Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo khí ẩm của Ôn Tuyền, nhưng là……..Nàng vẫn cảm thấy mình sắp lạnh thành băng trụ rồi.
Bất cứ giá nào, trước khi chết cũng phải xem rõ kẻ thù của nàng rốt cuộc là kẻ nào, sau khi chết mới báo thù được!
Vì vậy, Lạc Lạc bi tráng mở choàng mắt ôm tráng sĩ mà bóp cổ tay.
Gương mặt tuấn mỹ diêm dúa lẳиɠ ɭơ nhảy vào tầm mắt, đôi ngươi đen tựa tiếu phi tiếu kia……….Thật quen thuộc!
Lạc Lạc hung hăng hít một hơi: “Uống! Ngươi…….”
Nàng trợn to hai mắt, con ngươi tròn vo lay động, ở dưới ánh trăng chiếu lấp lánh, hết sức long lanh.
Nhìn đôi mắt to biết nói chuyện kia, ánh mắt Thương Nguyệt Vô Triệt chợt lóe.
Là nàng? Cái Tiểu Oa Nhi ở trên đường cái tìm hắn gây phiền toái, nàng quả nhiên rất không ngoan, nửa đêm chạy ra khỏi vương phủ nghịch nước.
Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt nhếch môi, từ từ nhắm mắt lại: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn thì đừng có nói nữa, nếu không chút nữa hơi thở loạn chết đừng oán ta.”
Hắn cười ngâm gương mặt rất thân thiết, vậy mà, lời của hắn lại làm cho người ta cảm thấy run rẩy thấu xương.
Hơi thở…..loạn…..chết…..
Lạc Lạc cơ hồ liền lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, bởi vì, thân thể chính nguyên của hắn không ngừng đánh rét lạnh về phía nàng, nhiệt độ nàng nhanh chóng giảm xuống, giống như tất cả hơi ấm không tiêu tan hết không chịu bỏ qua.
Trời! Xú nam nhân này không phải luyện Đồng Tử Công gì đó, mà nàng chính là cái đồng tử xui xẻo bị hắn đυ.ng vào sắp phải hy sinh?
Nàng muốn phản kháng, làm thế nào thì sớm đã bị hắn điểm huyệt không thể nhúc nhích.
“Ngươi……ngươi……Nam nữ thụ thụ bất thân a!” Nàng mồ hôi lạnh gió mát mà mở miệng nói lung tung ý đồ ngăn cản hắn ngược đãi mình!
Nghe vậy, Thương Nguyệt Vô Triệt mở mắt, liếc nhìn thân thể của nàng một lần, ánh mắt còn rất ác liệt ở hạt nhỏ ở l*иg ngực nàng vòng vo một chút, sau đó rất châm chọc mà nhìn trước con ngươi đen của nàng.
“Nam nữ thụ thụ bất thân? Ta là nam nhân không sai, nhưng ngươi nha……tiểu thí hài không trước không sau, nếu không phải thân thể người truyền ấm nhanh nhất, có thể khiến nhiệt độ thân thể ta nhanh chóng phục hồi, ta cũng sẽ không chấp nhận đứa trẻ gầy ba ba như vậy, ôm lấy một chút cảm giác cũng không có, có cái gì thân đáng nói, bổn vương lớn như vậy lần đầu tiên ôm tiểu hài tử, ngươi đã rất vinh hạnh lắm rồi.”
Hắn cười nhạo một tiếng, tiếp đó nhắm mắt lại, liên tục đem khí lạnh trong thân thể truyền qua người nàng, sau đó từ thân thể của nàng hấp thu nhiệt độ.
Bình thường hắn đều dùng Ôn Tuyền, nhưng nàng thế nhưng tự tiện xông vào cấm địa của hắn, cũng đừng trách hắn không khách khí.
“Ngươi…….A! Lạnh, lạnh chết ta, Thương Nguyệt Vô Triệt tên đại khốn kiếp này, không tim không phổi ngay cả đứa bé cũng khi dễ, cái tên xấu xa tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả nhà ngươi, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh!”
Tiếng mắng chửi của nàng vừa dứt, giống như là nguyền rủa ứng nghiệm ở hướng khác đột nhiên ---------
“Rầm rầm rầm…….”
Một chuỗi dài oanh tạc chấn động đến đây, sau đó, phương hướng oanh tạc chấn động ấy dấy lên hỏa diễm bảo quanh.
“Lạc vương phủ!” Thương Nguyệt Vô Triệt sắc mặt siết lại.
Thuận theo, hắn nhanh chóng điểm vài cái trên người Lạc Lạc cởi bỏ huyệt đạo của nàng, sau đó đem nàng ném vào hồ Ôn Tuyền, bóng dáng chợt lóe liền biến mất tại chỗ, động tác làm liền một mạch lưu loát vô cùng.
“Tiểu Oa Nhi, ngoan ngoãn ở trong hồ ngâm xua hàn.”
Giọng nói của hắn theo đêm tối trong không khí thổi qua.
Lạc Lạc chìm ở trong nước, thân thể bị đông cứng gặp phải suối nước nóng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt nàng, đâm run đến phát đau.
Thật vất vả để cho tay chân mình khôi phục một chút linh hoạt, Lạc Lạc chui ra mặt nước, hung hăng nhìn chằm chằm hướng dấy lên hỏa diễm kia.
Chợt, nàng giận dữ cười quỷ dị: “Đốt đi, đốt đi, thiêu hủy tất cả đương gia tài sản của xú gia hỏa!”