“Rồi, rồi, rồi”
Nghe thấy những lo lắng dồn dập của Vũ Linh Đan, khóe miệng Trương Đức Phú nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng: “Bệnh tim của bà nội vẫn cần tới bác sĩ thường xuyên kiểm tra, nếu có thời gian thì chị đến thăm bà nội một chút đi.”
“Như vậy… có được không?”
Vũ Linh Đan quả thực là động tâm rồi, nhưng dù sao cũng đã ly hôn, nếu cô trở về sợ sẽ bị đàm tiếu.
“Đương nhiên có thể?
Trương Đức Phú không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng nói: “Đến lúc đó em đưa chị về, nếu như thế thực sự không được thì chị có thể đến với tư cách là bạn của em, cái này chắc chắn có thể được”
“Trương Đức Phú… thật sự cảm ơn cậu. Vậy thì cuối tuần này đi, cuối tuần này tôi sẽ tới thăm bà nội.”
Vũ Linh Đan tính toán thời gian, đương nhiên Trương Đức Phú không có ý kiến, cậu ta tiện thể an ủi cô: “Chờ em quay về nhà sẽ nói chuyện này cho bà nội biết, chắc chắn bà nội sẽ rất vui”
“Hy vọng là cơ thể bà nội sẽ nhanh chóng khỏe lại”
Vũ Linh Đan thầm cầu nguyện.
“Chị Linh Đan, chị rất lương thiện. Việc anh trai em bỏ lỡ chị là tiếc nuối của anh ấy.”
Trương Đức Phú bỗng nhiên thốt ra một câu khiến lòng Vũ Linh Đan cũng bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt. Cô cổ lảng sang chuyện khác nhưng Trương Đức Phú cứ đuổi mãi không buông: “Chị Linh Đan, chị không hận anh trai em một chút nào sao? Lúc đó chị ra đi tay trắng thì không nói, còn vụ oan giá họa cho chị nɠɵạı ŧìиɧ, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chị”
“Đều đã qua cả rồi.”
“Nhưng những tổn thương gây ra cho chị vẫn chưa dừng lại.”
“Trương Đức Phú”
Vũ Linh Đan không đủ kiên nhẫn, nóng nảy ngắt lời Trương Đức Phú, cảm xúc của cô đã trở lại bình thường. Thấy cô trầm mặc, im lặng không nói gì, Trương Đức Phú cũng thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi chị, em cũng chỉ là đồng cảm với chị thôi, thấy không đáng thay chị”.
“Có đáng hay không tôi là người tự biết rõ. Nếu cứ chìm đắm trong cái quá khứ kia mới thực sự không đáng”
Vũ Linh Đan cũng đã nghĩ rất rõ ràng, mặc dù cô rất ghét Trương Thiên Thành nhưng sẽ không bao giờ lấy cuộc sống tương lai của mình để đánh đổi. Chỉ cần sống vui vẻ thanh thản hơn trước, đó đã là sự trả thù lớn nhất đối với Trương Thiên Thành rồi.
“Em hiểu rồi, về sau em sẽ không nhắc tới vấn đề này nữa. Hôm nay… là do em quá đường đột”
Giọng nói ôn nhu dịu dàng của Trương Đức Phú phát ra từ điện thoại, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc nội tâm của Vũ Linh Đan, cô nhẹ giọng đáp: “Trương Đức Phú, cảm ơn cậu”
“Không có gì?
Cuộc điện thoại đột nhiên dừng lại làm Vũ Linh Đan hơi mất hứng.
Từ nhỏ đến lớn bố mẹ cô đều bất hòa, chuyện tình cảm gia đình là chuyện không ai có thể ngờ trước được, cứ như trăng trong gương hoa trong nước. Mà Trương Thiên Thành lại chưa bao giờ mang đến cho cô một ngày ấm áp nào.
Cô không hận ai cả, từ đầu đến cuối cô đều thủy chung như thế, như hoa mẫu đơn mọc ở vườn cỏ dại, sống kiên cường mà độc lập.
Cũng chính vì điều này mà cô dễ dàng cảm động với những thứ ấm áp xung quanh.
Vũ Linh Đan cầm lấy di động, bấm gọi vào số điện thoại của Trương Thiên Thành, gọi rất nhiều lần vẫn mà không có ai trả lời.
Chắc là đang vui vẻ tưng bừng.
Không lâu sau, Trương Thiên Thành gọi lại, có vẻ như anh đã đến một nơi yên tĩnh hơn để gọi điện thoại, anh lạnh lùng hỏi vào trong điện thoại: “Có chuyện gì?”
Vũ Linh Đan khá khó chịu nhưng vẫn nhắc nhở: “Tin hay không tin thì tùy anh, tối nay Vũ Hải Yến có âm mưu đấy”
“âm mưu gì?”
Trương Thiên Thành thản nhiên nói, dường như không hứng thú với lời nhắc nhở của Vũ Linh Đan.
“Tôi không phải đồng phạm, làm sao tôi biết được? Dù sao anh cũng nên cẩn thận đi, đừng để người khác lợi dụng”
Vũ Linh Đan nói xong, bên kia điện thoại chỉ im bặt, Vũ Linh Đan nhịn không được hét lên: “Trương Thiên Thành?”
Trương Thiên Thành đáp một tiếng, cũng không ngắt điện thoại. Anh chỉ đang tò mò, cô cố ý gọi điện thoại nhắc nhở anh là vì cái gì?
Giống như tâm linh tương thông, Vũ Linh Đan nhanh chóng giải thích: “Trương Thiên Thành, tôi nói cho anh biết, đây là tôi trả lại cho anh ân tình trước đây, bây giờ coi như tôi đã trả hết, từ nay về sau chuyện của anh không liên quan đến tôi.”
“Biết rồi.”
Tâm tình của Trương Thiên Thành không tệ, trước khi cất điện thoại vào trong túi anh còn cười phá lên một tiếng. Vừa đúng lúc có người ở sau lưng gọi anh, Trương Thiên Thành quay người lại thì thấy Vũ Hải Yến đang thẹn thùng ngượng ngùng đứng đằng sau.
Cô ta có tính kéo cổ áo thấp xuống, để lộ ra hơn phân nửa bộ ngực đầy đặn như muốn phá tung miếng vải trào ra ngoài.
Trương Thiên Thành không thể không thừa nhận, đây đích thực là cám dỗ chết người với đàn ông bình thường. Nhưng đối với Trương Thiên Thành mà nói thì vẫn còn chưa đủ trình.
“Cô Vũ Hải Yến, có việc gì không?”
Trương Thiên Thành chỉ nói không cười, đôi mắt lạnh lẽo đánh giá cô ta trong chốc lát, sau đó lập tức chuyển hướng.
“Anh rể, anh cứ gọi em là Hải Yến đi, không cần khách khí như vậy?
Tim Vũ Hải Yến đập thình thịch, hai tay khẩn trương không biết đặt ở đâu cho hợp lý, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào hết mức có thể với anh.
Đáng tiếc là Trương Thiên Thành không phản ứng.
“Nếu cô Vũ Hải Yến không có việc gì thì tôi vào trước.”
Trương Thiên Thành lướt qua cô ta, vốn dĩ bữa tiệc đang nhàm chán vô vị, vì lời nhắc nhở của Vũ Linh Đan mà trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Bây giờ chắc là Vũ Linh Đan vẫn đang đi làm. Đúng ra là cô nên thông báo cho anh từ sớm, lại chậm chạp đến bây giờ, chắc là cô đã do dự khá lâu.
Có điều Trương Thiên Thành rất hài lòng với kết quả cuối cùng.
Mà Vũ Hải Yến vẫn ở phía sau bám theo không dứt, Trương Thiên Thành cười đến vô cùng sảng khoái. Lúc trở lại buổi tiệc, anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày.
Cho dù Vũ Linh Đan không nhắc nhở, anh cũng thừa biết, Vũ Hải Yến này cứ có cơ hội là có có bộ ngực đẫy đà đó vào cánh tay của anh là có chủ ý gì. Cũng vì nể mặt cô ta là con gái nhà họ Vũ nên anh mới im lặng rút lui, ai biết cô gái này hoàn toàn không biết điểm dừng.
“Tổng giám đốc Thành
Đúng lúc có người gọi Trương Thiên Thành.
Xuất phát từ lễ tiết, Trương Thiên Thành vẫn dừng bước nhìn đối phương. Vũ Hải Yến nhân cơ hội này chạy tới, lấy một ly rượu ở người phục vụ bên cạnh nũng nịu: “Anh rể, anh đừng đi nhanh như thế. Em còn chuyện muốn nói với anh, là chuyện của chị Linh Đan”
Trương Thiên Thành nhìn ly rượu cô ta đưa tới, chất lỏng màu vàng nhạt, trong suốt, khó có thể phát hiện ra vấn đề gì.
Trương Thiên Thành xoay một vòng, sau cùng lấy một ly rượu khác từ người phục vụ rồi mới nâng ly với cô ta: “Vậy thì cô Vũ Hải Yến, tôi mời cô.”
Trong tay Vũ Hải Yến chỉ có hai ly rượu. Trương Thiên Thành không làm theo kế hoạch của cô ta, khiến đầu óc cô ta rối tung hết cả lên.
Sau khi Trương Thiên Thành uống xong, khóe miệng đắc ý tươi cười, nhìn chằm chằm Vũ Hải Yến đang tiến thoái lưỡng nan. Anh giễu cợt nói: “Sao vậy cô Vũ Hải Yến, cô kính rượu tôi, tại sao lại không uống?”.
“Không phải, anh rể, em không có ý đó”
Vũ Hải Yến liên tục phủ nhận, nghe nói thuốc này rất hiệu nghiệm. Nếu cô ta tự mình uống vào cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Cô Vũ Hải Yến”
Quên đi, không thể lo mấy chuyện này được nữa, nếu bây giờ không uống ly rượu này, Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ hoài nghi cô ta. Vũ Hải Yến không dám do dự, dứt khoát cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt tái nhợt mới khôi phục lại được một chút huyết sắc.
“Tửu lượng của cô Vũ Hải Yến tốt thật”
Trương Thiên Thành nở một nụ cười sâu sắc.
Sau khi Vũ Hải Yến sợ hãi uống hết ly rượu, cô ta cũng chưa phát hiện ra điều bất thường gì. May mà thuốc không phát tác nhanh như vậy, cô ta mới thở phào một hơi, sau đó tiến tới gần Trương Thiên Thành nhưng lại bị anh không một chút lưu tình tránh đi.