Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 370: Ba chị em An Nam.

Quan trường rất phức tạp, một chút chi tiết nhỏ không chú ý đến cũng có thể quyết định vận mệnh của một người. Trong quan trường, người muốn trèo lên cao rất nhiều, cũng rất cẩn thận. Bí thư Lý sẽ gặp ai? Vì sao?

Trong đó có rất nhiều đạo lí có thể phân tích, huống chi xuất hành không theo kế hoạch, càng đại biểu cho xảy ra sự cố. Sự cố đột nhiên có người xui xẻo, có người được lợi, có làm người ta kinh hoàng không yên, cũng có làm người ta hưng phấn vui mừng.

Lý Tồn Hỉ đi tới Viên Hổ Sơn, thăm hỏi Diệp Khải Minh. Có phải can thiệp phe phái hay không, bí mật mưu đồ sau lưng, thay đổi hướng gió, vậy đều có người chú ý. Người trong biên chế sẽ không thật sự cho rằng người ta ở rất cao không với tới họ như Lý Lộ Từ. Trong quan trường có thể tác động đến tất cả. Ví dụ như một phó tỉnh nào đó đi xuống, có thể chuyển ngang, có thể là một cán bộ cấp sở nào đó được leo lên. Vị trí cán bộ sở cũng có thể thuyên chuyển, cũng có thể là thăng lên phó giám đốc sở.

Càng không phải nói một người quang vinh, liên quan đến nhiều gà chó như vậy.

Lý Tồn Hỉ xuất hiện tại Viên Hổ Sơn khiến mọi người bất ngờ. Cái đó không giống như gọi điện thoại. Ông ta gọi một cú điện thoại, không có mấy người to gan dám điều tra cuộc nói chuyện đó. Nhưng ông ta xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Diệp Khải Minh không ngờ, Lý Lộ Từ cũng không ngờ. Lý Lộ Từ không ngờ là Lý Tồn Hỉ lại thực sự đến đây. Diệp Khải Minh không ngờ là chẳng những đến đây, còn nhanh như vậy, thái độ rất làm người ta phải suy nghĩ.

Diệp Khải Minh cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Lão chỉ quan tâm cháu gái mình, không có gì quan trọng hơn thế.

- Lão gia tử vẫn khỏe chứ? Không có mấy cơ hội gặp mặt, khi nào tụ hội một cái. Ta rất hâm mộ Lý lão a, mấy con trai đều thành tựu phi phàm. Bây giờ chỉ còn mỗi Điềm Điềm ở cạnh ta.

Diệp Khải Minh thở dài một hơi.

- Điềm Điềm ngày càng ngoan ngoãn đáng yêu. Còn đứa bé kia là…

Lý Tồn Hỉ không muốn tiếp tục đề tài này. Ai chẳng biết Lý gia không đến mức làm người ta hâm mộ như vậy. Những lời này của Diệp Khải Minh kì thực cho thấy mình cũng không tán thành thái độ của Lý Tồn Hỉ, có ý muốn Lý Tồn Hỉ nhìn lão xử lý. Lão chỉ có một cháu gái, vì cháu gái lão làm cái gì cũng không quá mức. Nhưng Lý Tồn Hỉ nên chú ý một chút, nếu xử lý bất công, bắt nạt cô gia quả tôn, ông có biết xấu hổ không?

- Nó gọi là Tú Tú, một đứa bé không có nhà để về. Mấy ngày nay ở Viên Hổ Sơn chơi với Điềm Điềm rất vui vẻ. Ta muốn nhận nuôi nó. Nó cũng rất đáng thương, để Điềm Điềm cùng có bạn.

Diệp Khải Minh không kêu ca, liền nêu nhu cầu của mình đúng lý hợp tình.

Theo lời của lão, như vậy Lý Lộ Từ là kẻ sai. Lý Lộ Từ cũng không so đo với người già. Hắn không tin Kiều Niệm Nô có thể gọi được Lý Tồn Hỉ, sẽ không bỏ qua rõ ràng chuyện dính tới An Nam Tú.

Tuy nhiên nghe những người này nói chuyện, cứ cảm giác bọn họ nói có ý khác. Ý tứ hàm súc không rõ, mà đối phương lại hiểu được, Lý Lộ Từ liền thấy đau đầu. Có gì cứ nói thẳng không được sao? Cứ phải đoán đi đoán lại. Chẳng may đoán sai thì sao?

Lý Lộ Từ cũng chỉ buồn bực thôi. Thân phận địa vị của người ta ngang nhau mới nói chuyện được như vậy, nếu địa vị kém nhiều, hai bên sẽ có suy nghĩ logic khác rất nhiều, mới có thể xuất hiện hiểu sai ý.

- Diệp lão thiện tâm, thấy tiểu thư Điềm Điềm làm tôi nhớ đến Tri Thủy. Trước đây Tri Thủy cũng không thích nói chuyện. Đó là chuyện tốt, đến lúc đó nhất định phải chúc mừng một chút. Cháu gái nuôi của Diệp lão, nhất định tôi phải để dành quà trước.

An Đông Dương cười ha ha nói.

- Cha… cha đang nói cái gì đó?

An Tri Thủy không hài lòng kéo cha lại.

- Không có lễ nghĩa!

An Đông Dương trầm mặt. Làm sao ông ta không rõ ràng chuyện này? Nhưng ông ta còn chưa thấy rõ vấn đề. Diệp Khải Minh và Lý Tồn Hỉ nói chuyện hai ba câu, An Đông Dương liền biết mình nói hộ Lý Lộ Từ khẳng định bất lợi cho Lý Lộ Từ. Nhưng ông ta cứ thích như vậy đấy. Có An Đông Dương và Lý Tồn Hỉ còn không bảo đảm được Lý Lộ Từ sao? Trừ phi Lý Lộ Từ gϊếŧ chết Diệp Khải Minh. Nhưng cũng phải để Lý Lộ Từ nếm mùi đau khổ chút, khiến hắn nhức đầu một chút, cho nên An Đông Dương mới thêm mắm thêm muối.

An Đông Dương cảm thấy mình thật là để mắt đến Lý Lộ Từ. Người bình thường muốn An Đông Dương làm hắn khó chịu, đó đều là nhân vật rất lợi hại.

An Đông Dương thấy Lý Tồn Hỉ không đổi sắc mặt liếc nhìn mình một cái, âm thầm thích thú, sau đó đã bị con gái kéo đến một bên tìm Lý Lộ Từ hỏi rõ mọi chuyện.

- Đứa bé kia là ai thế?

An Tri Thủy chưa từng gặp qua Tú Tú.

- Nó… Nó tên là An Nam Tú Tú, là em gái An Nam Tú.

Lý Lộ Từ liếc nhìn An Nam Tú một cái. Kì thật tính cách An Nam Tú rất im lặng. Khi cô không càn quấy Lý Lộ Từ, cô có thể chìm đắm trong thế giới của chính mình rất lâu. Bây giờ cô gây phiền toái, biết giao chuyện này cho Lý Lộ Từ xử lý, không liên quan đến cô, cho nên bắt đầu đấu địa chủ, căn bản không chú ý có những ai đến đây. Muốn làm cô tò mò, trừ phi là giống loài kì dị nào đó. Bí thư Thành ủy Trung Hải là ông trùm tư bản trong mắt cô còn không đáng giá bằng con kiến.

- Ba chị em An Nam sao?

An Tri Thủy không quên được An Nam Trường Tú. Tướng mạo của An Nam Trường Tú thực sự làm người ta ấn tượng khó phai. Lần đầu tiên An Tri Thủy cảm thấy bị áp bách ở dung mạo, khí chất như vậy.

Lý Lộ Từ xấu hổ cười. Hắn không có cách nào thản nhiên nói dối trước mặt An Tri Thủy được.

- Sao cậu luôn quen biết mấy người kì lạ luôn gây phiền phức như vậy? Cậu nói cậu không học hành cho tốt đi, suốt ngày làm ba chuyện tào lao!

Trong mắt An Đông Dương, Lý Lộ Từ là một phiền toái lớn. Lý Lộ Từ có quan hệ với Kiều Niềm Nô, An Nam Tú lại lai lịch không rõ, còn có Tô Mạc Già nào đó tuy không liên quan trực tiếp tới Lý Lộ Từ, thậm chí là kẻ thù của An Nam Tú, An Đông Dương cũng biết là dính dáng tới Lý Lộ Từ. Bây giờ lại là An Nam Tú Tú gì đó, vừa gây phiền toái một cái là dính tới cấp bậc Diệp Khải Minh.

- Cha, cái đó có liên quan gì tới Lý Lộ Từ?

An Tri Thủy không vui. Cha lúc nào cũng gây khó dễ cho Lý Lộ Từ. Người nào cũng có khuyết điểm ưu điểm, nhưng trong mắt cha, dường như Lý Lộ Từ chỉ có khuyết điểm, còn An Tri Thủy thì ngược lại.

Vậy mà còn không liên quan? An Đông Dương chỉ hận lúc trước sao Tạ Linh không để lại cho ông ta một thằng con trai. Cái đồ suốt ngày bênh vực người ngoài… Phỉ nhổ vào! An Đông Dương thầm mắng mình một tiếng, lại nói với Lý Lộ Từ:

- Tiền căn hậu quả, nói ngắn gọn xem nào.

Lý Lộ Từ nói một chút, An Đông Dương hiểu rõ. Nhưng An Đông Dương không thèm để ý đến nuôi dưỡng cô bé lang thang và mâu thuẫn của ba chị em An Nam. An Nam Tú không rõ lai lịch, hai trợ lý đắc lực của An Đông Dương còn đang chạy trốn, An Nam Tú Tú chắc chắc cũng không đơn giản.

- Ba, đều là lỗi của Diệp gia gia. Không ngờ ông lại lấy súng chĩa vào Lý Lộ Từ. Có súng ngon lắm sao? Nhà mình cũng có!

An Tri Thủy gần như khóc, hai má đỏ lên.

- Em (Con) định làm gì thế?

Lý Lộ Từ và An Đông Dương đồng thời kéo An Tri Thủy lại. Vị đại tiểu thư này rất ít khi nổi giận, nhưng kích động lên rất dễ làm người ta lo lắng.

- Không phải anh không có việc gì sao?

Lý Lộ Từ vội vàng trấn an cảm xúc của cô.

- Nếu… nếu như ông ấy…

An Tri Thủy không kìm nổi tưởng tượng đến chuyện rất đáng sợ. Không còn cách nào khác, ai bảo cô để ý Lý Lộ Từ như vậy. Các cô gái rất dễ dàng sợ bị mất mát.

- Súng chỉ để dọa người thôi, không có đạn.

An Đông Dương biết rõ. Nhiều cảnh sát cầm súng không có đạn, thậm chí một số cảnh sát tuần tra cũng không có đạn trong súng. Thứ nhất, tình hình Trung Quốc đặc biệt, đấu súng dễ tạo thành khủng hoảng. Thứ hai, Trung Quốc quản lý súng đạn cực kì nghiêm khắc, để ngừa khi tội phạm cướp súng cảnh sát cũng biết trong súng không có đạn, sẽ không tạo thành uy hϊếp lớn.

Đúng là có một số cảnh sát bị cướp súng, còn bị gϊếŧ. Chế độ này hợp lý hay không, ai cũng không có tiêu chuẩn kết luận.

- Không có đạn? Nhưng giống quá mức!

An Tri Thủy quyết định, từ nay về sau tránh xa Diệp Khải Minh một chút. Tiêu chuẩn yêu thích của con gái đều giống người trong lòng. An Tri Thủy có ý tưởng muốn An Nam Tú thích cô, bởi vì An Nam Tú là cô bé Lý Lộ Từ thích. Diệp Khải Minh là người làm chuyện quá đáng với Lý Lộ Từ, đương nhiên An Tri Thủy đối xử bằng thái độ khác.

- Không sao, chúng ta về thôi.

An Đông Dương kéo tay con gái muốn đi.

- Gì? Cha không quan tâm sao?

An Tri Thủy không chịu nghe.

- Diệp Khải Minh động súng trước, nếu cha hay Lý Tồn Hỉ không đến, cho dù Diệp Khải Minh có sai lầm cũng không có cách nào, Lý Lộ Từ chắc chắn xong đời. Bây giờ có cha và Lý Tồn Hỉ, có thể nói lý với Diệp Khải Minh một chút, con hiểu không?

An Đông Dương nhất thời cảm thấy đang dạy con gái, con gái đã qua sinh nhật tuổi hai mươi, An Đông Dương mới cảm thấy con gái thực trưởng thành, cũng không thể không dạy cô đạo lý gì. Trước khi đến, An Đông Dương còn nghĩ chuyện này rất nghiêm trọng, bây giờ biết là do Diệp Khải Minh khơi mào, thế thì chỉ cần nể mặt Diệp Khải Minh một chút là xong, Lý Tồn Hỉ càng thuận lợi hơn.

An Tri Thủy rất nghi hoặc. Cha và bí thư Lý không đến, Diệp Khải Minh có thể không nói lí lẽ, đến rồi, Diệp Khải Minh sẽ nói lí? Cho dù là ai, lúc nào cũng phải nói lí!

- Về đi, một lúc nữa anh gọi điện cho em.

Lý Lộ Từ cảm thấy đạo lí này để An Tri Thủy hiểu được, nhất định sẽ khiến cô không vui.

- Em về nhà lấy kính viễn vọng xem, sau đó gọi điện cho anh.

An Tri Thủy nghĩ một chút rồi nói. Cô tin tưởng cha, cũng tin Lý Lộ Từ. Hai người đều khuyên cô, cô liền quyết định nghe lời.

Chỉ cần An Tri Thủy không kích động ở hiện trường, An Đông Dương cũng mặc kệ cô.

Lý Lộ Từ cũng hiểu ý An Đông Dương. Thân phận của Diệp Khải Minh và Lý Lộ Từ kém rất lớn. Như lời Diệp Khải Minh, bắn Lý Lộ Từ chỉ giống như đổ chút máu vào biển mà thôi. Diệp Khải Minh đúng hay sai không quan trọng. Trong điều kiện không ai dám vì Lý Lộ Từ mà đắc tội với Diệp Khải Minh, chuyện này chỉ có thể dựa theo ý Diệp Khải Minh mà kết thúc.

Bây giờ không như thế. Lý Tồn Hỉ đến đây, Diệp Khải Minh không thể ương ngạnh với Lý Tồn Hỉ. An Đông Dương và Lý Lộ Từ đều cảm thấy chỉ cần nể mặt Diệp Khải Minh, chuyện tình có vẻ như rất nghiêm trọng này có thể kết thúc đơn giản.

Vấn đề là, bên kia cuộc trò truyện giữa Diệp Khải Minh và Lý Tồn Hỉ cũng không thuận lợi. Bởi vì Lý Tồn Hỉ cũng không tính nể mặt Diệp Khải Minh nhiều lắm.