Đỗ Tường lưng chợt lạnh, nhanh chóng bất động thanh sắc đem điện thoại nhét vào túi.
Người nói chuyện là Tiết Khải, ngữ khí của hắn rất kỳ quái, giống như đoán chắc Đỗ Tường biết.
"Là thế thân nào?" Đỗ Tường làm bộ hồ đồ, hắn quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào Tiết Khải đã ngồi vào chỗ ngồi phía sau hắn.
"Cậu không biết?" Tiết Khải cong cong khóe mắt, "Chính là cái lỏa thế, tùy cậu sờ tùy cậu hôn kia."
Đỗ Tường thiếu chút nữa liền kêu ra oan uổng ── Đường Dương rốt cuộc thời điểm nào tùy hắn sờ tùy hắn hôn! Rõ ràng có hại trước nay đều là bản thân Đỗ Tường được không!
"Không biết," còn may Đỗ Tường chỉ là trấn định tự nhiên mà đánh ngáp, không chút nào để ý nói, "Tôi làm gì phải quan tâm một cái thế thân hiện tại ở đâu?"
"Thật sự nhớ không nổi là ai?"
"Xin lỗi, tôi không có ấn tượng."
Không muốn lại cùng hắn tiếp tục giao lưu Đỗ Tường lấy ra kịch bản, làm bộ làm tịch bắt đầu lật xem. Tiết Khải cổ quái mà cười cười, không hề nói nhiều, dựa lưng trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Đỗ Tường đối với vấn đề vừa rồi của hắn thực nghi hoặc, có phải hắn thấy được mình dùng di động tìm kiếm tên Đường Dương hay không? Không đúng, hắn dùng tay che khuất, đừng nói là bị người nhìn lén, ngay cả chính hắn cũng xem đến thực cố sức. Nhưng đó lại vì cái gì? Chiếu Đường Dương cái loại diễn viên nhỏ này, Tiết Khải sao lại chú ý tới hắn?
Đỗ Tường hồ nghi mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiết Khải một cái, phát hiện hắn đã nghiêng đầu ngủ rồi.
Chỉ là tùy tiện hỏi? Là hắn suy nghĩ nhiều?
Ngoài xe phong cảnh thực hảo, chỉ là đương quá không bằng phẳng, điên đến người mông đau quá. Thật vất vả đi đến một chỗ nghĩ ngơi đơn sơ, mọi người sôi nổi nhảy xuống xe đi WC hô hấp không khí mới mẻ, tài xế kéo một ống nước lớn tới phun nước lên thân xe hạ nhiệt độ.
Trợ lý đi tiểu, Đỗ Tường tùy ý đi dạo một vòng. Vừa bước vào một quầy bán quà vặt, liền nhìn đến một tấm poster của hắn dán trên tường.
"Cậu...... Cậu......" Bà chủ kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn lắp bắp nói, "Xin hỏi cậu là Đỗ Tường sao?"
"Đúng vậy." Đỗ Tường thoải mái hào phóng gật đầu.
Bà chủ hưng phấn lên: "Tôi không phải đang nằm mơ chứ! Có thể cho tôi chụp một tấm ảnh hay không?"
"Có thể."
Được cho phép bà chủ đối với ngoài phòng, dùng giọng địa phương lớn tiếng hô vài câu, Đỗ Tường hình như chỉ nghe hiểu một câu "Các ngươi mau tới a Đỗ Tường diễn người đàn violon kia tới cửa hàng của ta──!"
Đàn violon gia là vai diễn của hắn trong một bộ phim thần tượng.
Theo thanh âm nàng rơi xuống, một đám người ùa vào quầy bán quà vặt, thậm chí còn có bà bán giấy ở cửa WC. Không dự đoán được có nhiều người như vậy Đỗ Tường ám đạo phiền toái, nhưng vẫn duy trì tươi cười trên mặt.
Nếu trì hoãn ở đây nhất định sẽ bị Lưu đạo mắng...... Bất quá tuy rằng nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn đáp ứng yêu cầu chụp ảnh chung của mọi người. Các fan đổ xô cùng Đỗ Tường chụp ảnh, còn có mấy người lợi dụng thời gian rảnh đưa cho hắn bút xin ký tên.
Trong lúc hỗn loạn Đỗ Tường phảng phất nghe được tiếng còi của tài xế xe buýt, hắn tâm nói không tốt. Lúc này, trợ lý chen vào.
"Đỗ Tường, Lưu đạo đang thúc giục."
Đỗ Tường đếm một chút còn thừa ba người, nghĩ thầm hẳn là còn kịp, thế là nói với trợ lý: "Xin lỗi, chờ lại một chút nữa."
Tiếng còi lại lần nữa vang lên, Đỗ Tường le lưỡi, nhanh chóng lại cùng hai người chụp ảnh chung.
"Uy, làm gì vậy, Lưu đạo sắp bắt đầu chửi người rồi." Tiết Khải bước vào, liền nhìn đến Đỗ Tường đang bị vây quanh.
Đỗ Tường hoàn thành chụp ảnh chung với người cuối cùng, thở ra một hơi: "Được rồi, tạm biệt mọi người......"
"Chờ một chút!" Bà chủ gọi bọn họ lại, "Vội vàng chụp ảnh quên mất, nhanh thôi, các cậu chờ một chút."
Nói, nàng cùng vài người chạy ra cửa hàng.
"Đừng chờ nữa, Lưu đạo hôm nay tâm tình không tốt, cậu cẩn thận bị hắn mắng." Tiết Khải nói.
Đỗ Tường nhìn nhìn xe buýt bên ngoài: "Lại chờ một chút đi, nàng nói sẽ rất nhanh."
Tiết Khải nhún vai, biết nói bất động hắn, đơn giản nói với những người khác; "Dù sao cũng rảnh, các ngươi muốn cùng tôi chụp ảnh chung hay không? Tôi cũng có thể cho các ngươi chữ ký."
Mấy người chung quay liếc mắt với nhau một cái, cuối cùng một cái tiểu nữ hài ngửa đầu đối hắn nói: "Xin hỏi anh là ai?"
"......"
May mắn bà chủ kịp thời chạy trở về, tay nàng nhiều thêm một cái rổ, bên trong bỏ đầy trái cây đã rửa sạch sẽ.
"Cái này cho các cậu, trên xe khô ráo, so với uống nước thoải mái hơn!"
Không đợi Đỗ Tường phản ứng, Tiết Khải một phen tiếp nhận rổ: "Là trái cây đúng không, được rồi, đi mau, trong chốc lát Lưu đạo lại phát hỏa."
"Đúng vậy, không cần chậm trễ đóng phim." Mặt khác các fan cũng dương tay.
Đỗ Tường gật đầu: "Cảm ơn mọi người, kia tạm biệt."
Ba người bước nhanh về hướng xe buýt, Tiết Khải đem rổ quả ném lên tay trợ lý Đỗ Tường, khinh thường nói: "Cái gì đây, trái cây mà thôi, cư nhiên làm tôi đợi như vậy lâu."
Trở lại trên xe buýt, Tiết Khải càng thêm mắm thêm muối một phen, nói nơi này fans thật là đủ keo kiệt.
"Keo kiệt? Cậu biết nơi này độ cao so với mặt biển là bao nhiêu không?" Lưu đạo vẻ mặt âm trầm bỗng nhiên nói, hắn lấy ra một quả táo trong rổ cắn một ngụm, "Nơi này là đường vành đai độ cao so với mặt nước biển là gần 3000m, cậu biết chúng ta từ phía dưới đi bao lâu mới đến nơi này? Là hai giờ. Nếu có fans dưới tình huống như vậy nguyện ý đưa một rổ trái cây lớn cho cậu, hơn nữa nàng coi đây là kiếm sống, tôi cảm thấy đây là khẳng định tốt nhất đối với một diễn viên."
Chương 17 ( hạ)
Vài giây trước Tiết Khải còn mặt mày hớn hở tức khắc kéo dài, trầm mặc không nói ngồi xuống. Đỗ Tường nhìn nhìn rổ trái cây kia, kỳ thật nếu không phải theo như lời Lưu Cường, hắn cũng không biết trái cây này có được không dễ. Đỗ Tường lấy ra một quả lê đưa cho trợ lý, trợ lý ngơ ngẩn mà duỗi tay tiếp nhận.
"Anh muốn ăn lê sao? Tôi đi gọt vỏ."
"Không phải," Đỗ Tường lắc đầu, "Cho cậu ăn."
Trợ lý thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, nhưng thật ra làm Đỗ Tường có chút ngượng ngùng, vui đùa nói: "Tôi không nhớ rõ có đối với cậu kém vậy?"
"Không có không có, anh rất tốt." Trợ lý cúi đầu, Đỗ Tường ngày thường làm người xác thật không tồi, chỉ là một khi gặp chuyện liên quan đến công việc liền sẽ trở nên đặc biệt hà khắc, không thiếu làm trợ lý đau đầu quá.
"Đỗ Tường lại đây," Lưu đạo tiếp đón, "Chúng ta trong chốc lát còn phải ngồi cáp treo đi lên, tôi lo lắng thời gian dài dễ dàng bị say độ cao, trước nói cho cậu một số thủ thuật."
"Được a." Đỗ Tường đi qua ngồi.
Xe đang chạy vững vàng trên đường, tầm nhìn ngoài cửa sổ bỗng nhiên trống trải quang đãng, có người chỉ chỉ ngoài cửa sổ kinh ngạc cảm thán: "Oa, mau xem tuyết sơn!"
Đỗ Tường nghe tiếng nhìn lại, cũng thấy được tòa núi bạc bị tuyết trắng xóa bao trùm ── màu trắng thánh khiết thuần túy xuất hiện ở dưới trời xanh không mây, đặc biệt đẹp.
Tài xế rung đùi đắc ý: "Chờ đến mùa đông tuyết rơi dày hơn, khi đó sẽ càng đẹp!"
Xe lại đi nửa giờ, cuối cùng cũng đi vào chân núi. Du khách rất nhiều, Lưu đạo chỉ huy bọn họ đem quần áo chống lạnh đều mặc lên, phòng lạnh còn có thể để tránh bị nhận ra. Trên đường ngồi cáp treo, cuối cùng cũng lên núi. Đỗ Tường khó nén tâm tình hưng phấn, ghé vào bên cửa sổ, đem mặt dán trên tấm kính, Hắn là người đầu tiên xuống cáp treo, dẫm trên bông tuyết mềm như bông.
"Nơi này đã độ cao so với mặt biển là hơn 4500m," Lưu đạo một bên chỉ huy nhân viên công tác sắp đặt thiết bị một bên cố hết sức mà thở dốc, "Tận lực tốc chiến tốc thắng."
Đỗ Tường nhanh chóng thay diễn phục, bình phục tâm tình hưng phấn. Hắn thấy Tiết Khải sắc mặt quái quái, thuận miệng hỏi: "Sao còn chưa đổi quần áo?"
Tiết Khải há miệng, bắt đầu nôn mửa rối tinh rối mù.
Đỗ Tường cả kinh, trợ lý Tiết Khải chạy tới, Lưu đạo thấy thế, mắng một câu "Mẹ nó" sau lập tức phái người đưa hắn đi xuống.
"Tôi có thể......" Tiết Khải kiên trì.
Lưu đạo đột nhiên hỏi: "Cậu có phải không uống thuốc hay không?"
"Tôi......"
"Đủ rồi, đi xuống." Lưu Cường hờ hững mà trừng mắt hắn.
Tiết Khải không nói, cùng vài người làm bạn đi chuyến cáp treo xuống.
Hôm nay nguyên bản là muốn quay chụp một tổ vở kịch lớn, Đỗ Tường sở diễn Võ lâm minh chủ chi tử cùng Tiết Khải diễn vai phản diện quyết đấu trên tuyết sơn. Nhưng bởi vì Tiết Khải vắng, cho nên chỉ có thể để thế thân hoàn thành.
Mặc vào diễn phục đơn bạc Đỗ Tường lạnh đến run run, ngay cả như vậy hắn còn phải dựa theo yêu cầu của đạo diễn ngã trên nền tuyết lạnh lẽo.
Bởi vì nhiệt độ không khí quá thấp làm cho động tác bọn họ cứng lại, Đỗ Tường cùng Tôn Lan Lan đã NG vài lần, Lưu đạo tựa hồ cũng biết điều kiện khí hậu gian nan, không có làm khó dễ bọn họ.
Qua hai giờ, không chỉ có Tôn Lan Lan, ngay cả Lưu đạo cùng các tráng hán đều bắt đầu hô hấp không thuận đầu đau muốn nứt ra, vì suy xét thân thể mọi người quyết định trước kết thúc buổi quay hôm nay.
Thời điểm hạ cáp treo, Đỗ Tường vẫn sinh long hoạt hổ như cũ mà ghé vào bên cửa sổ, trợ lý biểu tình thống khổ hỏi hắn: "Anh không khó chịu sao?"
"Ân? Không khó......" Khi nói chuyện, Đỗ Tường mới phát hiện cùng chiếc cáp treo trừ bỏ mình, sắc mặt đều quái quái.
Đúng rồi, hắn không giống theo chân bọn họ, hắn uống chính là thuốc Đường Dương đưa.
Gương mặt cùng ngực Đỗ Tường đồng thời nóng lên, lập tức làm bộ ho khan: "Khụ khụ, kỳ thật tôi có chút đau đầu...... Còn muốn nôn."
Lần đầu tiên, Đỗ Tường cảm thấy kỹ thuật diễn của mình thật không xong.
Trên xe buýt, nhìn đến Tiết Khải vẫn bộ dáng không quá thoải mái như cũ. Lúc này Đỗ Tường nghĩ đến hộp giấy Đường Dương đưa hình như có thuốc nhằm vào say độ cao, tuy rằng chưa có tự mình dùng quá, nhưng Đỗ Tường tin tưởng khẳng định rất có hiệu quả.
Hắn mở ra một ngăn riêng trên bao, lấy ra cái hộp giấy nhỏ kia.
"Tôi nơi này có thuốc, có muốn uống xem thử một viên hay không?" Đừng nhìn Đỗ Tường mỉm cười, kỳ thật trong lòng phi thường keo kiệt đang nói ── chỉ cho cậu uống một viên mà thôi, chờ trở về Lưu đạo lại đưa cái khác!
Tiết Khải quay đầu, chóp mũi cùng vành mắt đều bởi vì ho khan mà đỏ lên: "Vì cái gì vừa rồi cậu không cho tôi?"
Đỗ Tường sửng sốt, nói thật ra hắn thật sự không nghĩ tới, hơn nữa hôm nay Lưu đạo tính tình đặc biệt kém không nói hai lời liền đưa hắn xuống núi, muốn đưa cũng không có biện pháp.
Tiết Khải đặc biệt cổ quái cười khởi: "Ha hả, không cần phải nói, tôi hiểu."
Thật là chó cắn Lã Động Tân*! Là chính cậu không uống thuốc, còn có thể đổ lỗi cho người khác? Còn luyến tiếc cho cậu uống thuốc! Đỗ Tường thu hồi hộp thuốc, ngồi vào trên chỗ ngồi của mình. (*..................Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".)
Hôm nay Lưu đạo thực tức giận đối với những sai lầm mà Tiết Khải lặp đi lặp lại nhiều lần, trên đường trở về hắn làm trò với hắn ta trước mặt một xe người: "Bắt đầu ngày mai cậu không cần cùng chúng tôi lên núi, chúng tôi có thế thân, 200% diễn tốt hơn so với cậu, phương diện lộ tẩy cũng không cần cậu lo lắng, tôi đều có biện pháp giải quyết."
Không ai dám vì hắn nói chuyện, ngay cả chính Tiết Khải cũng không dám.
Lại là vài tiếng đồng hồ xe trình, thời điểm trở lại khách sạn Đỗ Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn thấy Tiết Khải không có đi đến phía thang máy, mà là hướng tới phía cửa, khi rời đi còn quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đỗ Tường một cái.
Đỗ Tường dở khóc dở cười, nhưng lại không khỏi nghĩ, nếu ở trên núi hắn nhớ lại có thuốc của Đường Dương, sự tình có lẽ có thể sẽ không phát triển như vậy?
"Ai," Tôn Lan Lan đi tới, "Lưu đạo lần này là thật sự thực tức giận a, trừng phạt hảo nghiêm khắc."
Đỗ Tường muốn nói hắn xứng đáng, lại ẩn ẩn cảm thấy có điểm áy náy.
Mấy ngày kế tiếp ảnh chụp với trang phục đóng kịch thường bắt đầu quay, Lưu đạo thoáng sửa lại kịch bản để nhân vật phản diện mang mặt nạ lên, không ai không thức thời hỏi "Tiết Khải đi đâu vậy."
Bởi vì áy náy, Đỗ Tường khi gặp được đồng sự không thoải mái liền lấy thuốc của Đường Dương ra, chẳng qua khi bị hỏi "Thật sự rất có hiệu quả, tên thuốc là gì?" Thời điểm này, Đỗ Tường đành phải xấu hổ mà gãi gãi mặt, trả lời: "Bằng hữu đưa, tôi cũng không rõ lắm."
Bao con nhộng phái xong, diễn cũng hoàn thành tám phần.
Hôm nay Đỗ Tường ở khách sạn ăn cơm nghỉ ngơi, sau khi trợ lý đi mở máy tính ra, giống như bình thường tìm kiếm tin tức của Đường Dương. Hắn mở ra một hộp sữa bò mới, nhàn nhã nhấp chuột.
Tiêu đề tin tức thứ nhất đập vào mắt hắn, hắn cả kinh thiếu chút nữa phun sữa bò ra ──
《 Phim mới của đạo diễn Diệp Ngụy lại truyền tai tiếng đồng tính luyến ái, tân hoan là diễn viên mới Đường Dương 》
Tác gia nói:
Xem thời gian cũng coi như canh hai đi? Ha ha ~~