Bây giờ bà bán cả đất và nhà rồi thì làm sao xứng với tổ tiên nhà họ Tô.” Tô Cẩm Khê cũng tức giận.
Nếu hôm nay cô không có duyên trùng hợp quay lại đây, thì cô sẽ không biết mẹ Tô đã làm một việc quá đáng như: vậy.
“Không bán nhà thì lấy gì xoay vòng vốn cho công ty?
Không lẽ cô muốn trơ mắt nhìn nhà họ Tô phá sản?”
“Cho dù công ty gặp khó khăn, bà cũng không thể bán mảnh đất này.”
Mẹ Tô cũng lười để ý đến cô, trực tiếp kéo người mua sang một bên, “Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục nói chuyện, ngài hài lòng với mức giá tôi nói không?”
“2000 vạn quá đất, vị trí ở đây không đẹp, nhà cũng hơi cũ, nếu ở thì phải bỏ tiền ra tu sửa.”
Mẹ Tô nghiền răng, “Vậy thì ngài nói bao nhiêu?”
Nói trắng ra, bán nhà còn phải xem vị trí, đây không phải trung tâm thành phó, cũng không thể tăng giá nhà đất lên được.
“Nhiều nhất là 1500 vạn, đây là còn phải dựa vào giao tình trong quá khứ của chúng ta.”
“Chuyện này…” Mẹ Tô ngập ngừng.
“2000 vạn, tôi mua.” Giọng nói của Tư Lệ Đình lạnh lùng truyền đến, mặc kệ anh căm ghét nhà họ Tô cỡ nào.
Chí ít mẹ của anh họ Tô, nếu mẹ ở đây, có lẽ mẹ cũng không muốn nhà cũ nhà họ Tô bị bán đi một cách tùy tiện như vậy.
Mẹ Tô ngạc nhiên nhìn Tư Lệ Đình, “Cậu mua ngôi nhà này làm gì?”
Theo như bà ta biết, Tư Lệ Đình không thiếu nhà, bây giờ anh đang sống trong một biệt thự lớn.
“Đó là chuyện của tôi, bà chỉ cần nói bán hay không bán.”
Tư Lệ Đình không muốn tiết lộ sự thật rằng trong người mình cũng có một phần dòng máu của nhà họ Tô.
“Nếu cậu muốn mua, thì ít nhất cũng phải 3000 vạn.” Mẹ Tô không quan tâm đến việc tại sao anh lại muốn mua ngôi nhà này.
Nếu cậu ta đã chủ động đề xuất, bà ta không tăng giá thì có lỗi với bà ta rồi.
Hơn nữa, mẹ Tô cũng là người giỏi tăng giá, lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của. Nghe thấy những lời đó Tô Cảm Khê rất tức giận, “Bà Tô, sao bà có thể như thế?”
Bây giờ Tô Cẩm Khê mới biết lúc trước cô coi thường da mặt mẹ Tô dày như thế nào, chỉ nghĩ bà ta có thể bán con gái của mình để láy tiền.
Đến bây giờ cô mới nhận ra, bán con gái là chuyện tầm thường, bà ta còn muốn bán ngôi nhà cũ nhà họ Tô.
Không những thế, bà ta còn không biết xấu hổ bắt đầu tăng giá, 1500 vạn có thể bán cho người khác, bà ta muốn bán cho Tư Lệ Đình với giá 3000 vạn.
Vì tiền mà mẹ Tô có thể trơ trẽn đến mức như vậy, Tô Cảm Khê thấy vậy cô kinh ngạc không thôi.
Tuy nhiên, mẹ Tô không cảm thấy mình làm gì sai, nhếch môi cười: “Tôi làm sao?”
“Bà là con dâu nhà họ Tô, bà không bảo vệ sản nghiệp tổ tiên nhà họ Tô thì thôi, bây giờ còn muốn tăng giá đất, lương tâm bà không thấy đau à?”
“Đau? Người sống còn ăn không nổi, quân tâm tới người chết làm gì? Tô Cẩm Khê, tôi không ngại nói cho cô biết.
Cho dù cô nói muốn đoạn tuyệt với nhà họ Tô, cũng không thay đổi được tôi đã nuôi nắng cô bao nhiêu năm.
Cậu Tư muốn cưới cô nhưng không muốn tiêu một đồng nào, đây là chuyện không có khả năng.
Tôi thêm 1500 vạn vào là tiền quà cưới của cô, tôi đã lùi một bước rồi.
Cậu Tư, cậu mua hay không mua?” Mẹ Tô đe doạ nói.
Tô Cẩm Khê sợ Tư Lệ Đình sẽ trúng kế của mẹ Tô, vội nắm lấy tay anh nói: “Lệ Đình, đừng mua.”
“Con nhóc đáng chết, cô là bạch nhãn lang hướng khuỷu tay ra ngoài, sớm biết thì năm đó tôi nên…”
Không biết bà ta định nói gì, nhưng đột nhiên bà ta im lặng.
Tư Lệ Đình lạnh lùng nói: “Vậy bà có thể bán cho người khác. Dù sao đây cũng không phải là nhà của tổ tiên tôi.
Tại sao tôi phải bỏ tiền ra mua2”
Mẹ Tô muốn bắt chẹt lầy một khoản nhưng không ngờ Tư Lệ Đình lại không mua, bà ta tức giận đến mức biểu hiện rất xấu xí.
“Vậy cậu đừng hối hận, Trương tổng, 1500 vạn, chúng tôi chuyển nhượng luôn.”
“Được, thành giao.”
Tô Cẩm Khê nhìn ba Tô, “Ông cứ trơ mắt nhìn bà ta bán sản nghiệp nhà họ Tô, hôm nay bán nhà tổ tiên, ngày mai lại bán cái gì?”