Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 10

Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Bây giờ trẻ con nhà người ta đều quý giá, huấn luyện viên cũng không dám tra tấn bọn họ nhiều, đều luyện trong chốc lát rồi nghỉ ngơi một chút. Ăn cơm xong còn có hai tiếng nghỉ trưa, buổi chiều bắt đầu từ 2h.

Hứa Nhược Thủy tính tình hay lảm nhảm thực mau liền cùng sáu người khác trong ký túc xá đánh thành một đoàn.

Quân huấn ngày cuối cùng nhiệm vụ là làm một bữa cơm tặng huấn luyện viên, buổi chiều là nghi thức duyệt binh. Tập thể ban bảy bọn họ thương lượng một chút, quyết định gói hoành thánh, lại làm chút đồ ăn, nấu ăn sẽ là các bạn nữ, còn nam sinh đại bộ phận sẽ thái rau rửa rau.

Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy lựa chọn gói hoành thánh, Hứa Nhược Thủy gói không đẹp lắm, nhưng Nạp Lan Chi hoàn hoàn toàn toàn tay tàn, gói nửa ngày cũng gói không ra cái gì.

"A Chi, nếu không, cậu đừng làm nữa." Dạy nửa ngày Hứa Nhược Thủy cũng có chút thất bại.

Lục Vân Kiệt liếc cô ấy một cái: "Hứa Nhược Thủy, cậu gói xấu như vầy còn không biết xấu hổ dạy người khác."

Hứa Nhược Thủy trừng mắt tròn xoe, "Tôi gói cái này còn ra dáng ra hình, nơi nào xấu! Cậu gói có đẹp bao nhiêu?"

Lục Vân Kiệt đắc ý giơ cái hoành thánh mình gói lên, "Tất nhiên là đẹp hơn cậu." Không thể không nói, đích thực gói đẹp hơn.

Nạp Lan Chi nhìn người này rồi lại nhìn người kia, có chút đau đầu, hai người này tựa hồ chưa nói được vài câu liền phải nháo lên, hơn nữa, hình như là từ nhỏ nháo đến lớn.

"Nạp Lan Chi, tớ tới dạy cậu đi." nam sinh bên cạnh Lục Vân Kiệt nhân lúc hai người kia cãi nhau, đi tới nói, lỗ tai đỏ bừng.

Nam sinh này tên là Cảnh Mặc, dạy cô từng chút từng chút, đem cô dạy ra hình ra dạng.

Nạp Lan Chi vui sướиɠ giơ hoành thánh mình gói có chút hình dáng ra, "Nhược Thủy, tớ làm được rồi!" Sau đó lấy di động ra, răng rắc chụp một tấm, gửi lên nhóm chat gia đình.

Hứa Nhược Thủy vừa quay đầu lại, u a, tên tiểu tử nào tận dụng cơ hội! Ánh mắt bất thiện đẩy Cảnh Mặc ra, nhìn hoành thánh trong tay Nạp Lan Chi, lại nhìn nhìn của mình, xấu hổ cười hai tiếng: "Khá xinh đẹp......" Nội tâm muốn hỏng, thật là chính mình gói khó coi nên mới dạy không được sao?

Nạp Lan Thừa Lập trả lời: Đẹp, thật là đẹp mắt, A Chi nhà chúng ta biết gói hoành thánh, khi nào lại gói hoành thánh với ba ba.

Thẩm Dĩnh trả lời: So với mẹ đều đẹp hơn a.

Nạp Lan Tông hồi phục: Ai u, không tồi nga.

Học sinh làm tuy rằng không phải mỹ vị, nhưng cũng không đến mức hắc ám liệu lý, vẫn còn ăn được.

Buổi chiều sau khi duyệt binh xong, quân huấn cũng chính thức kết thúc, cô cầm đồng phục trường Đức Uy về nhà.

Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh nghe Nạp Lan Chi nói những chuyện thú vị phát sinh trong kỳ quân huấn, cả hai đều mang theo ý cười, con gái họ trước kia sẽ không cùng bọn họ nói những chuyện này, hiện tại quả thật là hoạt bát hơn rất nhiều.

Nạp Lan Chi làn da rất tốt, trời sinh da trắng, dưỡng hai ngày liền trắng trở lại.

Thực nhanh đến ngày khai giảng, ngày 31 tháng 8 đi nhận lớp, ngày 1 tháng 9 chính thức đi học, buổi sáng ngày 31 nhận sách, buổi chiều Mộc Uyển Tình gọi cô đi ra ngoài uống trà.

Phan Tịnh nằm ở trên sô pha, cầm trên tay bảng biểu kế hoạch năm nay và thời khóa biểu nhà trường học phát cho, vẻ mặt đau trứng. "Tớ loại học tra này như thế nào sống sót a!" Đem quyển sách nhỏ che lên mặt.

Đức Uy tác phong sấm rền gió cuốn, một khi khai giảng liền thông báo cho học sinh, mỗi giai đoạn nhiệm vụ, ngữ văn muốn hoàn thành cái gì, toán học muốn hoàn thành cái gì cùng với học kỳ này muốn cử hành hoạt động gì. Đức Uy thực hành chính sách tự chủ học tập, rất nhiều học sinh sau khi vào học sẽ tự mình học tập, bảng biểu kế hoạch là chuyên môn định chế cho các học sinh.

Vương Siêu Quần đẩy đẩy mắt kính, " Tiến độ khoa thi lần này đặc biệt mau, đại khái là vì thời gian chuần bị cho thi đại học nhỏ."

Mỗi năm cao nhị học kỳ 2 mới vừa khai giảng cuối tháng đầu tiên liền phải tiến hành việc kiểm tra trình độ, tục xưng là thi đại học nhỏ.

Lâm Nguyện khép lại quyển sách: "Vẫn còn tốt, tớ đã tự học chuẩn bị cho khoa thi xong rồi."

Phan Tịnh kêu rên một tiếng, run rẩy ngón tay chỉ các cô: "Các ngươi, các ngươi này một đàn Tần thú!"

Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy ở nhà đều đã nhìn qua anh trai trải qua, nhưng lần đầu tiên vẫn thực mới lạ, Đức Uy thực tri kỷ mà in một trương bảng biểu, bài đầu tiên đã có thành tích thi trung khảo, thành tích cá nhân, xếp hạng trong thành phố, xếp hạng trong trường, xếp hạng trong lớp. Trường học chu đáo như thế, tìm đâu ra trường thứ hai.

Mộc Uyển Tình ân vài tiếng lúc sau liền không nói tiếp.

"Tiểu Tình, như thế nào? Có tâm sự?" Phan Tịnh tuy rằng tâm nhãn không lớn, nhưng cùng Mộc Uyển Tình quen biết mười mấy năm, cũng có chút hiểu cô ấy.

Mộc Uyển Tình hoàn hồn, cười cười: "Không có việc gì, chính là đang suy nghĩ năm nay làm hội trưởng hội học sinh nữa hay không."

"Nếu cậu không làm nữa, người kế nhiệm có thể khó làm."

Mộc Uyển Tình ở Đức Uy danh vọng trong nữ sinh xưa nay chưa từng có, rất khó có người ở cao nhất liền ngồi lên vị trí hội trưởng.

Nếu không làm tiếp, chức vị hội trưởng năm nay chính là củ khoai nóng phỏng tay.

Hứa Nhược Thủy sấn tới nói: "Anh của em giống như có ý tứ muốn làm."

"Kia không thành vấn đề!" Vương Siêu Quần nói.

Phan Tịnh tấm tắc hai tiếng, nói: "Nhìn không ra tới, Hứa Ứng Lâm còn có ý đồ này."

Mộc Uyển Tình cũng trêu chọc hắn vài câu, lại nói: "Nếu là Hứa Ứng Lâm, kia không có vấn đề gì, không chừng so với tớ làm tốt hơn."

Hứa Ứng Lâm tốt xấu cũng là đại nam thần của trường Đức Uy, không riêng nữ sinh thích, trong nam sinh lực kêu gọi cũng rất lớn.

"Ai, đúng rồi Tiểu Tình, nhà cậu gần đây có phải có thêm một người không? Mẹ tớ nói thấy có cái cô gái vẫn luôn ở nhà cậu, lại còn kêu cậu bằng chị? Em gái nơi nào tới a? Sao không mang tới đây chơi?" Phan Tịnh hỏi.

Nạp Lan Chi đối Mộc Uyển Tâm ấn tượng khắc sâu, không có quên, nói: "Cô ta ai cũng gọi là chị."

Hứa Nhược Thủy tò mò hỏi câu: "Nếu tớ nhỏ hơn cô ta đâu?"

"Có lẽ cô ta sẽ nói cho cậu, cậu trông lớn hơn cô ta."

Mộc Uyển Tình cười phun, A Chi thật đúng là nhất châm kiến huyết. "Cô ta là con gái của bạn cũ ba tớ, tạm thời ở lại nhà tớ đi. Tiểu cô nương rất thích giả bộ."

"Có lẽ có thể nói: em gái, tôi năm nay ba tuổi ~" Phan Tịnh tiêm giọng nói trêu chọc nói, bộ dáng đậu bức chọc cả phòng đều cười.

Ở Nạp Lan Chi cùng Hứa Nhược Thủy tỉ mỉ lập kế hoạch cùng nỗ lực, một người một mét sáu cùng một người một mét sáu năm ngồi cùng bàn.

Làm cho Nạp Lan Chi đau đầu chính là, Lục Vân Kiệt ngồi ở phía sau các cô, cô cảm thấy, những ngày sau sẽ không còn yên tĩnh nữa rồi.

Trước kia Nạp Lan Tông đi học bằng đạp xe, Nạp Lan Chi cũng muốn cùng đi đạp xe, Nạp Lan Thừa Lập cùng Thẩm Dĩnh cảm thấy quá nguy hiểm, kiên trì đón đưa, Nạp Lan Tông cảm thán địa vị của bản thân trong gia đình quá thấp kém, này đối đãi khác biệt quá lớn.

Sáng sớm ngủ đến 6h 40' thì rời giường, hai mươi phút mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, cơm sáng ăn ở trên xe, Nạp Lan Chi luôn luôn là một trong những người đến lớp muộn nhất.

"A Chi!" Mộc Uyển Tình đuổi theo.

Tóc Nạp Lan Chi còn chưa buộc lên, ánh mắt đều là mê mang, nhìn cô ấy ngáp một cái.

"Còn chưa tỉnh ngủ sao?" Mộc Uyển Tình xoa xoa tóc cô.

Mở to đôi mắt còn đang nhập nhèm, gật gật đầu, "Hôm nay so với hôm qua sớm hơn."

Hai người ở khu dạy học tạm biệt, lúc sau Nạp Lan Chi đến trong lớp học liền nằm xuống bàn ngủ, buổi tối cô thích xoát Weibo, có đôi khi sẽ trộm xoát đến nửa đêm, ngày hôm sau liền rất mệt, muốn băm tay.

Hứa Nhược Thủy thay cô xem động tĩnh, một khi lão sư tới, liền đẩy đẩy cô.

Hôm nay tiết đầu giờ là học thuộc ngữ văn, Nạp Lan Chi bảo Hứa Nhược Thủy trước khi vào học mười phút kêu cô dậy học thuộc. Chỉ cần Nạp Lan Chi nguyện ý dụng tâm nhớ, cô có thể nhớ thực mau, cho nên học thuộc cô đều sẽ lâm thời ôm chân Phật, nhưng chưa bao giờ xảy ra sai xót.

Cô học thuộc xong liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chỉ chốc lát sau lão sư liền vào lớp, người đầu tiên bị khai đao chính là Nạp Lan Chi, cũng may Nạp Lan Chi đọc được lưu loát, làm lão sư nhăn chặt mày đều buông lỏng ra.

Hứa Nhược Thủy đối với Nạp Lan Chi kỹ năng đặc thù hạng nhất này vẫn luôn thực hâm mộ, cô ấy nhìn thấy bài học thuộc liền rất đau đầu, "A Chi, cậu biết tớ học thuộc bao lâu không?"

?

"Suốt hai mươi phút a, thực khó thuộc."

Nạp Lan Chi an ủi nói: "Cậu học khoa học tự nhiên rất tốt, tớ học khoa học tự nhiên rất kém cỏi." Nạp Lan Chi vật lý cùng hóa học đúng là không tốt, còn toán học thật ra khá tốt, tiếng Anh không nói cũng thế.

"Chỉ số thông minh thấp không có biện pháp." Lục Vân Kiệt chậm rì rì ở phía sau nói.

Hứa Nhược Thủy lập tức quay đầu, bím tóc thật dài quăng vào trên mặt Nạp Lan Chi, "Tên biếи ŧɦái, nghe lén bọn tôi nói chuyện."

Nạp Lan Chi che mặt: Bị vả mặt......

Lục Vân Kiệt: "Cậu nói lớn như vậy, tôi không muốn nghe cũng nghe thấy được!"

"Vậy cậu không nói gì không được sao?"

"Dựa vào cái gì?"

Nạp Lan Chi thở phào, lại tới nữa......