Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 86: Người Đàn Ông Phía Sau Cô

Thứ gọi là hào môn, cho tới bây giờ cũng không phải đi vào dễ dàng.

Bên trong cửa này càng nhiều người, lòng người cũng sẽ càng phức tạp.

Mẹ Đường bắt Đường Minh cưới Tô Cẩm Khê, nguyên nhân lớn nhất ở đây chính là vì cổ phần.

Bạch Tiểu Vũ không thể có con, hơn nữa ông cụ sẽ không thừa nhận bối cảnh gia đình của cô ta đâu, nó vô cùng ảnh hưởng đến tiền đồ của Đường Minh.

Nếu như Tô Cẩm Khê mang thai con của Đường Minh, chuyện đương nhiên là sẽ được thêm nhiều cỗ phần hon rồi.

Cổ phần trong tay Đường Minh còn thêm của đứa bé này nữa, sau này anh ta chính là cổ đông lớn nhất, anh ta sẽ hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn nhà họ Đường.

Cho dù là đến lúc đó Tư Lệ Đình có lòng với nhà họ Đường cũng không phải là đối thủ của Đường Minh, phòng ngừa chu đáo mà nói chính là như thề.

Tô Cẩm Khê với Đường Minh cùng đi vào phòng, sau khi quản gia chào hỏi đơn giản xong vội vàng đỡ cô ngồi xuống sofa.

“Mợ hai, từ từ thôi mợ.”

Tô Cẩm Khê được quản gia lão phật gia đối đãi như thế này bị hù sợ: “Đây…… Ông quản gia, con không sao đâu.”

“Đã nôn thành như vậy rồi còn nói không sao? Mợ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tô Cẩm Khê tức xạm mặt lại, mình còn chưa nôn ra gì mà, sao trong mắt ông ta lại là chuyện lớn bằng trời rồi vậy?

Ông cụ với mẹ Đường cũng cùng đi xuống, mẹ Đường vô cùng khoa trương: “Khê Khê à, con dâu của mẹ, con đúng là thật biết cố gắng.”

Tô Cẩm Khê cạn lời, mình cũng không có thi đứng đầu gì, cố gắng cái gì chứ?

“Mẹ, mẹ đừng nói bừa.” Đường Minh đương nhiên hiểu rõ mẹ anh ta đang hiểu lầm cái gì rồi.

Ông cụ thì càng quan tâm Tư Lệ Đình hơn: “Đình Nhi à, hôm nay nghĩ thế nào mà quay về ăn cơm vậy? Con cũng không nói trước với cha một tiếng để đầu bếp chuẩn bị đồ ăn con thích ăn nữa, quản gia, mau bảo đầu bếp làm thêm mấy món cậu ba thích ăn đi.”

Biểu cảm trên mặt của Đường Minh với Mẹ Đường vô cùng khó coi, chỉ cần Tư Lệ Đình vừa xuất hiện, trong mắt của ông cụ cũng chỉ có một mình anh mà thôi.

“Ông à, lâu rồi con cũng không đánh cờ với ông, con với ông đánh hai ván cờ nha?” Ở trước mặt ông cụ Đường Minh cũng vô cùng lấy lòng.

“Được thôi, chúng ta cùng đi chơi hai ván nào.”

Tô Cẩm Khê bị mẹ Đường gọi qua một bên: “Khê Khê à, gần đây Minh Nhi đối xử với con thế nào?”

“Hưm, đối với con rất tốt.” Tô Cảm Khê che giấu lương tâm trả lời, hai người ngoại trừ gặp mặt một lần ở công ty, hôm nay mới là lần thứ hai mà thôi.

“Đối với con tốt là được rồi, mẹ chỉ sợ đứa nhỏ này đối với con không tốt, con dịu dàng như vậy, mẹ cũng yên tâm về con, sau này đi ra ngoài con đừng mang giày cao gót nha.”

Tô Cẩm Khê nhìn thoáng qua đôi giày 5cm của mình, nói cao cũng không tính là quá cao đâu.

“Vâng mẹ con biết rồi.” Xưa nay Tô Cẳm Khê sẽ không cãi lại ý kiến của người lớn.

“Đúng rồi mẹ, đây là quà tặng mẹ, hi vọng mẹ sẽ thích.”

“Thích thích, đương nhiên mẹ thích rồi.”

Chỉ cần là yêu người thì đưa cái gì cũng sẽ thích.

“Mẹ, cơ thể con có chút không thoải mái, con đi lên nằm trước một lát nha, khi nào ăn cơm thì con xuống.”

Tô Cẩm Khê trên đường giống như là ngồi cáp treo mà đến, bây giờ đầu đã hơi choáng.

Mẹ Đường lại cho là phản ứng của việc cô mang thai: “Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi, một lát mẹ sẽ cho người gọi con xuống ăn cơm.”

Tô Cẩm Khê rời đi chỉ là vì trốn tránh tiếp xúc với người nhà họ Đường mà thôi, cô càng muốn thoát khỏi nhà họ Đường thì càng sợ hãi sẽ tiếp xúc với bọn họ.

Mẹ Đường đối xử tốt với cô tương lai sẽ trở thành cảm giác áy náy.

Quay lại căn phòng trước đây, mới vừa mở cửa phía sau lại có một người đi đến.

Vẻ mặt Tư Lệ Đình tái nhọt: “Tô Tô, anh nhịn không được, một chút anh cũng nhịn không được rồi.”

“Biết rõ em với Đường Minh chỉ là góp vui lấy lệ nhưng anh nhịn không được em lấy thân phận như vậy mà ở bên cạnh nó.”

“Em cũng biết lúc nãy anh đã tốn biết bao công sức để không bị bại lộ, Tô Tô, cuối cùng em có thích anh hay không vậy? Anh muốn có đáp án ngay bây giờ.”

Tư Lệ Đình cảm thấy mình sắp bị cô ép đến điên rồi, bây giờ điều anh muốn không là gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác đã biến thành một vấn đề không nhỏ ở chỗ Tô Cảm Khê.

Giờ phút này lòng dạ Tô Cảm Khê rối bời: “Chú ba, chú nói chú không ép tôi mà.”

Hai từ thích này cô không dám tự tiện nói ra miệng, đối với Giản Vân thì cô có thể xác định, dù sao mấy năm này ánh mắt của cô cũng đều đang đuôi theo anh ấy.

Nhưng mà Tư Lệ Đình thì khác, mình với anh quen biết không bao lâu, cô sợ mình đối với anh chỉ là tình cảm nhất thời.

Nếu như tùy tiện đồng ý với Tư Lệ Đình, nếu sau này cô phát hiện đây không phải là tình yêu thì cô làm sao đền bù cho anh đây chứ?

Huống hồ thân phận của Tư Lệ Đình cũng khác xa so với những người khác nữa, đây cũng là một điểm Tô Cẩm Khê lo lắng, cô không dám tùy ý lung tung trả lời.

“Anh không làm được, so với trong tưởng tượng anh càng muốn quan tâm em hon, Tô Tô, nói đi, là em thích anh có đúng không?”

Tư Lệ Đình nâng cằm cô lên, ép buộc mong muốn một đáp án.

Anh có thể tuỳ tiện có được thân thể của cô, nhưng mà trái tim kia của cô giấu rất sâu rất sâu.

“Chú ba, trong vòng ba ngày, chắc chắn tôi sẽ cho chú câu trả lời.”

Ngoại trừ một lần kia ở văn phòng cô xúc động mà mắt đi lý trí, giờ phút này lý trí của cô sáng suốt lạ thường.

“Được, anh sẽ đợi thêm ba ngày.” Tư Lệ Đình buông cô ra rồi rời đi.

Tô Cẩm Khê hiểu rõ tính anh, xem ra lần này mình không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa rồi, là nên cho cô một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cô chân chính thấy rõ lòng mình.

Đường Minh gõ cửa đi vào, nhìn thấy Tô Cầm Khê đang ngồi 3 GV ca VN LỆ: (150 F- VUẾ nu ngân người ở bên cửa sô: “Câm Khê, xuông ăn cơm nè.

“A, được rồi.” Tô Cảm Khê thu hồi tâm tư phức tạp cùng anh ta đi xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Tư Lệ Đình.

Trước đây cô sợ nhất là nhìn thấy anh, Tô Cẩm Khê không nhìn thấy anh tâm trạng bỗng cảm thấy mất mác một cách khó hiểu.

“Cô đang tìm cái gì vậy?” Đường Minh liếc mắt liền phát hiện ra Tô Cảm Khê đang tìm người.

“Không có gì, chỉ là thắc mắc vì sao chú ba với Mộng Nhi còn chưa đến thôi.”

“Không biết vì sao Tô Mộng không có đến cùng chú ba còn chú ba thì rời đi trước rồi.”

“Chú ấy đi rồi à?” Trái tim Tô Cầm Khê giống như bị ai bóp chặt vậy.

Đường Minh đem ánh mắt cô thu vào tầm mắt mình: “Quan hệ của chú ba với nhà họ Đường vốn không tốt, Cẳm Khê, có phải là cô xảy ra chuyện gì với chú ba rồi đúng không?”

“Không có đâu, tôi hơi đói bụng rồi.” Tô Cẩm Khê vội vàng thay đổi chủ đề.

Trước đây ở nhà họ Đường, mặc kệ mình ngồi ở đâu anh cũng đều sẽ ngồi vào bên cạnh mình, khi thì trêu ghẹo mình, khi thì gắp cho mình bò bít tết.

Hôm nay thiếu đi anh trong lòng Tô Cẩm Khê cũng không khỏi có chút trống rỗng.

“Minh Nhi, tối nay các con ở đây đi, ông con còn muốn đánh với con thêm mấy ván cờ nữa đó.” Mẹ Đường vội vàng nói.

Thường ngày Đường Minh ở lại vì thấy ông cụ vui vẻ, nhưng mà hôm nay anh ta lại có một chút vì lợi riêng.

Chỉ cần ở lại thì sẽ có thể ở bên cạnh Tô Cẩm Khê rồi, dù chuyện gì cũng không cần làm, anh ta chỉ muốn ở gần cô một chút mà thôi.

“Mẹ, tối nay con còn có việc, bọn con vẫn là nên trở về thôi.” Tô Cẩm Khê xưa nay không từ chối đột nhiên lên tiếng từ chi.

“Con thì có việc gì chứ? Cũng đã lâu rồi mẹ không gặp con, tối nay con ngủ ở đây đi, sao vậy, hôm nay sinh nhật mẹ con cũng không cho mẹ chút mặt mũi nào sao?”

“Không phải đâu mẹ…..” Tô Cẩm Khê hơi há miệng, cũng không biết giải thích như thế nào nữa.

“Tối nay ở lại đây đi.” Đường Minh dứt khoát giải quyết.

Bữa tối Tô Cảm Khê cũng không có ăn bao nhiêu đã vội trở về phòng, cô cũng không biết như thế nào nữa, trước đây rõ ràng cô cũng đến như thế này, vì sao hôm nay lại không được chứ?

Đường Minh đi theo cô về phòng, Tô Cẳm Khê mở miệng nói: .

“Tổng giám đốc Đường, tối nay anh muốn ở cùng Bạch Tiểu Vũ đúng không?”

Giọng điệu tránh xa người ngàn dặm này của cô làm Đường Minh dâng lên một nỗi buồn bực, anh ta lạnh lùng nhìn Tô Cảm Khê.

“Cẩm Khê, cô hi vọng tôi rời đi đến như vậy sao?”

Tô Cẩm Khê đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, liền vô ý thức mà lui về phía sau, hôm nay Đường Minh rất kì lạ.

“Chuyện này, trước đây không phải đều như vậy sao?” Tô Cẩm Khê đã lui đến bên giường.

Đường Minh cũng không có ý dừng lại, Tô Cảm Khê không thể lui nữa, cả người ngã xuống trên giường.

“Cẫm Khê, vì sao cô lại gọi tôi là tổng giám đốc Đường? Trước đây không phải là luôn gọi là anh Đường Minh sao?”

Đường Minh hơi quay người một chút, hai tay chống ở hai bên người Tô Cầm Khê, tư thế mờ ám như thế này.

“Anh……Minh, chúng ta trước đây đã nói rồi mà, như thế này tôi không thoải mái.” Trong lòng Tô Cẩm Khê vô cùng lo lắng.

Mặc dù Đường Minh còn chưa chạm đến thân thể cô, chỉ cần anh ta muốn, cúi người một chút sẽ có thể thân mật không chút kế hở nào với cô.

“Cẩm Khê, trả lời tôi một số chuyện đi, có phải trong lòng cô có người thích rồi đúng không?”

Vì sao lại hỏi cô như vậy, chính bản thân Tô Cẩm Khê cũng rất mờ mịt: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.”

“Được, chuyện thứ hai, ngày đó ở suối nước nóng Vũ Hoa cô đến với ai.”

“Rõ ràng cô cũng uống nước rồi, sau đó là ai đã giúp cô? Cẩm Khê, nói cho tôi biết đi.”

Vấn đề này làm Đường Minh không biết xử lí thế nào, anh ta vẫn luôn rất muốn biết người đàn ông ở phía sau Tô Cẩm Khê đến cuối cùng là ai.

Giản Vân sao? Chắc là không phải rồi, đầu tiên anh ấy không thể giao nổi thẻ đen thẻ vàng như vậy được.

Hơn nữa ngày đó ở suối nước nóng Vũ Hoa anh ta còn đang ở công ty làm việc, Đường Minh càng vô cùng hiếu kì với Tô Cảm Khê.

“Anh Minh, thật xin lỗi, tôi không nói được đâu.”

Sao cô có thể nói ra được người cùng mình phiên vân phúc vũ chính là chú ba của anh ta chứ, chuyện này không phải là quá loạn rồi sao?

*Phiên vân phúc vũ là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (#33. 3# »Rl). Ý nghĩa là sự thay đổi nhanh chóng không biết đâu mà lần, Nghĩa bóng ý chỉ những kẻ tâm cơ, thủ đoạn. Có xuất xứ từ bài thơ “#3Zz{7” [Bần giao hành] của ‡tRi (Đỗ Phủ) Đường trà đối đầu nàng kia một đôi giống như nai con thât kinh con ngươi.

Trên mặt cô không trang điểm, da thịt trắng nõn sạch sẽ, môi đỏ giống như hoa hồng kiều diễm động lòng người.

Anh ta rất muốn nếm thử mùi vị của cô xem có phải là ngọt ngào giống như trong tưởng tượng hay không?

Trên người cô vẫn luôn có một mùi thơm nhè nhẹ, không phải là mùi vị nước hoa nồng nặc mà xích lại gần mới có thể nghe được.

“Không thể nói sao? Đường Minh tự lẫm bẩm.

Anh ta chậm rãi cúi xuống Tô Cẩm Khê, Tô Cẩm Khê không biết Đường Minh như thế nào, anh ta muốn làm gì?

Bỗng chuông điện thoại vang lên, Đường Minh có chút bực bội đứng dậy, Tô Cẩm Khê cũng thừa cơ mà đứng dậy theo.

Vừa mới nảy là Đường Minh muốn hôn mình sao? Hay là do cô quá tự luyến rồi, Đường Minh thích Bạch Tiểu Vũ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.

Cô lấy bộ quần áo ngủ bảo thủ từ trong ngăn tủ ra đi vào toilet, bầu không khí bên trong cũng quá kì lạ.

Ngâm mình ở trong bồn tắm cô còn có thể nghĩ đến một màn hương diễm lúc sáng sớm kia cùng với Tư Lệ Đình, sao anh lại đi chứ? Là giận mình sao?

Cô cầm điện thoại di động lên viết cho anh mấy cái tin nhắn, cuối cùng đều không có gửi mà là xoá bỏ trước khi gửi đi.

h A aa, cuối cùng mình có thích anh hay không hắn đây chứ?

Tô Cẩm Khê cuối cùng vẫn là lựa chọn gửi cho T một tin nhắn: “Sư phụ đại đại cầu độc thân trạch nam, anh đang làm gì đó?”

T: “Nếu như em không thêm tiền tố thì tôi sẽ rất vui vẻ khi em nhắn cho tôi đó.”

“Sư phụ đại đại, anh có người thích không?”

Tư Lệ Đình nghĩ nghĩ, gõ một câu gửi qua: “Vậy em có thể nói cho tôi nghe cảm giác thích là như thế nào không?