y giờ vẫn chưa phải lúc.
“Anh ta là ai?” Đường Minh hỏi từng chữ một, chỉ có anh ta mới biết lúc này anh ta tức giận đến mức nào.
Anh ta từng bước đi về phía giường, muốn vạch trần người đang che giấu trong lớp chăn.
Tô Cảm Khê đứng bên giường, không có ý định rời đi.
“Xin lỗi, Đường tổng, tôi không thể nói.”
“Cô nói cô có người thích, tổng tài Đế Hoàng, minh tinh nhỏ đẳng cấp thấp mà cô đã chặn rượu, bây giờ trên giường cô còn giấu một người đàn ông.
Tô Cẩm Khê, tại sao trước đây tôi không biết cô bẩn thỉu như vậy? Cô không thể sống thiếu đàn ông à?”
Đường Minh sắp bùng nổ, còn tức giận hơn cả khi nhìn thấy bản hợp đồng.
Không cần nghĩ cũng biết cách đây không lâu mới xảy ra chuyện gì.
Chỉ là khi anh ta nghĩ tới người phụ nữ này thận trọng, anh ta không nỡ chạm vào, trong lòng anh ta lại càng tức giận hơn.
Không cần biết Đường Minh nghĩ gì, Tô Cầm Khê chỉ muốn canh giữ Tư Lệ Đình.
Chỉ cách nhau một lớp chăn, ánh mắt Tư Lệ Đình lạnh lùng, người phụ nữ của anh ở bên ngoài bị người khác chế nhạo, mỉa mai.
Anh không chịu nổi, yêu một người cũng không có gì là sai, huống chỉ là Đường Minh, người đã có thỏa thuận với cô.
Anh vừa mới chuyển động Tô Cẩm Khê đã lấy tay ấn anh xuống, Tư Lệ Đình cau mày.
Cô gái này định làm gì, tự mình cô gánh vác mọi thứ hả?
Đường Minh thấy Tô Cẩm Khê không có ý nhượng bộ, anh ta cũng không thể hung hăng kéo Tô Cẩm Khê ra để nhìn, mặc dù anh ta rất muốn làm như vậy.
Anh ta muốn xem người đàn ông kia là ai mà lại có thể có được Tô Câm Khê?
“Tô Cẩm Khê, tôi hỏi em lần nữa, anh ta…là ail”
Tô Cẩm Khê người luôn có bề ngoài yếu đuối, lúc này trong mắt cô hiện lên ý nghĩ không hề dao động, “Đường tổng, trước đó tôi và anh đã thành công đạt được thỏa thuận.
Tôi chỉ là tắm bình phong che chắn cho anh và cô Bạch, ngoại trừ diễn trước mặt người nhà họ Đường, ngoài những lúc đó ra tôi hoàn toàn tự do.
Tôi sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của anh, anh cũng sẽ không xen vào cuộc sống của tôi, người này là ai thì tạm thời tôi không muốn nói, mong Đường tổng đừng hỏi nữa.”
Ánh mắt Đường Minh lóe lên, liền bị ánh mắt nghiêm khắc của Tô Câm Khê đả kích, đúng vậy, anh ta làm gì có tư cách lo chuyện của cô?
Ngay từ đầu đã nói những điều tốt đẹp, nhưng sao trong lòng lại không cam lòng?
Anh ta không nói chuyện, đặt lễ phục xuống, “Cô tự mình xử lý đi, sáu giờ tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Nói xong anh ta trực tiếp rời đi, Bạch Tiểu Vũ vội vàng đuổi theo anh ta ra ngoài, lúc này cô ta mới hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù cô ta cũng tò mò không biết người đàn ông của Tô Cẩm Khê là ai, nhưng chỉ cần không phải Đường Minh thì tốt.
Bây giờ Đường Minh đang rất tức giận, cô ta lại gây ra một tai hoạ khác.
“Minh, anh đi chậm một chút, chờ em với.”
Nghe thấy tiếng “rằm” ở phía đối diện Tô Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, cô gần như ngã quy.
Vội vàng đóng cửa lại, Tư Lệ Đình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên giường, rõ ràng sắc mặt anh cũng không tốt.
“Tô Tô, anh thật sự không thể gặp người khác?” Nếu không muốn làm trái ý cô, anh đã sớm đi ra.
“Chú ba, không phải như thế đâu.”
“Em và anh thật sự yêu nhau, hơn nữa em không phải là vợ của Đường Minh. Chúng ta muốn làm gì thì liên quan gì đến người khác? Nhất thiết phải trốn tránh như vậy sao?”
Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Chú ba, Bạch Tiểu Vũ cũng có mặt, cô ta không phải đèn cạn dầu.
Em lo lắng sau khi cô ta biết quan hệ của chúng ta, cô ta sẽ lợi dụng chuyện này để đe doạ em.
Dù chúng ta đã lên kế hoạch, nhưng kế hoạch cụ thể vẫn chưa được thực hiện, mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nếu như mối quan hệ giữa anh và em bị bại lộ.
Như vậy thì những gì chúng ta đã nói trước kia sẽ đổ sông đỗ bể, chú ba, anh cố nhịn chút nữa thôi, được không?”
Tư Lệ Đình bắt lực thở dài, ôm cô vào lòng, “Anh sẽ sớm đưa em rời khỏi Đường Minh.”
“Vâng, chú ba em tin anh.”
Trong mắt Tư Lệ Đình loé lên một tia lạnh lẽo, anh đã nghĩ ra một cách rất tuyệt.
“Tô Tô, chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi.”
Tô Cảm Khê không biết anh sẽ làm gì, nhưng cô biết, anh là chú ba, là người đàn ông mà cô tin tưởng.
“Anh đi tắm đã.” Tư Lệ Đình nhẹ nhàng buông Tô Cẩm Khê ra.
Tô Cầm Khê cứng họng, “Chú ba, anh còn không nhân cơ hội này mà rời đi đi, nếu một lát nữa bị Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy thì sao?”
Tư Lệ Đình véo mũi cô, “Em thật sự coi anh là tình nhân hả?
Nhưng không sao, hành lý của anh vẫn đề trong phòng, anh về tắm rửa cũng được.”
Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông bình tĩnh thong thả mặc quần áo, như thể những chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến anh.
Mặc kệ là lúc nào anh vẫn là vương tử cao cao tại thượng, không có gì có thể làm gián đoạn nhịp điệu của anh.
“Anh về trước, tối nay gặp.”
“Tối nay gặp’ sao cô lại nghe ra ý nghĩa khác trong câu nói này?
Tô Cảm Khê mở hộp váy mà Đường Minh ném lên giường, là một chiếc váy đuôi cá màu trắng.
Cô nhìn những dấu hôn loang lỗ trên ngực mình, mặc dù trên cổ không có, nhưng mặc váy ngực thấp cũng sẽ rất nguy hiểm.
Cô thử váy trước, cũng may đây là kiểu dáng tà vai, đường vòng cung tà vai vừa vặn che được khung cảnh trên ngực.
Để lộ một nửa bờ vai sáng bóng, còn có xương quai xanh tinh xảo.
Chiếc váy tôn lên vòng eo hoàn hảo của cô, kiểu dáng đuôi cá khiến cô trở nên thanh lịch và quý phái. Mắt nhìn của Đường Minh rất tốt.
Vừa nghĩ đến Đường Minh, Tô Cẩm Khê hoàn toàn không hiểu tại sao Đường Minh lại tức giận như vậy, lần này như vậy, lần trước cũng vậy.
Cô ở với người đàn ông khác thì liên quan gì đến anh ta?
Cô lắc đầu không nghĩ đến Đường Minh nữa, dù sao thì chú ba đã nói mọi chuyện cứ giao cho anh lo, anh sẽ xử lý tốt, nên cô không phải lo những chuyện này nữa.
Cô bắt đầu trang điểm, làm tóc, chuẩn bị chu đáo cho bữa tiệc tối, buỏi từ thiện tối nay chắc hẳn sẽ rất sôi động nhỉ?
Mấy năm nay sau khi cô ra ở riêng, mỗi lần nhà họ Tô tham gia bữa tiệc quan trong họ cũng không bao giờ nói với cô.
Tô Cẩm Khê có chút mong chờ bữa tiệc tối nay.
Đường Minh đóng sầm cửa bước vào phòng, Bạch Tiểu Vũ đi theo sau nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Minh, thực xin lỗi, em chỉ muốn tới gặp anh.”
“Bây giờ cô đã gặp chưa? Bạch Tiểu Vũ, cô biết tôi ghét nhất cái gì không?
Là một người đàn bà điên chửi bới, giống như lúc nãy cô cào cấu, túm tóc, đấm đá Tô Cẩm Khê, cô không thể kiềm chế một chút hả?”
Bạch Tiểu Vũ tủi thân, “Minh, em cũng không muốn như thế này, em vô tình biết Tiffany không đi nước ngoài với anh.
Nhưng anh nói dối em, anh nói anh đi với cô ấy, em rất sợ, em sợ anh thay lòng đổi dạ, cho nên em mới vội vàng đến đây xem.”
“Tại sao tôi không nói tôi đi với Tô Cảm Khê? Tôi sợ em sẽ nghi ngờ, lúc gọi video tôi rõ ràng đã nói chúng tôi chia phòng ngủ.
Tại sao cô không nghe lọt? Bạch Tiểu Vũ, trong mắt cô tôi là tù nhân hả? Ngày ngày muốn canh chừng tôi?”
Bạch Tiểu Vũ lại lắc đầu, “Minh không phải như vậy, anh biết rõ em yêu anh nhiều như thế nào mà, Tô Cẩm Khê còn trẻ hơn em, xinh đẹp hơn em.
Em biết mọi người trong nhà họ Đường rất thích cô ta, mọi thứ x của cô ta mạnh hơn em, em sợ anh và cô ta sẽ diễn giả thành thật.
Minh, em sinh ra trong một gia đình bình thường, hơn nữa em còn không sinh được cho anh một đứa con, ngoài anh ra em chỉ có hai bàn tay trắng, vì thế em rất sợ…”
Cô ta ngồi xổm trên sàn kéo tay áo anh ta, đau khổ cầu xin: “Minh, đã lâu anh không chạm vào em.”
Bạch Tiểu Vũ biết lúc nào nên tỏ ra yếu đuối, Đường Minh nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô ta, sự tức giận trong lòng cũng nguôi ngoai.
Đây mới là người phụ nữ anh ta yêu, tại sao mình phải tức giận vì một người phụ nữ lòng lang dạ sói?
Vừa nghĩ đến dấu vét trên ngực cô Đường Minh cảm thấy chói mắt, hẳn là có nhiều vết như vậy ở những nơi mà anh ta không nhìn thấy.
Áo sơ mi nam và đồ lót nữ những thứ đó đã chứng minh lúc trước họ kịch liệt như nào, càng nghĩ càng tức giận.
“Đã vậy thì bây giờ anh muốn em nhé.” Đường Minh kéo quần áo Bạch Tiểu Vũ, đầy cô ta lên giường.
“Minh.”
“Gọi anh là anh Minh.” Đường Minh lạnh lùng nói, khuôn mặt này vẫn như trước kia, chỉ là anh ta không có một chút hứng thú nào với cô ta.
Bạch Tiểu Vũ không biết tại sao anh ta lại đột nhiên bảo mình gọi anh ta như thế, nghĩ đến lúc trên giường đàn ông thỉnh thoảng có yêu cầu đặc biệt nên cũng không có gì lạ.
“Anh Minh.” Cô ta gọi.
Đường Minh cau mày, “Không phải kiểu uốn éo như này.”
Bạch Tiểu Vũ cứng họng, “Vậy phải gọi như thế nào…”
Trong lòng Đường Minh biết, cho dù cô ta gọi như thế nào thì cuối cùng cũng là Bạch Tiểu Vũ, không phải Tô Cẩm Khê.
Anh ta đứng dậy kéo rèm cửa, căn phòng tối om, không nhìn thấy mặt cô ta thì sẽ không biết cô ta là ai.
Đường Minh tưởng tượng trong đầu khuôn mặt của Tô Cẩm Khê, lúc cô cười rộ lên khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời.
Nụ cười dịu dàng khi rũ xuống, nụ cười ngại ngùng khi tiễn anh ta ra ngoài, sự ủ rũ khi bị mình đánh.
Không biết từ lúc nào, tâm trí anh ta đã bị cô gái tên Tô Cẩm Khê chiếm giữ.
Rõ ràng anh ta đã yêu cô đến tận xương tủy rồi, nhưng cuối cùng, ngay cả từ thích anh ta cũng không thể nói ra.
Trong lòng Bạch Tiểu Vũ mừng như điên, Minh vẫn nhiệt tình như vậy với mình, giống như trước đây, mình không nên nghỉ ngờ anh.
“Anh Minh, anh Minh, nhanh nữa lên…”
Giọng nói của Bạch Tiểu Vũ trùng khớp với người trong trí nhớ của anh ta, Đường Minh thật sự coi người dưới thân mình là cô.
Anh ta lắm bẩm trong lòng, Cầm Khê, Cẩm Khê.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, cuối cùng Bạch Tiểu Vũ cũng an tâm, Đường Minh vẫn là Đường Minh của cô ta.
Nhưng cô ta không chú ý tới một chuyện, Đường Minh, người từ trước tới nay thích làm ở những nơi có ánh sáng, lần đầu tiên anh ta đóng rèm của lại.
Lúc này Đường Minh mới biết Tô Cẩm Khê đã chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh ta.
Làm như thế nào đây? Hoặc là loại bỏ Tô Cẩm Khê khỏi thế giới của anh ta, hoặc là tàn nhẫn chiếm lấy cô, biến cô thành người phụ nữ của riêng anh ta.
Nhưng Bạch Tiêu Vũ dưới thân anh ta thì sao? Làm sao anh ta có thể phụ Bạch Tiểu Vũ?
Tình cảm mãnh liệt chỉ làm một lần, Đường Minh trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, nước ấm tạt vào người.
Màn sương trắng xóa giống như lòng anh ta lúc này, cũng phủ một lớp sương mờ ảo.
Anh ta nên làm gì? Có thể làm như thế nào? Tô Cẩm Khê, em muôn tôi nên đôi xử với em như nào mới tốt?