt nhất không cần ly hôn, con cảm thấy có thể lâu dài sao?"
Phó Trí Thành: "Mẹ, kỳ thật con cũng không biết. Con thậm chí không biết chính mình tại sao lại làm như vậy, lúc trước ở thành phố S sau khi cô ấy đã cứu con, con vẫn luôn rất muốn tìm được cô ấy, thật sự rất muốn, không biết vì cái gì. Sau đó lại đem cô ấy lộng tới trước mắt mình, chuyện phát sinh quá nhanh, con chính mình cũng không biết con làm sao nữa."
Tạ Văn Phượng ngây dại, con trai bà là một người bình tĩnh như vậy, thế mà nhất kiến chung tình?
Phó Trí Thành cười khổ, xem đi, liền mẹ anh đều không tin. Lúc trước biết Nạp Lan Chi là người cứu anh, anh bắt đầu sưu tập ảnh chụp thi đấu của cô, sau đó đăng ký riêng một cái Weibo để chú ý cô, giông như bị điên vậy.
"Được rồi được rồi, mẹ và ba con hiện tại cũng quản không được con nữa rồi, cô bé kia trong nhà tình huống như thế nào?" Tạ Văn Phượng xoa xoa ấn đường.
"Cô ấy là người mãn tộc, từ thế hệ ông nội cô ấy đã theo bơi lội, ba cũng là vận động viên bơi lội Đội Quốc Gia giải nghệ, sau khi giải nghệ mở khu bể bơi, hiện tại mở Trung Tâm giải trí Ngu Nhạc, mẹ cô ấy là nhân viên công vụ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, con hy vọng, vợ tương lai của con sẽ là cô ấy."