Kết quả kểm tra cũng không có gì lo ngại, nhiều nhất là khuyết thiếu nghỉ ngơi linh tinh. Đỗ Tường mãnh liệt yêu cầu phải về đoàn phim, người đại diện đẩy đẩy mắt kính, gọi điện thoại lại. Chờ cúp máy thái độ hắn cứng rắn mà nói với Đỗ Tường: “Đêm nay không có suất diễn của cậu, cậu ngốc tại nơi này nghỉ ngơi một đêm.”
“Không không, bác sĩ cũng nói tôi không có việc gì, tôi phải đi về, đúng không, Đường bác sĩ?” Đỗ Tường dùng sức đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Đường Phàm lật xem báo cáo của hắn: “Trước mắt xác thật không có việc gì, nhưng đích xác yêu cầu nghỉ ngơi.”
“Tôi……”
Đỗ Tường vừa mới nói một chữ, đã bị người đại diện cắt ngang.
“Đừng nói nữa, có trạng thái tốt mới có thể quay được phim. Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai tôi sẽ phái xe tới đón cậu. Cũng không cho lén lút trở về, chống lại tôi kết quả cậu cũng biết.”
Đỗ Tường nuốt nuốt nước miếng, biết là hắn nghiêm túc, đành phải gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Bởi vì không thể tùy tiện chạy loạn, cho nên Đỗ Tường đành phải ngốc tại phòng bệnh xem TV, trong miệng gặm quả táo trợ lý mua tới. Hắn phát hiện kỳ thật nơi này cũng không khác khách sạn lắm, trừ bỏ ở ngoài có hương vị nước sát trùng. Thời điểm ăn cơm tối có hai hộ sĩ trộm đứng ở cửa phòng bệnh nhìn xung quanh, Đỗ Tường nhàm chán hướng các nàng lễ phép cười cười. Các hộ sĩ nhỏ giọng kinh hô một chút, cầm cameras đi tới.
“Xin hỏi là Đỗ Tường sao? Có thể chụp ảnh chung được không?”
"Có thể a.” Hắn gật đầu.
“Chúng tôi rất thích phim truyền hình anh diễn, chúng tôi cũng sẽ mong chờ những bộ phim mới!”
Đỗ Tường phong độ mà tỏ vẻ cảm tạ: “Đến lúc đó có thể hỏi trợ lý của tôi mua vé.”
“Thật vậy chăng quá tuyệt vời! Anh thật tốt!”
Đỗ Tường lần lượt để lại chữ ký cùng số di động trợ lý cho các nàng, các hộ sĩ hoạt bát làm tâm tình hắn tốt hơn không ít. Bất quá hắn được khen thưởng lại lười biếng nghỉ ngơi, cái này làm cho Đỗ Tường băn khoăn, chờ các nàng rời đi, hắn liền hỏi trợ lý có mang theo kịch bản hay không, trợ lý sợ hãi rụt rè mà nói với hắn người đại diện đêm nay không cho hắn chạm vào hết thảy đồ vật có liên quan đến đóng phim. Kỳ thật người đại diện của hắn đối với nghệ sĩ thực hà khắc, sẽ làm Đỗ Tường thả lỏng, thật sự là bởi vì ngày thường hắn quá liều mạng.
“Thật nhàm chán, không biết nên làm gì mới tốt.” Hắn nằm trên giường bệnh, phảng phất trừ bỏ diễn kịch hắn không có việc gì làm.
“Ăn quả táo không?” Trợ lý đưa một cái.
“Ăn.” Dù sao cũng nhàm chán, Đỗ Tường tiếp nhận quả táo cắn một ngụm lớn.
Ban đêm trợ lý nói vài câu liền tự hành trở về khách sạn, để lại Đỗ Tường một mình ở phòng bệnh ngẩn người với trần nhà. Nhắc mới nhớ, không biết Đường Dương có chuyện gì hay không, ngày hôm qua mơ màng hồ đồ cũng không nghe rõ hắn được đưa đến bệnh viện nào. Hy vọng không có việc gì, không đem cậu ta cắm trở lại hắn không chuẩn có việc! Còn có tối hôm qua cậu ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là định tìm nhược điểm uy hϊếp hắn? Không giống, Đường Dương không phải loại người như vậy. Đó là vì cái gì, ngày hôm qua……
Đỗ Tường nhớ lại từng cảnh tượng kia, Đường Dương lộ ra biểu tình hắn chưa từng gặp qua, da thịt ướt dính dùng sức ôm trụ chính mình…… Hỗn đản, sao hắn lại nghĩ đến chuyện bất kham này!
Đêm qua một đêm điên cuồng cùng gánh nặng thân thể buổi sáng không khỏe khi đóng phim làm Đỗ Tường mơ màng, giãn thân thể ra một chút, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng có người đi vào phòng bệnh hắn, Đỗ Tường nheo nheo đôi mắt lại: “Bác sĩ Đường? Có phải muốn kiểm tra hay không……”
Hắn thật sự mệt mỏi còn chưa đem lời nói hết, liền ngủ thϊếp đi.
Người nọ đứng bên giường bệnh nhìn dung nhan khi của hắn ngủ hồi lâu, sau đó xốc chăn lên, thật cẩn thận mà bò lên trên giường hắn.
Chương 13 ( hạ)
Ý thức trôi đi Đỗ Tường chỉ cảm thấy có cái gì chui vào chăn hắn, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Trong bóng đêm nương theo ánh trăng, hắn thấy rõ mặt của đối phương: “Chết chạy……!”
Đường Dương đè lên trên người hắn, một tay che lại miệng hắn. Đỗ Tường giãy giụa vài cái, bị hắn dùng sức ấn một chút ở eo ── nơi này nguyên nhân chính là vì ngày hôm qua kịch liệt hoạt động chua xót không thôi, Đỗ Tường giống bị ấn đến chốt mở, kêu rên một tiếng sau đó thân thể thẳng tắp nhũn ra.
Đường Dương nhìn hắn: “Đừng lộn xộn, cũng đừng thét chói tai.”
Đỗ Tường cho hắn một cái ánh mắt “tin cậu mới là lạ”, lại bắt đầu chống cự. Lúc này Đường Dương không che lại miệng hắn, mà là buông tay ra trực tiếp hôn lên, Đỗ Tường kinh hãi, thế nhưng quên đẩy hắn ra. Môi dùng sức cọ xát hắn, đầu lưỡi bá đạo mà xâm nhập, rồi lại như là trấn an dường như ôn nhu.
Ngay khi Đỗ Tường sắp bị nụ hôn của Đường Dương khuất phục, hắn cuối cùng tỉnh táo lại, muốn cắn đầu lưỡi Đường Dương, bất quá lần này bị hắn chạy thoát.
“Phi phi,” Đỗ Tường chà lau môi, trừng hắn, “Cậu muốn làm gì?”
Đường Dương vẻ mặt bình tĩnh ngăn chặn hai chân hắn, nhìn hắn thật sâu, lại không có nói chuyện.
Đỗ Tường cũng lười quản, chỉ muốn rút chân ra: “Tóm lại trước lăn từ trên người của tôi xuống.”
Đường Dương lắc đầu: “Tôi không muốn.”
“Bẹp ngươi!” Đỗ Tường đong đưa thân thể, giường cũng bởi vì lay động phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Đường Dương hỏi lại hắn: “Vậy cậu muốn làm sao?”
“Tôi?” Đỗ Tường trừng hắn một cái, tức giận nói, “Tôi muốn cắm cậu.”
Vừa dứt lời, Đường Dương chui đầu vào trong chăn hắn. Trong khi Đỗ Tường còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, kéo quần hắn xuống, ngậm lấy đỉnh du͙© vọиɠ hắn.
“Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì!” Đôi tay Đỗ Tường ở không trung quơ lung tung vài cái bắt được tóc của hắn.
Đường Dương tự mình lo liếʍ mυ'ŧ cái bộ vị kia, dùng ngón tay xoa nắn hai viên tiểu thịt túi phía dưới.
“Ưm…… Chết người*……” Đỗ Tường mắng, nhưng hắn không thể phủ nhận nơi đó bị ngậm lấy của hắn mang đến khoái ý. (*k biết bào lông bộ là gì nên thay thành người cho thuận mồm (-_-;))
Đường Dương buông miệng ra: “Tối hôm qua có phải rất đau hay không?”
Đỗ Tường táo bạo đá hai cái vào chân: “Cút ngay!”
Đường Dương nhíu mày, dùng móng tay cào một chút trên đỉnh lỗ nhỏ của hắn: “Cậu nhẹ một chút.”
Đỗ Tường từ trước đến nay ở trước màn ảnh phong độ nhẹ nhàng tức giận, hắn nói rất nhiều câu thô tục sẽ làm fans nữ trợn mắt há hốc mồm: “XXXX ta X ngươi đại gia ta bị ngươi thượng chết ngươi còn dám kêu ta nhẹ một chút!? Ta X ngươi có biết tối hôm qua ngươi làm cái gì không a! Nếu không phải phạm tội TMD ta hận không thể làm thịt ngươi!”
“Thoạt nhìn thật sự rất đau,” Đường Dương vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếʍ láp khí quan hắn, tiếp theo tự nhủ than nhẹ, “Kia bây giờ làm gì mới tốt?”
Đỗ Tường không cần nghĩ ngợi: “Trước để tôi cắm lại! Sau đó lập giấy cam đoan cả đời không đem chuyện này nói ra! Tiền đồ của tôi không thể bởi vì cậu mà bị huỷ hoại!”
Đường Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng đối diện với Đỗ Tường: “Cho dù lập giấy cam đoan sao cậu biết được tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài? Nếu sự tình tối hôm qua bị đưa ra ánh sáng sau đó nguy hiểm chỉ có cậu.”
“TMD biết ngay cậu không phải thứ gì tốt! Tôi thật sự muốn làm thịt cậu!” Đỗ Tường nổi trận lôi đình mà nâng nửa người trên lên, chỉ là nửa người dưới bị hắn dùng sức nhéo, lại ưm ưm a a nằm xuống.
“Nói để cậu nhẹ một chút,” Đường Dương mai phục đầu, dùng chóp mũi cùng người trung cọ xát Đỗ Tường bổng trạng vật, “Có biện pháp, tôi cần phải trở thành diễn viên nổi tiếng hơn so với cậu."
Đỗ Tường nghe không hiểu: “Ý của cậu là gì?”
Đường Dương trầm giọng: “Nếu sự tình bị đưa ra ánh sáng như vậy, tôi liền nguy hiểm hơn so với cậu, đúng hay không?”
“Hình như vậy……” Đỗ Tường theo không kịp tiết tấu của hắn, “Nói thông được, chính là cảm giác lại có chỗ nào không đúng!”
“Nói thông được thì tốt, không có gì không đúng.” Đường Dương lại cúi người xuống đem khi quan của hắn hàm tiến trong miệng.
Đỗ Tường mặt đỏ lên: “Cậu vì cái gì phải làm loại chuyện này! Đem của tôi nhổ ra!”
“Không,” chôn ở giữa hai chân hắn Đường Dương tranh thủ lúc rảnh rỗi: “Bởi vì là cậu nói muốn cắm tôi.”
Xác thật, hắn đích xác là cắm trong miệng của hắn…… Nhưng tựa hồ có chỗ nào đó không đúng!
côn th*t mẫn cảm bị khoang miệng ướt nóng bao bọc lấy, Đỗ Tường thực dễ dàng liền cương cứng. Hắn dùng mu bàn tay che miệng lại, miễn cưỡng không phát ra tiếng rêи ɾỉ kì quái.
“Nói, nói dễ dàng, sao cậu có khả năng hồng hơn so với tôi? Rõ ràng chỉ là một diễn viên quần chúng, đừng nói mạnh miệng!”
Đường Dương ngắn gọn mà trả lời ba chữ: “Làm được.”
“Thổi như thật, tôi không tin…… Ưm……”
Du͙© vọиɠ trở nên vừa cứng vừa nóng, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ sảng khoái từ nơi đó truyền đến, Đỗ Tường cắn môi rốt cuộc không chịu nổi cảm giác sảng khoái muốn mệnh kia, đĩnh động vòng eo ở khoang miệng Đường Dương thọc vào rút ra.
Đường Dương bỗng nhiên nhớ tới những ngày còn học đại học khi bọn họ đều mặc áo thun to rộng. Đỗ Tường bắt chéo chân ngồi ở trên bàn cùng người khác thổi phồng chính mình lại tiếp chụp cái quảng cáo gì, mà Đường Dương tắc khép sách lại chuẩn bị đi làm công vì tiền thuốc men của ông nội. Khi đó Đỗ Tường coi như là người lộ mặt sớm nhất trên TV, Đường Dương cũng sẽ ngẫu nhiên chỉ vào TV cùng ông nội nói: “Hắn là đồng học của cháu, cho nên cháu hẳn là cũng rất nhanh có thể đóng phim.”
Từ khi đó Đỗ Tường trở thành khao khát cùng mục tiêu của hắn, ở cửa hàng tiện lợi làm công khi nhìn đến mặt hắn trên bìa tạp chí liền sẽ thực vui vẻ, ngồi xe nhìn thấy quảng cáo còn sẽ bởi vì nhìn đến thất thần mà ngồi quá trạm.
Khi đó Đường Dương không hiểu lắm cảm giác của hắn đối với Đỗ Tường, bởi vì trong tiềm thức hắn cho rằng không cần hiểu cũng biết, hắn cho rằng Đỗ Tường giống như là một tấm poster nhiệt huyết trong manga được nam sinh dán ở trên tường.
Chính là hắn sẽ không đối với poster làm loại sự tình này……
Đỗ Tường phát ra tiếng thở dốc thoải mái, bộ vị trong miệng lại lớn lên vài phần. Tóc bị hắn nắm chặt, Đường Dương có thể cảm nhận được sự run rẩy bất lực từ ngón tay.
“Không được, muốn……” Đỗ Tường vừa sảng vừa thống khổ mà hừ hừ.
“Bắn đi.” Đường Dương ngậm lấy qυყ đầυ, dùng đầu lưỡi ấn vào lỗ niệu đạo đằng trước.
“Ưm……”
Đến thời điểm cao trào tiến đến thời điểm có người gõ gõ cửa phòng, Đỗ Tường luống cuống tay chân mà đem Đường Dương đá xuống giường, Đường Dương nhanh chóng lăn xuống đáy giường.
Đường Phàm bước vào, hắn bật đèn lên.. Đỗ Tường bình phục hô hấp, đánh ngáp, làm bộ bị hắn đánh thức.
“Bác sĩ Đường, muộn như vậy có việc gì sao?”
Đường Phàm nhìn quét một vòng phòng, cũng không có nhìn về một phương hướng nhất định, nói: “Ca ca đừng trốn nữa, ra đi.”