Một miếng lực sinh mạng cuối cùng phủ phục trên người Lý Lộ Từ biến mất, Lý Lộ Từ có chút hoang mang đứng yên tại chỗ.
Phật Nghê Thường là một kiện áo giáp.
Cô ta không phải là kẻ hầu, không phải quản gia, không phải người ở, nhưng cô ta là của Lý Lộ Từ, bởi vì cô ta là một chiếc áo giáp.
Lý Lộ Từ không có một chút cảm giác với Phật Nghê Thường, nghĩ lại lúc gặp cô lần đầu có cảm giác hiếu kỳ pha lẫn sợ hãi, những cử chỉ, ngôn từ của cô ta khiến cho người ta hoang mang, vừa rồi dường như còn chuẩn bị mọi thứ để hy sinh, thành tựu cho Lý Lộ Từ.
Bất kể cô ta chỉ là một chiếc áo giáp, Lý Lộ Từ không thể nào hòa chung cô ta với một đống sắt vô tri lạnh lẽo trong trí nhớ của mình được, thậm chí là An Nam Tú đã đem cho hắn xem một cái áo giáp Thần đồ, cũng có cảm giác không giống nhau.
Đó là một cảm giác hòa chung thân thể với hắn, có thể cảm thấy lúc cơ thể mình cần giúp đỡ, thì cô ấy có thể giúp mình phòng ngự, giống như mình tin tưởng vào một bộ phận trong cơ thể vậy.
Lý Lộ Từ biết rằng, sự tin tưởng đó thật sự không rõ ràng, bởi vì hắn còn phải ngậm một cái lá sinh mạng mới có thể gọi được Phật Nghê Thường ra.
Tóm lại đó là một trình tự triệu tập có quy định hay là còn nguyên nhân gì khác, Lý Lộ Từ không rõ, nhưng hắn cảm thấy rất có thể lực sinh mạng trong cơ thể của mình vẫn không đủ để duy trì sự xuất hiện của Phật Nghê Thường, cần có lá của cây sinh mạng mới đủ sức duy trì hình dạng của Phật Nghê Thường.
Mặc kệ cho Lý Lộ Từ rất muốn biết cảm giác mà mình kêu gọi sự xuất hiện của Phật Nghê Thường là như thế nào, nhưng Lý Lộ Từ đã không làm như thế, bởi vì những chiếc lá này không nhiều.
Lực sinh mạng đang chảy trong cơ thể, hắn có thể cảm nhận được ngoài lực sinh mạng của bản thân còn có một lực sinh mạng khác biệt hòa lẫn vào đó, những lực sinh mạng đó như hòa lẫn vào trí tuệ của chủ thể, đang ngủ yên, và đang chờ đợi được đánh thức.
Lý Lộ Từ cảm thấy cơ thể của mình, Phật Nghê Thường chỉ giúp hắn phòng ngự, và không thay đổi gì cơ thể hắn, chỉ có một thứ rõ ràng không thuộc về trái tim của mình chính là lực sinh mạng của cây sinh mạng, ngoài ra mọi thứ vẫn như cũ.
Điều đó làm cho Lý Lộ Từ yên tâm đôi chút, nếu không hắn lại thắc mắc giống như lần vừa mới được ăn quả trường sinh thân thể đột nhiên cao lớn vậy.
Lý Lộ Từ đã không cảm nhận cụ thể về chuyện Phật Nghê Thường đã từng nói là lực phòng ngự kiên định không thể phá vỡ, hắn cũng hi vọng sẽ không có cơ hội để cảm nhận nó, thậm chí có chút mơ hồ là mình có nên đón nhận nó hay không.
Hắn bị ép, nếu Phật Nghê Thường nói rõ với hắn ngay từ đầu, Lý Lộ Từ nhất định sẽ từ chối.
Hắn dựa vào cái gì mà đón nhận Phật Nghê Thường làm áo giáp của mình chứ?
Lý Lộ Từ đứng tồng ngồng giữa căn biệt thự trống trải, từ từ ngồi vào giữa phòng khách, nhìn vào đống quần áo tả tơi trên sàn, còn có quần áo và váy của Phật Nghê Thường nữa.
“Hãy cố gắng tu luyện, theo kịp bước chân của mẹ anh, chủ nhân của tôi, giống như sự chờ đợi của anh đối với bà ấy, bà ấy cũng đang bắt đầu chờ đợi anh, anh đã cho bà ấy niềm vui bất ngờ”.
Lý Lộ từ lại nghĩ về những lời Phật Nghê Thường đã nói, sau đó lặng lẽ đứng lên, bước xuống lầu một vào vách bên cạnh phòng người giúp việc tìm được phòng vệ sinh, cầm chổi quét sạch sẽ những bộ quần áo trên sàn nhà bóng loáng, sau đó nhặt quần áo của Phật Nghê Thường xếp gọn gẽ, đến một phòng có cửa đang mở trên lầu hai nhìn vào, xem xét một lúc, có lẽ đây chính là phòng của Phật Nghê Thường, hắn bỏ bộ quần áo vào tủ.
Trong tủ còn có vài bộ quần áo, thuận tay Lý Lộ Từ đẩy cửa tủ ra, trong đó trống trơn, hiển nhiên cho thấy Phật Nghê Thường đã không hưởng thụ nhiều về cuộc sống xa hoa của con người hiện đại.
Phật Nghê Thường đã kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền của cô ta để ở đâu? Lý Lộ Từ suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không mấy quan tâm, nay cô ta đã biến thành áo giáp, những thứ đó giờ trở nên vô nghĩa với cô ta, Lý Lộ Từ cảm thấy cuộc sống của cô ta giống như cách lựa chọn cuộc sống trong những ngày cuối cùng của một người bị bệnh nan y.
Lý Lộ Từ đi mấy vòng quanh căn biệt thự, nhưng chính vì như hắn không ôm quá nhiều hi vọng, trong nhà không có quần áo của đàn ông.
Lý Lộ Từ nhặt lấy cái bóp tiền và cái điện thoại bị rớt trên sàn, mình sẽ đi như thế sao? Đừng nói là hắn không dám, mà trong khu biệt thự cao cấp trên đàn tránh gió này, chỉ sợ hắn vừa mới đi ra như thế, thì sẽ lập tức bị bảo vệ xem như phần tử nguy hiểm mà bắt lấy.
Đợi trời tối ư? Như thế thì hắn càng giống trộm, lén lén lút lút, ban đêm cho dù bất kỳ ai nhìn thấy một tên chỉ mặc một chiếc quần cộc như thế cũng đều đề phòng, không chừng sẽ lại có những người ra tay nghĩa hiệp, đừng nghĩ là trên đời này không có những người như thế, trong bất cứ tình huống xui xẻo nào thì tỷ lệ xuất hiện của những kẻ nghĩa hiệp như thế thường cao hơn rất nhiều so với lúc thật sự cần những kẻ nghĩa hiệp.
Cầu cứu à? Giống như Mã Đức Lý, Tôn Ngạn Thanh, những người bạn như thế chắc chắn sẽ vui vẻ nhiệt tình mà tích cực trợ giúp, nhưng họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua thắc mắc chuyện Lý Lộ Từ tại sao lại chỉ còn một chiếc quần cộc đang cần người lấy giúp quần áo, có thể làm cho người ta suy nghĩ linh tinh. Liên lạc An Tri Thủy à? Lý Lộ Từ kiên quyết không chịu, còn An Nam Tú, Lý Lộ Từ chỉ bị cô ta cười nhạo thôi, còn Lý Thi Thi? Cô ta thì không cười nhạo Lý Lộ Từ, cũng sẽ nhiệt tình đến giúp, nhưng Lý Lộ Từ lại muốn bảo vệ hình tượng trong mắt Lý Thi Thi, hình dạng như thế sẽ không phù hợp với một Lý Bạch ca ca anh hùng dũng mãnh trong mắt Lý Thi Thi đâu.
Lý Lộ Từ lại suy nghĩ, Mã Thế Long thì nhất định sẽ giúp, bây giờ gã rất sợ Lý Lộ Từ, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt đâu, nhưng như thế sẽ làm giảm bớt sự sợ hãi của Mã Thế Long đối với Lý Lộ Từ, một kẻ thần bí mạnh mẽ mà có lúc xa cơ như thế, bất cứ ai cũng sẽ có chút khinh bỉ trong lòng, thậm chí không còn chút nể sợ như xưa nữa.
Huống hồ Lý Lộ Từ vốn không muốn Mã Thế Long biết rằng Phật Nghê Thường đã biến mất, không còn ở đây nữa, hắn không có nghĩa vụ để Mã Thế Long yên tâm quay về nhà mình.
Lý Lộ Từ cân nhắc nửa ngày trời, lên lầu quan sát xem các điểm tuần tra của bảo vệ, nhìn thấy hai tổ bảo vệ đang giao ca, sau đó đợi cho một tên bảo vệ đi đến, mới mở cửa sổ, sau đó đập vào gương, tạo ra đủ thứ âm thanh hỗn loạn.
Nhìn thấy sự chú ý của tên bảo vệ bị đánh lạc hướng, Lý Lộ Từ mới đi xuống lầu, lén lút bước ra khỏi cửa phòng, chỉ vào trước cửa mà chửi mắng:
- La Tiểu Phượng, cái bà điên này, cô có chứng cứ gì, dựa vào cái gì mà cô nói tôi có người đàn bà khác?
Bảo vệ đã chạy đến, một bên liên lạc với những người khác, một bên đang theo dõi sự việc trước mắt, người đàn bà đang bắt việc nɠɵạı ŧìиɧ của chồng, đuổi chồng cô ta khỏi nhà, chuyện này đặc biệt hiếm trong khu biệt thự cao cấp này.
- Tôi nói cho cô biết, tôi không chịu đựng được cô nữa rồi, tôi ra đi tay trắng, còn chiếc quần này cô có lấy không.
Lý Lộ Từ giận dữ, kích động đến toàn thân run rẩy, đến nổi muốn cởi cả quần cộc.
- Anh kia, anh hãy bình tĩnh, bình tĩnh…
Bảo vệ lập tức can ngăn, lập tức giữ tay của Lý Lộ Từ lại, nơi này mà xuất hiện một tên khỏa thân, thì bảo vệ sẽ bị trách mắng thậm tệ.
- La Tiểu Phượng, cô hãy đợi đấy, cô làm mùng một, đừng trách tôi làm mười lăm, cái nhà này tôi không về nữa, chúng ta đường ai nấy đi. Cô hãy đi tìm mối tình đầu của cô đi, tôi cao ráo muốn có đàn bà nào chẳng được? Trắng có, đen có, vàng có, ngăm có, mỗi loại người tôi đều chọn lấy một. Người cao, người lùn, người mập, người ốm, cũng chọn một, ai cũng hơn cô, vừa vặn tám nước liên quân.
Lý Lộ Từ phẫn nộ đá vào bồn hoa ngoài sân, đi hướng ra bên ngoài.
- Anh kia, hãy bình tĩnh…vợ chồng cãi nhau, làm huề ngay ấy mà…
Tên bảo vệ vừa hâm mộ, vừa coi chừng, khuyên nhủ vài câu, anh ta vốn không quan tâm vợ chồng họ có hòa hợp hay không, nhưng mà anh ta không thể để chuyện này tiếp tục trong khu biệt thự.
- Làm sao bình tĩnh được, anh xem bộ dạng của tôi này, anh bị bạn gái đuổi đi như thế, anh có bình tĩnh không?
Lý Lộ Từ một tay cầm bóp tiền, một tay cầm điện thoại, đứng đấy mà nổi giận.
- Thì ra là…
Thì ra chỉ là người yêu của nhau, sao lại nói đến chuyện ra đi tay không được? Nhưng anh ta không còn tâm trí để ý chuyện nhỏ nhặt này nữa, nhìn thấy có hộ nhà đang dòm ngó, tên bảo vệ toát cả mồ hôi lạnh, nơi đây toàn nhân vật quan trọng, nếu có người phàn nàn thì bảo vệ coi như xui xẻo rồi, tên bảo vệ lập tức kéo lấy Lý Lộ Từ.
- Ông Cao, hay là ông hãy về mặc đồ vô trước đã.
- Tôi còn về được sao? Về được cũng không về, trừ phi người đàn bà đó quỳ xuống xin lỗi tôi.
Sau đó Lý Lộ Từ liếc mắt về phía căn hộ, hừ một cái.
Bảo vệ nhìn vào căn nhà không có chút động tĩnh gì, làm sao mà quỳ được, người ta còn không lên tiếng nào mà, trong lòng nghĩ chắc hai người này còn là quan hệ tình nhân thôi, nhưng anh ta cũng không thể góp gió vào lửa, nhỏ giọng nói:
- Hay là anh hãy đến phòng chúng tôi nghỉ ngơi đã, anh cứ đứng ở đây, sẽ khó coi lắm…
- Thật bực mình…đợi tôi kêu bạn bè đến đây đã.
Lý Lộ Từ cầm lấy điện thoại mà gọi.
- Anh kia… anh không thể tiếp bạn trong tình trạng này được.
Tên bảo vệ nài nỉ.
Lý Lộ Từ suy nghĩ, hừ một tiếng, tắt điện thoại đi cùng tên bảo vệ đến phòng nghỉ ngơi, bảo vệ lập tức lấy một bộ quần áo đến:
- Anh hãy mặc vào đi, đây là đồng phục của chúng tôi, là đồ mới đấy, anh chịu khó một chút.
Lý Lộ Từ xem qua.
- Bộ đồng phục với giày da của các anh cũng không tệ.
- Đây là đồng phục chỉ mặc khi đi làm, giao ca thì phải cởi ra, không thể đem ra ngoài, sẽ có người giặt giũ. Đây là bộ của một người mới, ngày mai mới đến, chỉ cần ngày mai anh đến đây là được.
Tên bảo vệ giải thích.
- Cảm ơn, tối nay tôi sẽ đem qua, tiện thể xử lý người đàn bà kia.
Lý Lộ Từ lại nổi giận đùng đùng, một tòa biệt thự hơn 500 triệu, nghiệp vụ bảo vệ tất nhiên phải chuyên nghiệp, người nào cũng cao to sáng sủa, quần áo giày dép đều size lớn, nên mới tìm được size của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ mặc vào, cũng vừa vặn.
- Anh tên gì thế?
Lý Lộ Từ hỏi, vừa giả bộ làm người có tiền để có thể dễ dàng cho tiền vào túi.
- Tề Cách.
Tên bảo vệ cung kính cười lịch thiệp trả lời, mình đã giúp anh ta một việc, chắn hẳn những kẻ có tiền khi vui vẻ sẽ cho mình một cơ hội đổi đời, những người bảo vệ ở đây tuy lương bổng cũng khá cao, nhưng nếu có thể kiếm được số tiền như vậy, hoặc ít hơn chút đỉnh, thì ai muốn làm bảo vệ nào?
- Tôi nhớ rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu.
- Anh mở cửa đi, giấy chứng minh của tôi đã bị người đàn bà kia tịch thu rồi.
Bảo vệ lập tức mở cửa, để Lý Lộ Từ đi ra, cũng thở phào, ở chỗ này thì nhất định không được xảy ra chuyện gì hết, những việc nhỏ của những người tai to mặt lớn thì những kẻ làm tôi tớ cũng không kham nổi đâu.
Lý Lộ Từ ra khỏi cửa của đàn tránh gió, thong thả đứng phía sau bảo vệ nhìn một chút rồi gọi điện thoại, sau đó mới chạy đi.
Vừa quẹo cua, Lý Lộ Từ chạy thục mạng.