Nhìn thấy sự bình tĩnh trên mặt Đường Minh, Tô Cẩm Khê cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Nếu là như vậy thì không còn gì tốt bằng.” Cô không muốn củng Đường Minh cá chết lưới rách.
“Cẩm Khê, anh đồng ý ly hôn với em. Bây giờ em đã có người mình thích, chắc chắn em không muốn diễn kịch với anh như trước nữa.”
“Xin lỗi, Đường tổng.”
Đường Minh cười nhẹ nhàng: “Không có gì mà phải xin lỗi, anh thừa nhận lúc đó anh cưới em là có mục đích.
Ngoài hùa theo người nhà họ Đường ra, còn có chuyện cổ phần, em không nợ anh gì cả, bây giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là nghĩ ra cớ ly hôn.”
Lúc này Tô Cẩm Khê mới biết Đường Minh là vì vấn đề cổ phần, quả nhiên trong gia đình giàu có này không có ai đơn giản.
“Tôi xin lỗi anh về chuyện này, là tôi không tuân thủ thoả thuận, anh cứ nói tôi nɠɵạı ŧìиɧ đi, dù sao chuyện giữa tôi và chú ba họ cũng sẽ sớm biết thôi.”
“Cẩm Khê, em vẫn đơn thuần như vậy, lý do gì thì giao cho anh, ngày mai 9 giờ chúng ta gặp nhau tại cục dân chính.”
“Cảm ơn Đường tổng.” Cuối cùng Tô Cẩm Khê cũng yên tâm.
Cô nấu một số món gia đình, Đường Minh rót cho cô một ly nước chanh, anh ta uống rượu vang đỏ.
“Lúc trước không phải em muốn nghe chuyện của anh và Bạch Tiểu Vũ sao?”
“Ừm, nếu không phiền anh cứ nói đi.” Tô Cẩm Khê thực sự rất tò mò, trước khi cô xuất hiện, Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh có quan hệ rất tốt.
“Tiểu Vũ là bạn học thời đại học của anh. Thực ra, ngay từ đầu anh đã không thích cô ấy, cho đến khi có chuyện.”
“Có chuyện gì?”
“Đó là lúc tốt nghiệp, anh hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện cho rõ, anh từ chối cô ấy, cô ấy đau lòng rời đi, trên đường về nhà cô ấy xảy ra chuyện.”
“Hả?” Tô Cẩm Khê vừa nghe thấy tim như bị rơi xuống, “Cô ấy bị sao?”
“Cô ấy bị máy tên lưu manh… vấy bẩn.”
Tô Cẩm Khê khó có thể tưởng tượng một người phụ nữ sẽ trải qua những điều đó như thế nào, cô không biết nên nói gì.
“Lúc đó, cô ấy chuyển từ một cô gái thành một người phụ nữ, cô ấy đã trải qua một cú sốc lớn. Anh thấy áy náy, nếu anh không hẹn cô ấy ra ngoài thì những chuyện này đã không xảy ra.
Bởi vì tinh thần bát ổn cô ấy được đưa vào bệnh viện điều dưỡng, anh cảm thấy rất áy náy nên thường xuyên đến thăm cô ấy.
Tối hôm đó là sinh nhật của cô ấy, anh và cô ấy đã uống rất nhiều rượu, uống rượu làm chuyện xấu, vì vậy bọn anh xảy quan hệ.
Nghĩ cô ấy bị hại là do anh, anh lại làm như vậy với cô ấy, anh nên chịu trách nhiệm với cô ấy.”
“Cho nên từ lúc bắt đầu, anh chỉ áy náy nên mới chịu trách với cô Bạch?”
“Ừ, anh cũng không có nhiều hứng thú với phụ nữ, cô ấy là người duy nhất, bởi vì xuất thân của cô ấy không tốt nên bị mẹ anh ngăn cản.
Vì để có được cổ phần làm ông nội vui vẻ, anh đã nghĩ đến việc tìm một lá chắn, cho đến khi gặp em, anh mới biết tình yêu đích thực là gì.
Đối với Bạch Tiểu Vũ anh luôn cảm thấy áy náy, nhưng đó không phải là tình yêu, là chuyện anh đã sai nhiều năm như vậy.” Đây là chuyện mà gần đây Đường Minh mới biết TỐ.
“Đường tổng… vậy anh…”
“Anh và Bạch Tiểu Vũ đã không thể trở lại như xưa. Nhà họ Đường sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy, cho dù anh có ly hôn với em thì anh và cô ấy cũng sẽ không như trước nữa.”
Thật khó để Tô Cẩm Khê nhận xét Đường Minh là người như thế nào, anh ta vì áy này mà có thể tốt với một người phụ nữ.
Cũng đã từng muốn cá chết lưới rách với Tư Lệ Đình, nhưng lúc này anh ta nói sẽ buông tha cô.
Anh ta vừa thiện vừa ác, tốt và xấu, rốt cuộc anh ta là người tốt hay người xấu?
“Đường tổng, trước đây tôi rất hận anh, nhưng lúc này tôi đã quyết định sẽ tha thứ cho anh.” Tô Cẩm Khê mỉm cười.
Đường Minh rất thích nụ cười ấm áp của Tô Cẩm Khê, “Cẩm Khê, hy vọng người đó luôn có thể khiến em cười như thế này.”
“Chú ba nhất định sẽ làm được.”
Đường Minh nâng ly, “Anh không muốn làm kẻ thù của em, sau này chúng ta làm bạn được không?”
“Được.”
Bữa cơm này cả hai người họ ăn uống rất thoải mái, những nút thất trước đó của họ đã được cởi bỏ, mới 7 giờ Tô Cẩm Khê đã nói lời tạm biệt.
Đường Minh có hơi mắt mác, “Cẩm Khê, sau này… em có thể ăn với anh một lần nữa không?”
Trong mắt anh ta có một tia cô đơn, Tô Cẩm Khê nghĩ Đường Minh cũng không dễ dàng đi trên con đường này.
Cô gật đầu, “Được, lần sau tôi và chú ba sẽ ăn cùng anh.”
“Chú ba thì thôi đi, anh và chú ta không có tiếng nói chung.” Đường Minh tỏ vẻ rât chán ghét.
Tô Cẩm Khê che miệng cười, “Bạn bè muốn hòa thuận thì phải từ từ, làm sao biết được phải không? Dù sao chú ba cũng không lớn hơn anh máy.
Theo tôi thấy, hai người có nhiều điểm chung, nếu không hôm nào tôi nâu cơm mời anh đến.”
Sau bữa ăn, Tô Cẩm Khê và Đường Minh đã trở thành bạn tốt của nhau.
Cả hai đều tận hưởng kiểu quan hệ này, tốt hơn nhiều so với mối hận thủ trước đó.
“Nói rồi đó, đến lúc đó anh đến em không được đuổi anh đi đâu nhé.”
“Ừ, tối mai thì sao? Vừa hay mai là cuối tuần, tôi đã hứa với chú ba tôi sẽ nấu cơm cho anh ấy.”
“Được, ngày mai gặp.”
Đường Minh tiễn cô ra ngoài, xe của Tư Lệ Đình đã dừng cách đó không xa, Tô Cẩm Khê mỉm cười chào tạm biệt Đường Minh.
Cửa xe vừa mở ra, thân ảnh Tô Cẩm Khê lập tức bị kéo vào, Tư Lệ Đình mặt lạnh không lên tiếng.
“Chú ba, có chuyện gì vậy?” Tô Cảm Khê chọc vào ngực anh.
Tư Lệ Đình giận dỗi kiêu ngạo rất đáng yêu, không trả lời, nhưng bàn tay đang ôm eo Tô Cẳm Khê ôm rất chặt.
Tô Cẩm Khê choàng qua vai Tư Lệ Đình, cánh tay móc cổ anh, “Chú ba, anh đang tức giận? Hay là anh đói?”
Tư Lệ Đình hừ lạnh một tiếng, gạt đầu sang một bên, chú ba giận dỗi thật đáng yêu!
“Nha, chú ba không quan tâm đến em, em phải làm sao đây?” Tô Cẩm Khê lắm bằảm, làm theo cách mà Tư Lệ Đình hôn cô trước đó, cô cắn vào dái tai của anh.
Cảm thấy hơi thở của người đàn ông trở nên dày hơn, Tô Cảm Khê cười nhẹ, “Chú ba còn không nói gì, vậy thì…”
Đầu lưỡi lướt dọc theo dái tai xuống cổ, cô chưa từng làm việc này, Tư Lệ Đình hung hăng đè cô xuống ghế sau.
“Cô gái, có ai dạy em không được ngồi trên đùi đàn ông không?” Tư Lệ Đình ăn mặc thô bạo nói.
Giống như cho dù người phụ nữ kia khỏa thân trước mặt anh cũng sẽ không liếc mắt một cái.
Nhưng cô chỉ hôn anh một chút tất cả lửa giận của anh đều biến mắt, người phụ nữ này có độc!
“Lúc trước không được dạy, nhưng bây giờ chú ba có thể dạy em được không?” Tô Cảm Khê nghiêng đầu nhìn anh.
Tốt xấu gì cô cũng đã ở bên Tư Lệ Đình lâu như vậy, cô cũng rất quen thuộc với tính cách của Tư Lệ Đình.
“Tiểu Tô Tô, sáng mai em có thể ra khỏi giường anh sẽ theo họ của em. Đây là em tự tìm tới cửa.” Tư Lệ Đình nói xong mở khóa kéo của Tô Cẩm Khê.
“Chú ba, em và Đường tổng đã hẹn ngày mai tới cục dân chính ly hôn, vẫn phải rời giường.”
“Hừ, như thế anh cũng không tha cho em, vừa nãy ở của em cười ngọt ngào với Đường Minh.”
Tư Lệ Đình tức giận không chỉ vì cô nấu ăn cho Đường Minh, mà còn cười với cậu ta, rõ ràng cậu ta là kẻ xấu!
“Chú ba, em và Đường Minh đã trở thành bạn tốt rồi, em còn mời anh ta ngày mai tới nhà chúng ta ăn cơm.” Tô Cẩm Khê không sợ chết nói ra.
Mặc dù Tư Lệ Đình không thích câu trước, nhưng anh thích câu sau, nhà của chúng ta, nghe rất thoải mái.
“Cho cậu ta hai cây hành lá to là được.” Tư Lệ Đình ậm ừ.
“Chú ba, anh là tổng giám đốc Đề Hoàng, sao lại keo kiệt như vậy? Ít nhất cũng phải thêm hai quả trứng.”
“Em đó, chỉ biết dỗ anh vui vẻ, đã nói rõ với cậu ta chưa?”
Tư Lệ Đình véo mũi nhỏ của cô, thật ra trong lòng anh cũng có chút kiêng ky, mặc dù bây giờ quyền chủ động nằm trong tay anh.
Lỡ như Đường Minh không đồng ý, một hai phải cả hai bên bị thiệt, nếu chọc Đường Minh nóng nảy, cậu ta làm chuyện không tốt với Tô Tô thì sao?
Kết thúc như này cũng coi như tốt, giảm thiểu tổn thất đến mức tối thiểu, sau này anh và Đường Minh có thể coi là chung đường, Tô Tô sẽ không bị thương.
“Nói rõ cả rồi, thật ra Đường tổng cũng không phải như chúng ta tưởng, haiz… gia đình nào cũng đều có chuyện khó.”
“Vậy không cần phải nghĩ tới, Tô Tô, em chỉ cần nhớ rõ trong mắt em chỉ có thể có anh.”
Tư Lệ Đình quả thực là một người thông minh, mặc dù không biết Đường Minh nói gì với cô, nhưng anh đã mơ: hồ cảm nhận được đó là gì.
“Ừm, em biết rồi, em chỉ cần mình chú ba thôi.” Tô Cẩm Khê cười nhẹ, nụ cười của cô khiến ánh mắt Tư Lệ Đình chói loà.
“Anh đói rồi.” Tư Lệ Đình buông Tô Cẩm Khê ra.
Biết cô không thích hoan ái với mình trước mặt người khác, anh sẽ không bá đạo với cô giống như trước đây, anh lúc nào cũng sẽ đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ.
“Về đến nhà em sẽ nấu cho anh, em không biết chú ba thích ăn gì.”
“Chỉ cần là em làm, anh sẽ không chê.”
Về đến nhà, Tô Cẩm Khê đeo tạp dề, bắt đầu nấu cơm cho Tư Lệ Đình.
“Oa, tiểu thư cũng biết nầu cơm.”
“Bản thiếu gia thật là có phúc.”
“Chậc chậc chậc… ngưỡng mộ.”
Tư Lệ Đình thoả mãn ngồi trên sô pha xem TV, trên TV chiếu phim truyền hình máu chó, lần đầu tiên anh không chuyển kênh, trong lòng tràn đây vui vẻ.
Đây là cuộc sống mà anh muốn.
Cả hai đều không biết tiếp theo sẽ chuyện gì sẽ xảy, Hoa Tỉnh bị Tư Đình làm thất vọng hết lần này đến lần khác, phổi cô như muốn nỗ tung.
Người phụ nữ đó là ai? Hai lần rồi cô ta đều không nhìn thấy mặt.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến ngày đó ở Tinh Vũ bên cạnh Tư Lệ Đình có một nữ trợ lý.
Tư Lệ Đình chưa từng gần phụ nữ, lẽ nào là trợ lý nữ này!
Cho người đi điều tra Tô Cẩm Khê, không điều tra thì không biết, tra rồi mới biết vậy mà Tô Cẩm Khê lại là vợ của Đường Minh!
Chuyện này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Vợ của Đường Minh dính líu với Tư Lệ Đình.
Đột nhiên Hoa Tinh hiểu ra gì đó, “Đình, em biết là anh không thể yêu người khác mà, người phụ nữ này là quân cờ để trả thù của anh.”
Một người đàn ông mặc áo ngủ đi vào, ngón tay trực tiếp thò vào trong quần áo của Hoa Tinh.
“Nhược, em đang xem một thứ, chờ một chút.”
“Tiểu Tinh, làm anh hài lòng, đây là việc em nên làm.”
Hoa Tỉnh được người nọ ôm lên giường, người đàn ông trực tiếp đi vào vấn đề chính, Hoa Tinh nhíu mày.
“Anh nhẹ chút, em vừa biết được một tin tức lớn.”
“Tin tức gì?”
“Vợ của anh họ anh nɠɵạı ŧìиɧ.” Hoa Tinh đắc ý nói.
“Anh ta không thích người phụ nữ này chút nào. Nếu anh ta thích thì sẽ không đợi đến bây giờ mới công bó.”
Đối với gia đình giàu có chuyện nɠɵạı ŧìиɧ là điều bình thường, tất nhiên đàn ông chiếm đa số, phụ nữ dám nɠɵạı ŧìиɧ thì càng táo bạo hơn.
“Anh đoán xem cô ta nɠɵạı ŧìиɧ với ai?”
“Aj2”
“Bạn trai cũ của em.” Hoa Tinh bị véo cảm, “Sao, những năm này, em vẫn nghĩ đến anh ta?”