Lúc chuông báo thức vang lên, Chu Tư Viễn mới mở mắt. Sau khi trở về từ Hà Lan, hắn và Dĩ Chân vẫn ngủ riêng, nhưng mỗi sáng Dĩ Chân luôn là người thức dậy trước nấu điểm tâm cho cả hai, sau đó bọn họ sẽ cùng ngồi xuống bàn ăn sáng, rồi lại ngồi cùng xe đi làm.
“Dĩ Chân!” Chu Tư Viễn gọi một tiếng. Không thấy Dĩ Chân trả lời, hắn đành đi thay quần áo rồi tới phòng Dĩ Chân gọi anh lần nữa. Lúc đi ngang qua phòng sách, Chu Tư Viễn tình cờ nhìn thấy Dĩ Chân đang gục xuống bàn, trên người chỉ choàng qua loa một tấm áo mà ngủ, trong lòng hắn bỗng thấy tê rần. Lúc này, Dĩ Chân dường như cảm giác được gì đó, chợt giật mình tỉnh dậy.
“Anh dậy sớm vậy? Em còn chưa chuẩn bị bữa sáng nữa, em sẽ đi nấu ngay. Cảm giác say rượu khó chịu lắm đúng không? Để em nấu món gì dễ tiêu cho anh nhé.”
“Sao em lại ngủ ở đây?”
“Đêm qua em làm xong bản kế hoạch rồi, kết quả là bị anh làm hỏng hết, hại em phải làm lại lần nữa.”
Nhìn xấp giấy dày chất trên bàn, Chu Tư Viễn mím môi, cảm thấy có chút tội lỗi.
“Đều do sở thích kỳ lạ của anh hết, gì mà thích nhìn chữ của em, không thích em gõ máy tính, nếu không thì em đâu phải ngồi viết lại tất cả như vậy?” Thấy Dĩ Chân vừa trách móc vừa mặc lại quần áo định đi tới nhà bếp, Chu Tư Viễn bèn kéo tay anh: “Dĩ Chân, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Dĩ Chân bị sự ấm áp của Chu Tư Viễn làm cảm động. Từ sau chuyến đi Hà Lan, bọn họ vẫn không hề có sự tiếp xúc thân thể nào, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau kể từ lần cường bạo đó.
Khoảng thời gian cùng ngồi ăn sáng với Chu Tư Viễn tựa như đã trôi qua rất lâu về trước. Dĩ Chân nhìn điểm tâm và cháo trứng muối được mang ra, trong ngực chợt len lỏi một tia ấm áp. Cháo nóng hổi còn bốc hơi nghi ngút, mang đến cho buổi sáng mùa đông thêm chút ấm cúng. Dĩ Chân cảm thấy tay hơi lạnh, bèn áp tay vào chén cháo xoa xoa.
“Em làm việc đến sáng luôn à?” Chu Tư Viễn lạnh nhạt hỏi.
“Vâng.” Dĩ Chân ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Tư Viễn qua làn hơi nước, cảm thấy hắn đẹp như người trong tranh. Nếu có thể ngồi đối diện cùng hắn như vậy cả đời, vậy thì cuộc đời này của anh còn đòi hỏi gì nữa? Suy nghĩ của Dĩ Chân trôi miên man, sự mệt mỏi suốt đêm qua cùng cảm giác đói bụng khiến dạ dày mẫn cảm của anh có chút khó chịu. Dĩ Chân ăn hai muỗng cháo nóng, cảm thấy trong người ấm lên ít nhiều.
“Hôm qua em nói… chuyện tìm chứng cứ đã có manh mối rồi?” Chu Tư Viễn khuấy cháo trong chén, không hề nhìn Dĩ Chân.
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Dĩ Chân hơi chùng xuống: “Đúng vậy, có một người nhất định sẽ làm chứng được cho em, nhưng mà… A Viễn, em xin anh một việc.”
Nghe Dĩ Chân nói vậy, Chu Tư Viễn cũng ngẩng đầu lên. Dĩ Chân khẩn thiết nhìn hắn, nói: “A Viễn, sau khi anh biết được chân tướng, đừng đi tìm những người đó. Bọn họ đều rất xấu xa rất hiểm độc, em không muốn anh gặp bất cứ nguy hiểm nào.”
Nhìn khuôn mặt đơn thuần của Dĩ Chân, Chu Tư Viễn gật đầu: “Được! Dĩ Chân, anh hứa với em, anh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Hôm nay tan làm xong em sẽ đi tìm anh ấy, người đó là bác sĩ đã cứu em, là một người rất tốt. Anh ấy có thể chứng minh tất cả những tổn thương mà lúc đó em phải chịu, A Viễn, em thật sự trong sạch!” Nghĩ tới những ký ức đáng sợ đó, Dĩ Chân siết chặt chén cháo, đốt ngón tay có chút trắng bệch.
“Mau ăn đi Dĩ Chân, sắp trễ giờ rồi. Nếu như em thật sự là bị ép, anh sẽ càng yêu em nhiều hơn. Anh cũng sẽ không vì chuyện đó mà coi thường em, anh chỉ không muốn em dối gạt anh mà thôi.” Nhìn Dĩ Chân chìm đắm trong những hồi ức khó chấp nhận ấy, Chu Tư Viễn có chút không đành lòng. Hắn vỗ vỗ lên tay Dĩ Chân, ý bảo anh thả lỏng, sau đó lấy một miếng sandwich kẹp trứng đưa tới tay anh.
Dĩ Chân càng cười vui vẻ, quả quyết nói: “Anh Mạnh nhất định sẽ giúp em. A Viễn, anh hãy tin em!”
Trong phòng làm việc, Chu Tư Viễn nhấc điện thoại lên.
“Xuân Hiểu, là tôi.”
“Cậu lại muốn làm gì?” Mạnh Xuân Hiểu gần như có chút sợ hãi khi nhận điện thoại của Chu Tư Viễn, “Hi vọng là không liên quan tới Dĩ Chân, tôi không muốn giúp cậu hại cậu ấy nữa.”
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn tìm anh nói chuyện thôi.” Giọng Chu Tư Viễn u ám, “Anh biết tôi không thể yêu Dĩ Chân, anh cũng biết tôi nhất định phải trả thù cậu ấy. Anh là người bạn duy nhất của tôi, vậy mà giờ ngay cả anh cũng đứng về phía cậu ấy rồi sao?”
Nghe ra sự oán trách của Chu Tư Viễn, Mạnh Xuân Hiểu thở dài: “Buông tha cho cậu ấy đi, thật sự không được sao?”
“Sợ rằng không được rồi Xuân Hiểu… Tôi luôn mơ thấy mẹ bị một đám người luân phiên cưỡng bức thê thảm. Trước khi chết, bà ấy còn ép tôi thề độc khiến cho tôi cả đời không cách nào quên được. Tôi thật sự cảm thấy rất khổ sở, rất mệt mỏi… nếu như không phải là cha của Dĩ Chân, số phận của hai chúng tôi cũng đâu đến nỗi đau khổ như vậy? Lẽ nào anh đã quên cuộc sống của chúng ta lúc ở cô nhi viện ư? Nhưng còn Dĩ Chân thì sao? Cha của tôi để lại di chúc, cho cậu ta tiền để cậu ta đến trường! Trong khi hai chúng ta phải chịu đói chịu khát, chịu đánh chịu mắng, thì Lâm Dĩ Chân lại được đến trường thoải mái học hành!” Chu Tư Viễn càng nói càng hận, nặng nề tựa lưng vào ghế.
“Nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu muốn tôi làm gì? Nếu là về cha của tôi thì tôi sẽ không quên, cậu vẫn mãi là chủ nhân của tôi.”
“Xuân Hiểu? Tôi coi anh là bạn.”
“Cậu đối xử với Dĩ Chân như vậy, tôi đã không còn là bạn của cậu nữa. Bây giờ tôi là người hầu của cậu, cậu nói thế nào thì tôi sẽ làm theo thế đó.” Giọng của Mạnh Xuân Hiểu nghe có chút buông xuôi.
Chu Tư Viễn bỗng chốc khó chịu: “Đừng vì cái người không đáng đó mà chọc tức tôi!”
“Tùy cậu nói thế nào cũng được, tôi nghe cậu sắp xếp.”
“Được rồi, Dĩ Chân muốn đi tìm anh nhờ giúp đỡ, anh biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Xuân Hiểu mới nói: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ giải quyết, nhưng tôi thật sự sợ tương lai cậu sẽ hối hận.”
Chu Tư Viễn vẫn giữ ống nghe, nhỏ giọng nói: “Tôi đã hối hận, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác…”
Tan làm, Dĩ Chân không chờ Chu Tư Viễn mà tự mình đi tìm Mạnh Xuân Hiểu. Tới trước phòng khám bệnh của Mạnh Xuân Hiểu, Dĩ Chân nhớ lại giọng nói trầm thấp làm cho lòng người an tâm của người ấy trong điện thoại, khóe miệng anh khẽ cong lên ý cười.
“Anh Mạnh!”
“A, Dĩ Chân tới rồi. Chờ một chút, để anh cất mấy cái bệnh án này rồi chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Dĩ Chân thuận theo ngồi xuống.
Để tiện nói chuyện, Dĩ Chân cố ý đặt một phòng ăn riêng, Mạnh Xuân Hiểu gọi không ít món ăn bổ dưỡng cho anh, còn đặc biệt gọi thêm một phần canh khổ qua sườn heo.
“Nhóc Dĩ Chân, gần đây em vẫn khỏe chứ?” Mạnh Xuân Hiểu lớn hơn Dĩ Chân năm sáu tuổi, hơn nữa Dĩ Chân lại rất trong sáng thiện lương, cho nên Mạnh Xuân Hiểu luôn coi Dĩ Chân như một đứa trẻ.
“Em… em kết hôn với A Viễn rồi.” Dĩ Chân ngượng ngùng nói, mặc dù trải qua không tốt đẹp, nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện kết hôn này cũng đáng để anh lấy ra khoe một chút.
“Ồ, thật sao? Em có nói cho cậu ta biết chuyện kia không?”
“Em…” Dĩ Chân hít sâu một hơi, “Em tới tìm anh cũng là vì chuyện này.”
Dĩ Chân ấp a ấp úng nói hết chuyện xảy ra trong đêm tân hôn cho Mạnh Xuân Hiểu nghe, rất nhiều chi tiết anh chỉ kể sơ lược, nhưng Mạnh Xuân Hiểu vẫn nghe ra nỗi đau đớn trong đó. Lúc nghe Dĩ Chân miêu tả đêm đông ở Hà Lan lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng như thế nào, Mạnh Xuân Hiểu còn mắng: “Quá đáng!”
“A Viễn… anh ấy cũng chỉ hiểu lầm thôi… em có thể hiểu được. Hôm nọ anh ấy về nhà, trên người còn có mùi của người khác, trong lòng em cũng vô cùng đau đớn, vô cùng tức giận, tức giận đến đau bụng. Cho nên không biết A Viễn xem mấy thứ kia còn tức giận đến mức nào nữa, là vì anh ấy quan tâm đến em nên mới như vậy…”
“Em vẫn còn nói giúp cậu ta!” Mạnh Xuân Hiểu đau lòng vô cùng, đứa trẻ này sao lại ngốc nghếch đến thế!
“Em cũng vì chuyện này mới đến tìm anh. A Viễn nói quan trọng là em có thể chứng minh em bị ép, anh ấy sẽ tha thứ cho em, sẽ yêu em nhiều hơn trước. Anh Mạnh, anh có thể làm chứng giúp em không?” Đôi mắt Dĩ Chân lấp lánh tia hi vọng.
Trong lòng Mạnh Xuân Hiểu thầm mắng: Chu Tư Viễn, cậu thật độc ác mà! Tại sao cậu lại cho cậu ấy hy vọng để rồi tàn nhẫn đập vụn chúng như vậy? Bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu đã được thực hiện rồi sao?
“Anh Mạnh?” Thấy Mạnh Xuân Hiểu thất thần, Dĩ Chân kêu lên.
“Anh Mạnh, anh có chịu làm chứng giúp em không? Toàn bộ hạnh phúc của em đều nằm trong tay anh đó!”
Nhìn ánh mắt của Dĩ Chân, Mạnh Xuân Hiểu trịnh trọng gật đầu.
Ăn tối xong, Mạnh Xuân Hiểu đưa Dĩ Chân về nhà. Nhìn Dĩ Chân vui vẻ đi xa, Mạnh Xuân Hiểu cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong ngực, chỉ biết lặng lẽ nói: “Xin lỗi em…”
Lúc Dĩ Chân bước vào nhà, Chu Tư Viễn đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
“Sao anh rảnh rỗi vậy? Có thời gian ngồi đây xem ti vi?” Dĩ Chân cảm thấy chỉ có người như anh mới mở ti vi vào buổi tối, xem mấy bộ phim truyền hình nhàm chán. Nhưng còn Chu Tư Viễn, những ngày gần đây không phải đi xã giao thì cũng là ở lại công ty tăng ca, thật hiếm thấy hắn nằm nhà vừa ăn trái cây vừa xem ti vi thế này. Trong thoáng chốc, Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy nơi này thật giống như một gia đình.
“Em về rồi? Đã ăn cơm chưa?” Chu Tư Viễn đứng lên, ôm lấy Dĩ Chân từ phía sau.
Thân thể Dĩ Chân như khựng lại, anh không nhúc nhích, mặc cho Chu Tư Viễn ôm mình.
“Em gầy quá đi Dĩ Chân.” Chu Tư Viễn tựa cằm lên vai Dĩ Chân, hơi thở ấm áp len vào trong cổ anh.
Dĩ Chân rất thích dáng vẻ làm nũng này của Chu Tư Viễn, anh xoay người lại ôm lấy hắn. Một người chồng như vậy khiến anh yêu đến đến tận xương tủy, dù cho hắn đã từng làm tổn thương anh, nhưng mà sự săn sóc của hắn, sự quan tâm của hắn làm sao có thể quên? Hắn đã phạm sai lầm, nhưng đó là vì hắn quan tâm đến anh, là vì tình yêu của hắn sâu đến mức không mảy may xen lẫn một hạt cát*…
Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân lên, đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh xuống giường lớn.
“A Viễn, em tìm được anh Mạnh rồi, anh ấy nói sẽ tới chứng minh sự trong sạch của em. Anh đừng giận nữa được không? Em sợ lắm, cũng không muốn nhớ lại những ký ức đó nữa, em chỉ muốn yên bình sống cùng anh mà thôi.”
Không muốn nghe Dĩ Chân nói tiếp những điều này, Chu Tư Viễn cúi đầu hôn xuống. Lời nói không ngừng của anh bỗng chốc bị nụ hôn của hắn chặn lại.
Rất lâu rồi không có cảm giác ngọt ngào đến vậy, môi lưỡi mềm mại của Chu Tư Viễn tận lực hấp thụ hết mật ngọt trong miệng Dĩ Chân. Dĩ Chân có cảm giác đại não đang dần trở nên mông lung, hoàn toàn chìm đắm trong kỹ thuật hôn cao siêu của hắn.
Chỉ cần là nụ hôn của người mình yêu thương, cho dù có ngây ngô thế nào, cho dù chỉ là môi lưỡi cọ xát không thuần thục, cũng sẽ khiến người ta hạnh phúc đến ngây ngất.
Chu Tư Viễn vừa dùng nụ hôn phân tán sự chú ý của Dĩ Chân, vừa nhẹ nhàng vuốt ve dọc thân thể anh. Áo len, áo sơ mi… Chu Tư Viễn có chút giận Dĩ Chân sao lại sợ lạnh như vậy, phải mặc nhiều quần áo thế này. Buông đôi môi Dĩ Chân ra, nhìn bộ dạng híp mắt khẽ thở dốc của người bên dưới, hắn dịu dàng trút bỏ quần áo trên người anh: “Ngoan, cởi ra nào.” Thân thể Dĩ Chân đã sớm mềm nhũn, Chu Tư Viễn cởϊ áσ Dĩ Chân ra, sau đó hôn dọc theo đường cong từ cần cổ anh xuống phía dưới.
Thân thể Dĩ Chân giống như một khối ngọc thạch trắng muốt, tuy rằng trên làn da có một vài vết sẹo nhạt màu khiến người khác đau lòng, nhưng những thứ này không hề ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của anh. Chu Tư Viễn nhẹ nhàng chậm rãi hôn lên cơ thể Dĩ Chân, từng chút từng chút một. Dĩ Chân thấy hơi ngứa, khẽ cười.
“Sợ nhột à…” Chu Tư Viễn xấu xa hỏi. Dĩ Chân mới ừm một tiếng, hắn chợt thay đổi cúi đầu ngậm vào đầu nhũ của anh.
“A…” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình khiến Dĩ Chân lập tức căng cứng cả người.
“Thả lỏng Dĩ Chân, thả lỏng.” Chu Tư Viễn vuốt tóc Dĩ Chân, sau đó cúi đầu tiếp tục liếʍ trước ngực anh.
Dĩ Chân nhắm mắt lại, nắm chặt ga giường.
Chu Tư Viễn hôn dọc theo đường cong thân thể Dĩ Chân, ngực, bụng, bụng dưới… Lúc Dĩ Chân đang chìm trong những nụ hôn dịu dàng ấm áp cùng sự âu yếm yêu thương, Chu Tư Viễn bắt đầu mở khóa quần của anh ra.
“A Viễn…” Dĩ Chân mở mắt, có chút căng thẳng nhìn Chu Tư Viễn.
“Thả lỏng, đừng nghĩ gì hết, giao em cho anh.” Chu Tư Viễn hôn lên mí mắt Dĩ Chân. Dĩ Chân ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Phía dưới bỗng mát lạnh, cảm giác áo quần rời khỏi thân thể khiến Dĩ Chân nhíu mày. Đột nhiên cảm thấy một vật ấm áp mềm mại đang bao bọc hạ thể của mình, anh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Tư Viễn đang ngậm dương v*t non mềm của anh trong miệng.
“A Viễn, đừng…”
“Ngoan ngoãn nghe lời, đừng cử động, cứ nằm hưởng thụ là được.” Chu Tư Viễn ấn Dĩ Chân nằm xuống giường, vươn tay xoa xoa ngực anh. Dĩ Chân khẽ rên lên.
Chu Tư Viễn tiếp tục vùi đầu vào hạ thể Dĩ Chân, nhẹ nhàng liếʍ qua bắp đùi anh trước. Dĩ Chân theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Chu Tư Viễn dùng một tay giữ chặt, anh có chút không chịu nổi bắt đầu vặn vẹo thân mình.
“Đừng gấp Dĩ Chân, từ từ thôi.”
Chu Tư Viễn khẽ hôn lên tiểu cầu mềm mềm lành lạnh của Dĩ Chân, lại dùng chóp mũi cọ xát. Dĩ Chân có cảm giác hắn đang đùa nghịch hệt như một con mèo phiền toái, nhưng lúc con mèo này mở miệng ngậm chặt dương v*t của anh, anh không nhịn được cao giọng rên lên.
Chu Tư Viễn không quan tâm đến phản ứng của đối phương, bàn tay vân vê ở trước ngực Dĩ Chân càng thêm lực, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh. Trước kia, Dĩ Chân tiếp xúc với chuyện tình ái không những không hạnh phúc mà ngược lại còn tràn ngập thống khổ tàn bạo, hôm nay được tận tình yêu thương tỉ mỉ chăm sóc như vậy, một người trẻ tuổi như anh nhanh chóng mê đắm trong hoan lạc, khuôn miệng nhỏ nhắn hơi hé mở thoát ra tiếng thở dốc không ngừng…
“A Viễn… Em không được rồi… Buông em ra đi…” Dĩ Chân biết nếu cứ tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện gì, anh sợ Chu Tư Viễn sẽ ghét bỏ anh, cho nên muốn lách người thoát ra.
Chu Tư Viễn giữ chặt thắt lưng Dĩ Chân, càng đè sâu vào trong cổ họng mình…
“A Viễn, anh sẽ khó chịu… a… a…” Còn chưa nói xong, Dĩ Chân đã xuất ở trong miệng Chu Tư Viễn.
Chu Tư Viễn không nhả dương v*t của Dĩ Chân ra mà vẫn ngậm lấy, im lặng cảm nhận anh ở trong miệng hắn đang từ từ mềm đi.
“Nhổ ra đi…” Dĩ Chân vô lực nói.
Chu Tư Viễn ngẩng đầu lên, hắn đã nuốt xuống toàn bộ dịch thể của Dĩ Chân.
Hai người nằm ở trên giường, Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân vào lòng.
“Anh… anh không muốn sao?” Dĩ Chân thấp giọng hỏi.
“Hôm nay em đi tìm người kia, anh ta có đồng ý làm chứng giúp em không?” Chu Tư Viễn vẫn còn lưu luyến vuốt ve làn da tinh tế của Dĩ Chân. Dĩ Chân cảm thấy hơi ngứa, rúc vào trong lòng hắn hệt như mèo con.
“Em gặp anh ấy rồi. Anh ấy nói với em, khi nào em cần thì gọi điện cho anh ấy.”
“Cần?” Chu Tư Viễn đột nhiên siết chặt Dĩ Chân vào lòng, khiến anh không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Không phải đâu, anh đừng đoán mò!” Dĩ Chân đấm nhẹ một cái vào ngực Chu Tư Viễn, “Nhất định anh ấy sẽ tới, chỉ cần anh ấy tới thì tốt rồi…” Câu nói cuối cùng của Dĩ Chân vừa giống như thì thào tự nói, vừa giống như nói cho Chu Tư Viễn nghe. Đến khi Chu Tư Viễn cúi đầu nhìn xuống, thì thấy Dĩ Chân vì quá mệt mỏi đã ngủ đi từ lúc nào.
Chu Tư Viễn cẩn thận đặt Dĩ Chân nằm xuống bên cạnh mình, gác cánh tay qua chèn ở dưới đầu anh để anh ngủ thoải mái hơn. Trong bóng tối, hắn thở dài: “Dĩ Chân… Dĩ Chân…”
Dĩ Chân định nhanh chóng mời Mạnh Xuân Hiểu tới để nói rõ ràng chân tướng sự việc với Chu Tư Viễn, nhưng không may là Mạnh Xuân Hiểu phải xuất ngoại một thời gian, đến hết năm mới về, cho nên dù nôn nóng nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác. Trong công ty tràn ngập không khí ăn mừng năm mới, từ sau đêm hôm đó, quan hệ giữa Dĩ Chân và Chu Tư Viễn cũng có cải thiện rõ rệt, thậm chí hắn còn hỏi ý kiến của anh xem nên đi đâu để đón năm mới.
Khoảng thời gian này vì quá lo nghĩ và mệt mỏi, sức khỏe của Dĩ Chân càng ngày càng kém. Kỳ nghỉ Tết này vốn khó có được, nhưng anh cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ muốn trốn ở nhà ngủ. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dĩ Chân lúc nào cũng xanh xao trắng bệch như tờ giấy ở trước mắt mình, Chu Tư Viễn cũng thở dài trong lòng. Bộ dạng cậu ấy như vậy thì còn chống đỡ được bao lâu đây? Có lẽ đây là cái Tết cuối cùng của cậu ấy rồi. Nghĩ vậy, Chu Tư Viễn quyết định Tết năm nay tất cả sẽ nghe theo Dĩ Chân, để anh có thể vui vẻ trải qua hết năm. Chu Tư Viễn có cảm giác mình hệt như một tên đao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể vung đao lên…
Dĩ Chân rất ngạc nhiên trước thái độ của Chu Tư Viễn, hắn vậy mà không đi du lịch không đi xã giao, đồng ý ở trong nhà gϊếŧ hết thời gian bảy ngày nghỉ lễ quý giá. Có điều kể từ sau đêm đó, Dĩ Chân cảm giác Chu Tư Viễn đã hối hận, có thể hắn ân hận vì chuyện xảy ra trong đêm tân hôn. Nếu là như vậy, anh sẽ lập tức tha thứ cho hắn, bởi vì hạnh phúc này rất khó có được, mà anh cũng yêu A Viễn vô cùng.
Hai mươi chín Tết, các đồng nghiệp trong công ty tổ chức tiệc tất niên. Dĩ Chân trầm lặng ngồi một chỗ nhìn mọi người điên cuồng hoạt náo, mặc dù dạ dày lại đang đau âm ỉ, nhưng mà có thể nhìn thấy nụ cười của Chu Tư Viễn, có thể vui vẻ cùng nhiều bạn bè trong công ty, cơn đau này dường như cũng chẳng là gì nữa.Chú thích:
* Câu này có vẻ như lấy từ câu “眼里容不下一粒沙子”, nghĩa là đôi mắt vốn rất yếu ớt, không thể chứa được dù chỉ một hạt cát. Nghĩa mở rộng là mỗi một người đều có những việc mà bản thân không thể chấp nhận được. Ở đây thì Dĩ Chân cho rằng Chu Tư Viễn khi yêu không chấp nhận người yêu mình không còn trong trắng cho nên mới ngược đãi anh như vậy.