Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 44

Chương 44
Tiếng còi vang lên, báo hiệu bắt đầu giờ huấn luyện buổi chiều. Tiểu Triệu đứng dưới gốc cây to bên cạnh bãi tập tránh nắng, lại một lần nữa không thấy bóng Yểu Nhiên đâu, đành phải bấm điện thoại hỏi.

“Này.... .....”

Điện thoại vừa thông, Tiểu Triệu đã vội nói, “Sao cậu còn chưa tới? Đến giờ rồi nè!”

“Xin lỗi Tiểu Triệu,” Qua điện thoại, tiếng ồn chỗ Yểu Nhiên gần như át mất giọng cô, khiến Tiểu Triệu phải tập trung hết mức mới nghe nổi cô đang nói gì, “Mình có việc phải về thành phố S một chuyến.”

Tiểu Triệu ngạc nhiên hỏi, “Hả? Đang yên đang lành cậu về đó làm gì? Còn bên này thì sao, không có cậu chụp hình, làm sao.... ....”

“Mình sẽ nói rõ với chủ biên, xe tới rồi, mình cúp máy đây!”

“Này! Đợi chút....... Này này? Yểu Nhiên ?!” Tiểu Triệu cố gắng gọi với theo, nhưng đã muộn.

Tút tút tút......

Điện thoại đã bị cúp mất.

“Thiệt tình, mình còn chưa nói xong nữa.......” Tiểu Triệu nhíu mày, lẩm bẩm bất mãn, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Ngân Viễn. Anh nhìn di động trong tay cô, hỏi, “Thư Yểu Nhiên đâu rồi?”

Lúc Yểu Nhiên về tới thành phố S, trời đã tối, tắc xi dừng ở trước cửa khu nhà. Cô vừa xuống xe đã thấy trước mặt bu đầy người, hầu như phóng viên của tất cả các báo ở thành phố S đều có mặt, đèn flash chớp liên tục, sáng cả một góc đường, còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô. Trước cửa khu, các cảnh vệ đang đứng nghiêm, rõ ràng sẽ không để cho những người này vào dễ dàng.

Trong lòng Yểu Nhiên nóng như lửa đốt, không thể gọi cho Mục Thiếu Liên được, nên cô hoàn toàn không biết hiện tại tình hình của nhà họ Thư thế nào.

Phải làm sao.......

Cô nên làm gì.... ...

Đến giờ phút này, Yểu Nhiên mới phát hiện, thật ra, cô hoàn toàn không bỏ được nhà mình, cho dù những năm gần đây chẳng hề quan tâm, dường như đã quên sạch sự tồn tại của cái gia đình này, nhưng giờ, nó vừa có chuyện, cô vẫn không kìm được mà chạy về.... ...

Yểu Nhiên cắn môi, vọt nhanh vào đám phóng viên đang chen chúc, mất hết sức mới tới được trước cửa sắt, “Anh gì ơi!” Cô giơ tấm thẻ được ra vào khu nhà lên, “Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào.”

Cảnh vệ nhìn kỹ tờ giấy xong, vội vàng móc chìa khóa mở cửa bên cho cô.

Các phóng viên thấy Yểu Nhiên có giấy ra vào, vội chen tới chỗ cô, đoán chừng là định nhân cơ hội cửa mở mà xông vào.

Yểu Nhiên bị mọi người xô đẩy không cách nào tiến vào được. Cảnh vệ thấy vậy, vội chạy tới ngăn mấy người kia giùm cô.

Nghe được tiếng khóa cửa vang lên sau lưng, Yểu Nhiên thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm may mắn vì rốt cuộc mình đã thoát khỏi vòng vây.

Thiệt tình, sém chút nữa là bị chèn chết rồi!

“Cô Thư, từ đây vào tới biệt thự còn một đoạn khá xa nữa, hay là để chúng tôi chở cô vào ?” Một cảnh vệ lên tiếng,

Ngay từ sáng sớm, người của quân đội đã đến bao vây nhà họ Thư, chỉ tiếc không tìm được Thư Yểu Ninh, nên bọn họ vẫn đang giám thị, chờ Thư Yểu Ninh chủ động liên lạc với người nhà! Hiện giờ Yểu Nhiên xuất hiện, xem như đã giúp họ bớt được không ít việc.

Nhưng bản thân Yểu Nhiên cũng không biết điều này. Cô vui mừng đồng ý, lúc xuống xe còn cảm ơn cảnh vệ tốt bụng kia, rồi nhanh chóng chạy vào ngôi biệt thự cổ kính.

Trong sảnh lớn, có hai người đang ngồi rầu rĩ trên chiếc sô pha màu tím đậm của Pháp. Còn bên cạnh cửa sổ, rèm được kéo cao lên, một người đàn ông đang nhìn thẳng ra ngoài, không biết nghĩ gì.

Cả tòa biệt thự chìm vào không khí nặng nề, ngột ngạt.

Khi Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào, ba người kia đều ngẩng đầu nhìn ra theo bản năng.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thư Yểu Khởi nghe vậy, đứng phắt dậy, giận dữ nói, “Thư Yểu Nhiên! Là chị nói lộ ra phải không? Chị không muốn chúng tôi được sống yên ổn chứ gì?” Thư Yểu Khởi đứng dậy, đẩy Yểu Nhiên một cái, “Sao chị còn có mặt mũi mà về, cút ngay cho tôi, cút ngay!”

Người để lộ chuyện này chắc chắn là Thư Yểu Nhiên chứ không ai, nhất định là chị ta!

Yểu Nhiên bất ngờ bị đẩy, lảo đảo xém té, nhưng Thư Yểu Khởi không cho cô cơ hội đứng vững đã tiếp tục đẩy mạnh một phát nữa, ước gì cô té chết cho rồi.

“Khởi Khởi!” Thư Yểu An quát khẽ.

Chuyện Tống Quân năm đó, không biết là ai làm lộ ra, khiến giới truyền thông nhìn chằm chằm nhà bọn họ không tha. Mà điều này cũng có nghĩa là, ba không bảo vệ Yểu Ninh nổi nữa.

“Mục Thiếu Liên đâu rồi, mấy người liên lạc với anh ta được không?” Yểu Nhiên lười so đo với Thư Yểu Khởi, đẩy cô ta ra, định bước tới trước mặt Thư Yểu An.

Thư Yểu Khởi nghe vậy, tức điên, không ngờ giờ phút này mà chị ta còn nhớ tới người đàn ông của mình, “Thư Yểu Nhiên!” Thư Yểu Khởi vung tay lên, muốn tát Yểu Nhiên, “Rốt cuộc chị có biết liêm sỉ là gì không? Mục Thiếu Liên là chồng tôi!”

Yểu Nhiên lạnh mặt, dù quan hệ giữa mình và Thư Yểu Khởi không tốt, nhưng dù gì trên danh nghĩa mình cũng là chị, cô ta dám đánh mình?

Yểu Nhiên giơ tay lên bắt lấy cổ tay Thư Yểu Khởi, một tay khác thì vươn ra cho Thư Yểu Khởi một cái tát.

Thư Yểu Khởi bị đánh đến mức mặt lệch sang một bên, ngạc nhiên trợn to mắt nhìn.

“Một cái tát này là để cô biết rõ vị trí của mình!” Yểu Nhiên nghiêm mặt nói.

Thường ngày, Thư Yểu Khởi nói bậy bạ gì đó, Yểu Nhiên đều cho qua, nhưng trong lúc rối ren thế này, mà cô ta còn dám ra vẻ đại tiểu thư giương oai, không tìm đánh thì là gì?

“Chị đánh tôi?” Thư Yểu Khởi bụm mặt, khó tin tự mình lẩm bẩm, “Chị dám đánh tôi?!”

Kể từ khi Thư Yểu Khởi được đưa về nhà họ Thư,những kí ức bị đánh bị mắng hồi trước đã trở nên xa xôi như từ kiếp nào, nhưng một tát này của Yểu Nhiên lại làm cô ta có ảo giác như đã trở lại những năm đó. Đến nỗi Thư Yểu Khởi chỉ sững sờ đứng im, không có bất kỳ phản ứng quá khích nào.

“Sao không dám?” Yểu Nhiên cười lạnh, “Tôi cho cô biết, chỉ bằng câu nói vừa rồi của cô, một cái tát không hề quá đáng!”

Trước kia mình không nói là vì không muốn nói, nhưng rõ ràng, cô ta lại cho là mình sợ.

“Tại....... Tại sao?” Thư Yểu Khởi tức giận hỏi.

Yểu Nhiên không hề do dự nói, “Chỉ vì tôi là chị cô!”

Thư Yểu Khởi la to, cơn giận càng tăng cao, “Thư Yểu Nhiên, tôi không thừa nhận!”

Chị cái quái gì, trước giờ mình chỉ có hai người anh!

Yểu Nhiên thản nhiên nói, “Giáo dưỡng của cô đi đâu hết rồi, dám gọi cả tên họ của chị mình!”

Thư Yểu Khởi tiếp tục hét lên, “Chị đừng có mà tự biên tự diễn, ai cho chị là chị của tôi, tôi không thừa nhận! Không thừa nhận! Không thừa nhận!”

“Căn bản không cần cô thừa nhận!”

“Chị!”

Yểu Nhiên không thèm quan tâm Thư Yểu Khởi nữa, bước nhanh tới bên cạnh Thư Yểu An, “Mục Thiếu Liên đâu?”

Thư Yểu An lắc đầu, “Không biết.”

Thư Yểu An cũng mới trở về không lâu, nên chưa rõ mọi chuyện lắm.

Yểu Nhiên hỏi tiếp, “Ba đâu?”

“Vẫn còn ở trong bộ.” Thư Yểu An nói xong, nhìn Yểu Nhiên một cái, “Nhiên Nhiên, chuyện lần này.......”

Thật ra trong lòng Thư Yểu An cũng nghi chuyện này là do Yểu Nhiên gây ra, bởi vì biết chuyện năm đó chỉ có mấy người, mà trong đó Yểu Nhiên là phản ứng kịch liệt nhất, cho nên.... .......

Yểu Nhiên lạnh lùng nhìn Thư Yểu An, một chút ôn hòa nơi đáy mắt cũng biến mất, “Yên tâm, nếu đúng là do tôi làm, tôi nhất định sẽ để bài báo ghi thêm tên của tôi trong đó!”

“Nhiên Nhiên.... ....”

“Phiền anh, tạm thời đừng nói gì hết!” Yểu Nhiên bỗng có cảm giác thật ghê tởm. Rõ ràng trong lòng cũng không tin, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ lo lắng cho cô.

Tiếng Yểu Nhiên như là nặn ra từ kẽ răng. Cô nghiêng người bước nhanh lên lầu hai.

Thư Yểu Khởi thấy vậy, vội la lên, “Anh cả! Anh xem chị ta kìa.... ...”

Thư Yểu An khoát tay, ý bảo Thư Yểu Khởi đừng nói nữa.

“Nhưng.... ...” Thư Yểu Khởi không cam lòng, còn muốn nói tiếp.

Đáng chết....... Dám đánh mình!

“Khởi Khởi.” Thư Yểu An không vui nói, “Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về phòng nghỉ cho khỏe đi.”

Yểu Nhiên đẩy cửa bước vào căn phòng vốn từng thuộc về mình, bật đèn lên, nhìn khắp phòng một lượt.

Mọi thứ đều giống như hồi trước, không có thay đổi gì, hơn nữa....... Đầu tủ rất sạch sẽ, xem ra mỗi ngày đều có người đến quét dọn.......

Yểu Nhiên đang suy nghĩ thì di động chợt reo lên, cô móc ra xem, là Kỷ Ngân Viễn gọi.

“Alô......”

“Em đang ở đâu?”

Giọng anh rất bình tĩnh, xem ra còn chưa biết mình đã rời khỏi thành phố B.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Yểu Nhiên cảm thấy hơi chột dạ, đến nỗi giọng cô cũng trở nên nhỏ như muỗi kêu, “Ừ thì..... Ở đây....... Ở thành phố S.... ....”

“... .........”

Đột nhiên Kỷ Ngân Viễn không nói gì, khiến Yểu Nhiên càng thấy luống cuống. Cô nắm chặt di động, vội vàng giải thích, “Không phải tôi cố ý không nói cho anh biết, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột quá, tôi.... .....”

“Bây giờ em đang ở biệt thự nhà họ Thư?”

“Đúng.... ... Anh đừng tức giận, thật sự tôi.... ....”

“Mở cửa sổ ra.”

Kỷ Ngân Viễn tựa lưng lên đầu xe, khẽ ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai. Trong đó, mơ hồ có một bóng dáng rất quen thuộc, giờ này, bóng dáng đó đang từ từ đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa lên.

“... .....” Kỷ Ngân Viễn vẫy vẫy tay với Yểu Nhiên.

“Anh....... Anh.......” mắt Yểu Nhiên trợn to, không thể tin được. Cô dụi dụi hai mắt, nhìn lại lần nữa vẫn thấy Kỷ Ngân Viễn đang đứng dưới kia.

Kỷ Ngân Viễn nói, “Xuống đây đi.”

Giọng anh vẫn trầm thấp lành lạnh như cũ, nhưng Yểu Nhiên lại đột nhiên cảm thấy hình như trái tim mình đã có chốn về. Trên đời này, có lẽ không còn bất kỳ ai có thể giống như anh, dùng chân thành đả động trái tim cô.

“Ngân Viễn, sao anh lại đến đây?” Yểu Nhiên vui mừng chạy ra chỗ Kỷ Ngân Viễn, kích động đến mức quên cả đổi giày, để nguyên dép mang trong nhà mà đi.

Đáng lẽ anh đang ở thành phố B huấn luyện sinh viên mới đúng.... .....

Kỷ Ngân Viễn không trả lời ngay câu hỏi của Yểu Nhiên, thấy cô thở dốc, anh nhanh chóng vươn tay vuốt lại mái tóc dài cho cô, nói, “Em đang tìm Mục Thiếu Liên?”

Yểu Nhiên ngạc nhiên hỏi lại, “Ai? Anh biết.... .... anh ta đang ở đâu sao?”

Kỷ Ngân Viễn không nói gì, chỉ nhướng mày lên, nở nụ cười.