Đỗ Anh Vũ nhắm mắt dưỡng thần, cả người buông lỏng thư giãn.
Chẳng biết bao lâu thì Hoàng Thành bước tới trước lều trướng của hắn, cúi đầu chắp tay hô vào bên trong:
- Công tử! Đến giờ rồi!
Thiếu niên mở mắt, lúc lắc cái cổ một chút, thầm nghĩ nhanh như vậy sao?
Bộ dạng khoan thai bước ra ngoài lều trướng.
Lúc này phía Đông cũng đã bắt đầu xuất hiện những tia sáng đầu tiên, Đỗ Anh Vũ khịt khịt cái mũi, quay đang nhìn Hoàng Thành, giọng bình thản hỏi:
- Sắp xếp thế nào rồi?
- Mọi chuyện đều theo ý công tử! - Hoàng Thành chắp tay đáp lời.
Gật nhẹ cái đầu, Đỗ tiểu tử bước đi, nhưng khi mới được ba bước liền khựng người lại, hắn quay sang nhìn họ Hoàng, mỉm cười nhẹ, tay vỗ vỗ lên người gã Thống Binh, động viên nói:
- Ngươi... rất không tệ! Sau khi kết thúc mọi việc, ta hứa sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi đáng được hưởng!
Nói hết lời, Đỗ Anh Vũ mặc kệ Hoàng Thành vẫn còn đang hơi bất ngờ ngơ ngác, bản thân chứ thế mà bước đi.
Khi ánh bình minh ngày càng bừng sáng, tưới tắm những giọt nắng lên đại địa khô cắn.
Bình minh đẹp, nhưng đối với đám dân chúng tại Hoành Châu lúc này, bọn hắn là cần một ánh bình minh khác, ánh bình minh do một thiếu niên bằng tuổi con cháu bọn hắn mang lại.
Một thiếu niên đang nắm quyền sinh quyền sát bọn hắn trong tay.
Ánh mắt đám dân đen từ suốt nhiều giờ liền đều hướng về phía cửa doanh, chờ đợi, chờ đợi và tiếp tục chờ đợi.
Đối với đám dân chúng thành Ung Châu thì tâm lý của bọn hắn có phần khá hơn nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Lương thực thì tạm thời có đấy, nhưng cái cuộc sống bấp bênh, sống bấu víu vào hơi thở của người khác khiến họ cũng dần khủng hoảng.
A Tiễn cùng mẹ của nàng, Tống thị đứng bên trong đám người Ung Châu, cũng chầu chực xem Đỗ công tử lúc nào mới tới.
Đột nhiên, từ bên trong doanh trại, một loạt tiếng trống trận dồn dập vang lên, tiếng tù và đồng thanh ngân xa mấy dặm.
Đám dân đen đứng dậy, ngẩn ngơ nhìn về phía doanh trại, nhìn đội ngũ Tráng binh xếp thành hai hàng, chỉnh tề bước bước ra, dàn hàng ngang thành hai bên tả hữu, bọc lấy cửa doanh, ở giữa dành ra một lối nhỏ như đang chờ đợi một ai đó.
Đỗ Anh Vũ thì đang ngồi xổm một góc, nhìn hoàn cảnh mà mình tạo dựng mặc dù có chút sơ Sài nhưng cũng là đã cố gắng lắm rồi.
Méo mó có hơn không! Xài tạm vậy!
Nói gì thì nói nhưng tràng cảnh này đối với đám dân đen, dù đông hơn rất nhiều cũng không khỏi khiến nội tâm của bọn hắn nảy sinh ra muôn phần sợ hãi, đám người này không tự chủ được, hơi lui ra về phía sau.
Thấy bối cảnh mà mình thiết kế đã hoàn thành, Đỗ Anh Vũ cảm thấy nhân vật chính là mình cũng đến lúc đăng tràng ra sân.
Tại vị trí lối nhỏ ở giữa, một thân hình nhỏ bé khoan thai bước tới.
Đi sau lưng phụ giúp con hàng này làm dáng còn có Chu Bá Thông cùng Hoàng Thành tả hữu hai bên cánh.
Đỗ Anh Vũ hắn vừa xuất hiện, đám đông liền trở nên im ắng.
Bản thân A Tiễn đứng bên cạnh mẹ cũng nheo mắt nhìn sang, thầm chửi “nhãi con khoe mẽ” một câu.
Đỗ Anh Vũ vốn dĩ còn muốn dựng đài cao để đứng nhưng một là thời gian chuẩn bị có hạn, hai là khi hắn nghĩ đến cái viễn cảnh vừa bước lên đài liền bị tên bay đạn lạc từ đâu bắn chết thì chột dạ, cảm thấy vẫn đứng dưới đất, nấp sau lưng một đám cao to thì an toàn hơn.
Hắn bộ dạng hôm nay tương đối nghiêm chính, không có tưng tửng như thường ngày, ánh mắt có phần sắc lẹm, uy thế cùng quý khí lộ rõ ra bên ngoài. — QUẢNG CÁO —
Con mắt hắn đảo qua một vòng các khuôn mặt của đám người đang ở, Đỗ Anh Vũ gật gù rồi đột ngột hỏi:
- Các ngươi... chờ lâu sao?!
Nhận thấy đám đông có vẻ không nghe thấy lời mình nói, khuôn mặt vẫn chưa hết phần ngơ ngác, Đỗ Anh Vũ cho rằng lời mình nói ra hơi nhỏ liền liếc sang đám người xung quanh ra hiệu, lập tức hàng phía trước xuất hiện một vài gã cao to đen hôi bước sửa, lấy hơi dồn sức rống to:
- Công tử hỏi “các ngươi chờ lâu sao?”
Nhìn thấy cảnh này bản thân Đỗ Anh Vũ cũng có chút xấu hổ nhưng chấp nhận thôi, cổ đại không có mirco, loa cũng không có, đành phải xài tạm mấy cái máy “nói” chạy bằng cơm này vậy.
Thông tin được truyền đi ngay lập tức thu về được hiệu quả, một vài tiếng trả lời được vọng về.
“Công tử... chúng ta chờ không có lâu!!”
“Công tử, xin hãy cứu lấy chúng ta!!”
“Công tử...”
“...”
Đỗ Anh Vũ giơ tay, ra hiệu cho đám người bình tĩnh trở lại, khi mọi người im lặng, hắn mới bắt đầu nói tiếp;
- Ta không thích nhiều lời, nên sẽ nói thẳng vào chủ đề chính, sau khi suy nghĩ một đêm,mặc dù sẽ trái với cách thức thông thường của ta nhưng... ta vẫn sẽ quyết định cho các ngươi một cơ hội!!
Nghe tới đây, đám người lại nhốn nháo trở lại, nhưng lần này trên khuôn mặt đám dân đen đã hiện lên nét vui mừng.
Đỗ Anh Vũ cao giọng, tiếp tục nói:
- Đừng vội mừng, nghe ta nói hết, ta sẽ cho các ngươi, tất cả các ngươi một con đường sống, lựa chọn thế nào tuỳ thuộc vào các ngươi...
Dứt câu, Đỗ Anh Vũ vỗ vỗ bàn tay, gần như ngay lập tức, bốn chiếc cột cờ được dựng thẳng lên, phía trên treo 4 bức tranh lớn làm bằng vải được căng ra hết cỡ, mỗi một bức tranh được vẽ các hình thù khác nhau nhưng nhìn qua thì tương đối dễ hiểu.
Một ngôi nhà, một mảnh đất, một bọc vải, một bao lương!
- Có 3 điều ta nói, các ngươi tập trung lắng nghe cho kỹ.
Đỗ Anh Vũ tiến lên một bước, bắt đầu trình bày tất cả những gì hắn muốn nói, bản thân hắn không phải diễn gia đại tài, phía dưới đám người nghe cũng chẳng có nhu cầu nghe những thứ triết lý khó hiểu.
Nội dung hắn nói khá đơn giản nhưng đối với đám người ở đây thì tương đối mới mẻ.
Đỗ Anh Vũ tuyến bố tổng cộng 3 điều chính:
Thứ nhất, Hoành Châu là vùng chiến sự, người không phận sự nhanh chóng rời đi, tất cả chỉ có nửa ngày, kẻ ngoan cố ở lại nữ vào quân kỹ, nam bắt lao dịch, chống cự gϊếŧ không tha.
Thứ hai, tài sản hiện tại đều đã bị chưng dụng nhưng không phải là cướp không. Đây coi như là khoản Đỗ Anh Vũ hắn nợ mọi người, nếu tất cả lui xuống phía nam vùng Liêm Châu, bọn hắn sẽ được đèn bù trong vòng 1 năm, ngoài ra hắn sẽ tài trợ lương thực dọc đường đi, đến nơi sẽ có người cứu trợ, sắp xếp cho bọn hắn.
Thứ ba, không hạn chế, không ép buộc tất cả đám người ở đây phải đi nơi nào hết, nhưng sẽ chỉ những người theo quân đi về Liêm Châu Hợp Phố mới có thể có lương thực, những người muốn đi nơi khác, Đỗ tiểu tử chỉ có thể nói xin lỗi cùng chúc may mắn mà thôi!
Thông tin đã truyền tải hết, Đỗ Anh Vũ chỉ vào các bức tranh được đang được treo lên, dõng dạc nói:
- Đây là những gì các ngươi một năm xong sau sẽ có! Ta không cần các ngươi phải tin ta, nhưng nếu ta là các ngươi, hẳn là sẽ để đánh cược một lần, lời cần nói ta đều nói hết, tất cả giải tán!
Trang bức xong liền chạy, Đỗ Anh Vũ nhanh chóng trở về nhậu doanh.
Thời gian chỉ có nửa ngày, để cho đám người này tự quyết định vận mệnh của mình đi thôi.
Dù sao thì ít nhất vào lúc này, Đỗ Anh Vũ tin rằng bản thân mình đã gieo xuống cho đám người này mầm mống của hi vọng. — QUẢNG CÁO —
Đồng thời cũng cho bọn hắn mọc ra những cái rễ mới, mà cái rễ này không bám vào Tống Triều.
Nó đám vào bản thân Đỗ Anh Vũ.
Chiết cành đã xong! Tiếp theo chính là thúc đẩy sinh sôi!
Hắc hắc!
...
Thời gian nửa ngày trôi qua chóng vánh.
Đỗ Anh Vũ, Nông Chí Hùng cùng Hoàng An Huy đứng trên tường thành Hoành Châu, nhìn đám người nối đuôi nhau đông như kiến rời đi về phía chân trời phía nam.
Người ta hay nói, đời người là một chuyến đi dài, mỗi một con đường phảng phất giống như là một lữ trình mới, mặc kệ nơi nào, ở đâu vẫn luôn như vậy.
Nhưng con người cũng là sinh vật có ý thức lãnh địa, có sự lưu luyến với cố thổ, vậy nên nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ, chẳng có mấy ai nguyện ý rời bỏ quên hương đến một nơi xa lạ cả.
Hoành Châu dân chúng hiện tại chính là có cảm xúc như vậy, từng hộ gia đình có đủ lão ấu ánh mắt sầu thảm nhìn từng cái cây, nhìn từng ngọn cỏ, nhìn con sông, nhìn tường thành nuôi họ lớn...
Giờ phải rời đi, cảm giác chính là không đành lòng.
Nhưng không đi thì sẽ chết!
Rời đi là con đường sống duy nhất, không có con đường thứ hai.
Đỗ Anh Vũ nói cho bọn hắn lựa chọn nhưng rõ ràng là không có, chỉ có hai con đường.
Chết hoặc sống, bảo bọn hắn phải lựa chọn cái gì?
Hoàng Thành nâng cờ, mang theo toàn bộ binh tốt Liêm Châu cùng đoàn người này trở lại.
Điều đáng ngạc nhiên là Đỗ tiểu tử hắn thả ra toàn bộ Hoành Châu binh mã, cho phép bọn hắn hỗ trợ vận lương, mang theo dân chúng trong thành đi về phía nam, rời xa vùng chiến sự, bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhìn đám lương thảo bị đoàn người chuyển đi cũng với việc toàn bộ tù binh được thả ra, nếu là bình thương Nông Chí Hùng chắc chắn sẽ có ý kiến.
Chỉ là sau cuộc trò chuyện hôm trước, họ Nông đối với việc này biểu lộ tương đối bình tĩnh.
Hắn quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ, mỉm cười nói:
- Bọn hắn chắc chắn sẽ rất biết ơn ngươi!
Đỗ Anh Vũ sắc mặt phức tạp, đáp lời:
- Chỉ mong bọn hắn không có hận ta là được!!
Ánh mắt hắn nhíu lại, nói thật hắn cũng không phải kẻ máu lạnh nhưng có những lúc buộc phải hạ quyết tâm.
Muốn đón được bình mình thì nhất định phải trải qua đêm tối.
Không đẩy bọn hắn vào chỗ chết, thì không thể khiến bọn hắn có thể Tân sinh được.
Chỉ mong lần này....
Chết ít đi một chút!!
Ánh mắt Đỗ Anh Vũ dừng lại ở một góc, nhìn thấy có một đám người tách khỏi đoàn người, bước đi về phía Bắc liền kinh ngạc. — QUẢNG CÁO —
Đúng là hắn nói không ép người khác bắt buộc phải đi về phía nam, chỉ là không nghĩ tới thật có kẻ rời đi nơi khác mà thôi.
Bọn hắn là không sợ sao?
Đỗ tiểu tử nheo mắt, cố gắng nhìn, đám người này trang phục có phần lạ lẫm, hẳn không phải người Hoa Hán, cũng không phải người Tráng, nhất thời Đỗ Anh Vũ là không đoán được ra bọn hắn đến từ đâu.
- Nông tộc trường, ngài biết đám người kia là người nào sao?
Đỗ Anh Vũ chỉ tay về phía trước, quay đầu hỏi thăm. Họ Nông nhìn theo hướng chỉ tay, rồi quay sang lại đáp:
- Bọn hắn là người Dao, hẳn là từ Quý Châu đến...
Đỗ tiểu tử “ồ” lên một tiếng, sau thì hỏi tiếp:
- Bọn hắn không sợ không có lương thực hay sao mà cứ thế bỏ đi vậy?!
Nông Chí Hùng nhanh chóng giải thích:
- Người Dao tư tưởng lãnh địa rất lớn, vì đó là nơi bọn hắn thờ phụng tổ tiên, nếu không thể ở lại nơi mình đang sống, bọn hắn sẽ chỉ trở về quê hương, nơi có nhà thờ tổ chứ nhất quyết không có đi đâu khác!
Nghe đến đây Đỗ Anh Vũ cũng gật gù, đột nhiên có một luồng suy nghĩ xoẹt qua đầu hắn.
Vuốt ve cằm, khuôn mặt hắn trở nên đăm chiêu khó lường, sắc mặt lộ vẻ phức tạp, lòng thầm nghĩ
“Nên hay không nên.
Nông, Hoàng hai người cũng nhận ra sự bất thương nơi hắn, mở miệng hỏi thăm xem hắn có sao không.
Đỗ tiểu tử lắc đầu, nói bản thân không có việc gì, dặn dò hai người trở lại chuẩn bị, ngày mai liền xuất binh.
Lúc trở lại lều trướng trong doanh, Đỗ tiểu tử trầm ngâm một lúc, cuối cùng thì cũng hạ được quyết tâm.
Hoàng Thành đã đi, nhưng Chu Bá Thông vẫn ở, Đỗ Anh Vũ đột nhiên gọi họ Chu đi vào bàn giao một chuyện.
Họ Chu mới đầu nghe thì khuôn dung còn bình thản, chỉ là càng nghe về sâu sắc mặt càng trỏ nên khó coi.
Đợi đến khi Đỗ Anh Vũ nói xong, Chu Bá Thông cau mày nhăn trán, im lặng nửa này mới nói thành câu:
- Đỗ công tử... nhất định phải làm như vậy sao?!
Đỗ Anh Vũ gật đầu, thẳng thắn đáp:
- Phải làm! Mà chuyện này thì không có ai thích hợp hơn các ngươi!!
Nghe đến đây, Chu Bá Thông thiếu chút nữa chửi ầm lên, thầm nghĩ trong lòng:
Con mẹ nó!
Chúng ta xuất từ Hải tặc thật đấy, nhưng cũng là có tiêu chuẩn đạo Đức riêng có được không?
Chuyện thất đức này tại sao ngươi không có tự làm đi!!!