Có Cẩm và Tư Lệ Đình đều đã lên tiếng, cô Lí càng không thể thoát được.
“Tôi nhớ nhằm rồi, hình như tôi đã tháo dây chuyền rồi cất vào trong túi xách rồi, nên là không phải bị mật đâu.” Cô ta vội vàng mở túi xách rồi lấy chiếc dây chuyền ra.
Mọi người đều biết là cô ta cô ý làm như vậy, nhưng sao lại có thê nói những lời đó chứ, người này đúng là cô tình vừa ăn cắp vừa la làng mà.
Chuyện bị mát đồ là chuyện nhỏ, dụ mọi người đến đây mới là chuyện lớn.
Từ lúc Hoa Tỉnh mặt mày xám xịt rời đi rời đi là biết cô ta dựng chuyện cho Tư Lệ Đình.
Nếu như Cố Cẩm không một mực tin tư ỏng Tư Lệ Đình thì cảnh tượng ngày hôm nay đã trở nên không thể :cứu vấn rồi.
“Cô Lí, nếu như không phải là mất đồ thì đừng ăn nói bù lu bù loa, vu cáo hãm hại người khác cũng là một tội đấy.”
“Tổng giám đốc Có nói đúng, đều tại tôi uông mấy ly rượu mà hồ đồ. Tôi đã mang lại phiền phức cho mọi người rồi, thật sự xin lỗi.”
Tuy rằng mọi người đêu biệt người phụ nữ này có vấn đề nhưng trong tay không có chứng cứ nên đành bất đắc dĩ đề cho cô ta tự lấp liếʍ.
Có Cầm biết rõ ràng là mình đang bị lập mưu hãm hại mà phải im lặng như người câm điếc chịu đựng không thể nói ra. Cô đành phải nuốt giọng mà tiếp tục kìm nén.
“Nếu như không mắt đồ thì tốt rồi, chúng tôi rời khỏi đây trước, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
“Không còn sớm cái gì chứ?”
Nói xong, bên tai cô truyền đến tiếng động vô vùng ôn ào náo nhiệt.
Có người nhìn ra cảnh sắc phía bên ngoài thông qua cửa số hành lang: :“Là pháo hoa, thật đẹp quá đi.”
“Đi, mau đi lên boong tàu ngắm pháo hoa.”
Mọi người đều bị pháo họa thu hút, cũng không chú ý đến Có Cảm và Tư Lệ Đình nữa.
Cố Cẩm đưa tay về phía Tư Lệ Đình:
“Anh Tư, anh bằng lòng dắt em đi ngắm pháo hoa chứ?”
“Đó là niềm vinh hạnh của anh.” Mười ngón tay năm chặt vào nhau, hai người trồng giông như một đôi trai tài gái sắc chậm rãi bước ra phía bên ngoài.
Gió đêm thôi đến trước mặt, Tư Lệ Đình cởϊ áσ khoác vest ra rôi choàng lên người Cố Cẩm.
Hai người chọn một vị trí đẹp | nhất đề ngăm pháo hoa, Tư Lệ Đình ôm lây Cỗ Cẩm, chỉ sợ rằng buông tay ra là sẽ để mắt cô.
“Ban đâu em định sẽ công bô với tât cả mọi người vào lúc này cơ, nào ngờ lại xảy ra chuyện đó, nên đành phải công bồ sớm.
“Cảm ơn Cẩm Khê của anh, cảm ơn em đã tình nguyện tin tưởng anh.”
Khóe miệng Cố Cảm khẽ nở một nụ cười: “Nếu như đến cả chú ba mà em còn không tin thì em còn tin tưởng ai được nữa? Không ngờ. rằng lại có những người phụ nữ vẫn lén lút tương tư chú ba, xem ra em quá khoan dung với anh rồi.”
Ánh mắt của Tư Lệ Đình có một chút đen tối: “Là anh đã quá nhân từ, tưởng răng cô ta không CÓ SỨC Uy hiệp nên mới giữ cô ta lại đến ngày hôm nay, thiếu chút nữa đã phá hỏng tình cảm của chúng ta một lân nữa.
Anh giao Hoa Tinh cho em đấy.”
“Được.” Cố Cẩm không hỏi anh muôn xử lí Hoa Tinh thế nào, nhưng những gì mà Hoa Tỉnh đã làm sẽ khiễn cho ta phải nhận lại sự trừng phạt thảm hại hơn như thê.
Trong ánh sáng của pháo hoa, hai người họ ôm chặt nhau. Thì ra chỉ cân trái tim của hai người đủ kiên định thì sẽ không có ai có thể phá hoại được. Từ xa xa, Đường Minh đứng nhìn hai bóng dáng hai người đang ôm nhau, thay đôi rât nhiêu so với hai năm trước.
Sau khi pháo hoa rực rỡ đi qua đã đề lại khöảrt không vô vàn sự cô đon, lạnh lẽo, cứ có cảm giác như trong lòng thiếu thiêu cái gì đó.
Có Cảm chậm rãi bước ra từ trong lông ngực của Tư Lệ Đình: “Cảm ơn các vị khách ngày hôm nay đã hân hạnh tham gia bữa tiệc tối của tôi. Tôi tin rằng điều mà mọi người rất muốn biết chính là tôi sẽ chọn hợp tác với công ty nào? Bây giờ tôi sẽ công bố câu trả lời.”