Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 39: Yến tiệc mùa thu (3) - Thượng Lâm tử đệ.

Triều Lý quyền lực đa phần nằm trong tay quý tộc, môn phiệt. Hệ thống quan lại bao gồm: quý tộc, con cháu công thần, tăng quan và nho sĩ.

Lúc khởi điểm, triều đình áp dụng chủ yếu chế độ tuyển dụng chủ yếu là tuyển cử và nhiệm tử.

Tuyển cử chính là trực tiếp phong quan, mục tiêu chính tầng lớp thượng lưu huân quý, các gia tộc lớn. Bình dân hàn môn không tuyển...

Nhiệm tử chính là bổ nhiệm con cháu của công thần, quý tộc theo hình thức tập ấm, cha truyền con nối.

"Con quan rồi lại làm quan" chính là ý này!

Phải cho đến thời Nhân Tông, mô hình khoa cử mới chính thức diễn ra. Bổ sung thêm tầng lớp nho sĩ, những người có học thức, từ đó các thư hương thế gia cũng dần xuất hiện ngày càng nhiều.

Hình thức khoa cử không được thường xuyên tổ chức, khoảng cách giữa các kỳ thi là quá lâu, dù sao số lượng chức quan có là có hạn, thi mà không tuyển dụng triều đình uy tín sẽ bị ảnh hưởng.

Hàn môn muốn bước vào triều đình thật sự khó như lên trời, không có quý tộc chống lưng là không thể.

Tất nhiên Đỗ Anh Vũ không quan tâm nhiều đến vấn đề đó, hắn bản thân chính là quý tộc trong quý tộc.

Chỉ cần ổn thỏa học tại Thư Viện một thời gian, sau đó nhảy vào Quốc Tử Giám rèn luyện thêm. Trong vòng 10 năm hắn tất nhập triều đình.

Nhưng Đỗ Anh Vũ không muốn a!

Hắn chờ không được!!

Đỗ Anh Vũ là người xuyên việt, hắn biết rõ ràng trong vòng 10 năm sẽ có đại sự.

Cũng chính là một cơ hội để Đại Việt làm một bước nhảy vọt phát triển.

Chuyện này nói ra tất nhiên sẽ chẳng ai tin nổi, cường đại phương Bắc lại bị một dân tộc du mục đánh cho gần như vong quốc? Ai mà tin nổi chứ!

Vì vậy Đỗ Anh Vũ hắn không muốn chờ.

Hắn không phải kẻ phàm phu.

Hắn! Đỗ Anh Vũ không đi đường thường!

Ngay vào lúc này, khi nghe thấy Nhân Tông đặt tên cho thanh kiếm, Đỗ Anh Vũ liền biết bản thân mình làm được.

Muốn thăng quan tiến tước nhanh chóng ư?

Phải là bậc kì tài văn võ song toàn?

Hay là kẻ hết mực trung thành, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi?

Đều không phải, chỉ bao gồm 4 chứ thôi

Giản tại đế tâm!

Nói một cách giản đơn chính là chỉ cần hoàng đế yêu thích ngươi, thăng quan tiến tước chính là một đường bay thẳng.

“Mọi sự coi như ổn!” Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ, hắn vẫn quỳ dưới mặt đất, chờ đợi Nhân Tông mở miệng.

Vất hiếm thì quý, Nhân Tông nhìn thanh kiếm mang đầy chiến vân trên tay liền yêu thích không thôi. Nhìn ngắm một lúc, hắn mới quay về phía tiểu tử vẫn đang quỳ gối trước mặt, miệng rồng khai mở nói:

- Phần tâm ý này, ta nhận. Nói đi, ngươi muốn thưởng gì?

Đỗ Anh Vũ nghe vậy, liền nghĩ muốn lấy lui làm tiến, quỳ gối chắp tay thưa:

- Bệ hạ nhận tâm ý của tiểu tử đã là phúc phận lớn, tiểu tử nào dám có yêu sách.

- Ồ! Vậy được rồi, ngươi có thể lui ra!! - Nhân Tông nghe vậy liền cười đáp

Ách! Sao lại thế này? Không phải là muốn đưa đẩy một hồi rồi mới nhận sao?

Cổ nhân lừa ta!

Đỗ Anh Vũ một mặt mộng bức ngẩng đầu nhìn Nhân Tông.

Hoàng đế lúc này ánh mắt trêu trọc nhìn hắn, cười nói:

- Ngươi một tên nhóc con, còn bày đặt trước mặt ta làm bộ lão luyện....

Đỗ Anh Vũ chắp tay cúi đầu, nói không lên lời.

Nhân Tông lúc này liền không đùa dai, từ tốn nói:

- Cho người một cơ hội cuối cùng, muốn ban thưởng gì nói thẳng!

“Ta muốn làm Hokage, ngươi cho được không?” Đỗ Anh Vũ tức giận thầm nghĩ, ngoài miệng ôn tồn đáp:

- Tiểu tử muốn được hầu cạnh bên bệ hạ, hằng ngày được nghe bệ hạ dạy bảo!

Nhân Tông nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, hắn lại hỏi:

- Ngươi Đỗ Anh Vũ là muốn làm một tiểu thái giám?

“Mẹ kiếp! Ngươi mới là tiểu thái giám! Cả nhà ngươi mới là tiểu thái giám” Đỗ Anh Vũ có chút tức điên rồi, liên tục lắc đầu nói không phải, không phải!

Nhân Tông cùng đám văn võ bá quán thấy vậy liền cười lớn.

Tiểu tử này hẳn là chuyên tới để tấu hài đi!

Nhân Tông tất nhiên không muốn kéo Đỗ Anh Vũ vào cung làm thái giám, hắn chỉ trêu trọc Đỗ Anh Vũ mà thôi, coi như cho hắn một bài học. Sau khi tiếng cười đùa dần ngừng lại, Nhân Tông liền liếc mắt nhìn Lão nội thị đằng sau một cái, mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Lão nội thị hiểu ý, liền từ trong ngực rút ra một cuộn thánh chỉ, miệng nói lớn:

- Đỗ Anh Vũ, quỳ tiếp chỉ?

"Lão ca, ta vẫn đang quỳ đây, từ lúc nãy đến giờ ngươi có thấy ta đứng dậy?" Đỗ Anh Vũ nhổ nước bọt, sau có chắp tay chờ đợi.

Thánh chỉ nói hoa mĩ một tràng giang đại hải những chuyện không đâu, sau mới chột lại một vấn đề cuối.

"....nay có Đỗ Anh Vũ ngoại hình đẹp đẽ, múa khéo, hát hay lại có công phá án, trẫm lấy làm yêu thích, tuyển làm Thượng Lâm tử đệ trong cung, khâm thử!"

- Tiểu tử Đỗ Anh Vũ lĩnh chỉ! Tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! - Đỗ Anh Vũ giang hai tay nhận tấm thánh chỉ đầu tiên trong đời. Lòng thầm chửi bậy

"Mẹ kiếp đây là có chuẩn bị sẵn rồi sao?"

Đúng là Nhân Tông có chuẩn bị sẵn 3 mức ban thưởng cho Đỗ Anh Vũ, chờ lần này gặp hắn thì ban cho. Hôm nay gặp mặt, đối với Đỗ tiểu tử, Nhân Tông là thật lòng yêu thích, ban cho hắn mức thưởng cao nhất. Tất nhiên mấy cái múa khéo hát hay là Lão nội thị tự biên thêm vào....

Cả đám quan lại đều kinh ngạc không thôi, nhìn thiếu niên trước mặt đều phải đánh giá lại một chút.

Thằng nhóc con này.....tiền đồ vô lượng!

Đỗ Anh Vũ tiếp chỉ xong xuôi đứng dậy, thấy Nhân Tông đã sớm bước về trong màn trướng liền thấp giọng hỏi Lão nội thị

- Đại Tổng Quản, Thượng Lâm tử đệ....là chức vụ gì vậy? Mấy phẩm?

Lão nội thị cũng từ tốn giải đáp:

- Đỗ công tử, Thượng Lâm tử đệ nhiệm vụ chính cùng theo thái tử học tập. Quan phẩm ư, hẳn là Tòng Bát phẩm đi!

Đỗ Anh Vũ nghe xong bỉu môi nói:

- Ta còn tưởng cái gì lợi hại, hóa ra là Thái tử thư đồng! Bát phẩm quan tép riu....

Lão nội thị khóe miệng giật giật, cả người không chút nào tự nhiên.

Mẹ kiếp thượng lâm tử đệ quan trọng không phải là phẩm cấp có được không?

Quan trọng chính là trở thành thái tử người thân tín nhất có được không?

Hơn nữa nó còn có một danh hiêu khác gọi là thiên tử môn sinh. Chính xác là trở thành một dạng ký danh đệ tử của Hoàng Đế.

Vinh hạnh to lớn không phải ai cũng có được.

Tiểu tử này thật là.....

Đỗ Anh Vũ tất nhiên vẫn không hiểu gì hết. Hắn bây giờ chỉ cảm thấy mình giống như đang được vạn chúng trú mục.

Tâm có chút hoảng!

Ngạc nhiên, nghi ngờ, hoảng sợ, chúc mừng..... các loại ánh mắt đều có đủ khiến Đỗ tiểu tử cảm thấy mình như con khỉ trong vườn bách thảo.

"Đằng sau có sát khí!" Đỗ tiểu tử cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Ngoái đầu lại thì thấy có ba người đang nhìn hắn. mỗi người mang theo một loại ánh mắt khác nhau.

Lý Kế Nguyên nhìn hắn mang theo ý cười chúc mừng.

Anh rể Sùng Hiền Hầu Lý Càn Quyết thì ngạc nhiên không thôi.

Còn về phần ánh mắt của trung niên nhân còn lại.....thật nặng sát khí!

Đỗ Anh Vũ giật mình chột dạ, cổ hơi rút lại đằng sau.

Ách! Lão cha!

"Sao ngươi lại ở đây?"

.....................................

Phần tiếp theo của Yến tiệc chính là màn đua thuyền. Đây cũng là màn chính, là cơ hội để Nhân Tông bệ hạ khoe khoang ra lực lượng thủy binh mà hắn tự hào.

Chuyện về sau đối với Đỗ tiểu tử không có chút nào quan trọng, việc hắn cần làm đã làm xong, giờ đã có thể phất áo ra đi. Hơn nữa Đỗ Anh Vũ cũng cảm thấy bản thân tạm thời ít nên đi xem thuyền , hắn mới áp chế được bệnh trung nhị ít lâu, không thể để nó lại bùng phát.

Đương nhiên đùng đùng bỏ về là không thể nào. Đỗ Anh Vũ lấy lí do uống nhiều nước trà dùng nướ© ŧıểυ độn chuồn đi mất.

Vừa ra khỏi điện Linh Quang, hít thở một ngụm không khí trong lành, hắn thấy bản thân mình như vừa sống lại.

Mặc dù từ đầu đến cuối diễn ra cùng tính toán của hắn không sai biệt.

Nhưng bản thân hắn vẫn thật sợ hãi.

Gần vua như gần hổ, kể cả hắn có tấm bảo hiểm “tuổi nhỏ không hiểu chuyện” nhưng vạn nhất có biến thì sao?

Cũng may mắn, tất cả đều qua!

Trầm tư suy nghĩ Đỗ Anh Vũ chợt cảm thấy đằng sau có chút gai người, dường như có ai đang nhìn hắn.

Quay ra thì thấy một tiểu nương tử váy đỏ xinh đẹp, nàng đứng đó không biết đã bao lâu nhìn hắn chằm chằm.

Đỗ Anh Vũ thấy nàng nhìn hắn còn mang một bộ lạnh lùng hờn dỗi có chút chột dạ, một tháng nay hắn chạy đông chạy tây, quá bận quên mất luôn nàng. Đỗ Anh Vũ bẽn lẽn tiến tới hỏi thăm:

- Tiểu Bình tử, một tháng không gặp, gần đây không có chuyện gì chứ?

- Là 1 tháng 5 ngày! - Lý An Bình đáp lại, giọng có chút lạnh băng.

Ách! Tiểu nương tử này là thật là nhớ rõ!

Không gian bỗng nhiên trở nên lúng túng. Đỗ Anh Vũ gãi gãi đầu, giải thích hắn gần đây bị cấm túc, nên không thể mang nàng đi chơi.

Lý An Bình tất nhiên cũng không thật trách hắn không tới tìm nàng, từ sau khi Thư Viện bị đốt, nàng cũng không thể thường xuyên xuất cung, cho nên Đỗ tiểu tử muốn cũng không thể tìm thấy nàng.

Nghe trong giọng nàng có chút buồn rầu ủ rũ. Đỗ công tử nhẹ giọng an ủi:

- Ta không phải bây giờ là Thượng Lâm tử đệ, có thể xuất nhập hoàng cung sao, ta sẽ thường xuyên tìm ngươi chơi đùa không phải là được sao!

Lý An Bình nghe xong thần sắc liền dịu lại, khuôn dung xinh đẹp cũng hiện ra chút vui vẻ, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Đối với tiểu nương tử này, Đỗ Anh Vũ trong lòng có chút cảm khái, có chút tiếc thương.

Danh phận công chúa cao quý nhưng kỳ thật chỉ là chim trong l*иg, cá trong chậu.

Hắn nhớ như in ánh mắt của nàng khi lần đầu tiên cùng hắn trốn đi chơi, lúc đó Lý An Bình tựa như cánh chim nhỏ được bay về trời vậy.

Số phận của Lý triều công chúa thường sẽ luôn phải lấy chồng vùng biên viễn, nói trắng ra là vật phẩm dùng để làm hôn nhân chính trị, cốt lõi để lôi kéo các thủ lĩnh vùng cao.

Hoà bình ổn định phải dựa vào nữ nhân mà lập nên! Hắn có chút cay đắng nhận ra Đại Việt lúc này kì thật cũng không mạnh mẽ như hắn mộng tưởng.

- Ta đã đến, vậy thì mọi thứ nên thay đổi đi.... - Đỗ Anh Vũ không khỏi kìm lòng mà bật thốt ra một câu.

Lý An Bình nhìn hắn, không hiểu hắn nói cái gì.

Đỗ công tử cười lắc đầu, nhìn nàng nói:

- Đi, bình thường là ta dẫn ngươi đi chơi, nơi này hoàng cung là địa bàn của ngươi, dẫn ta đi dạo một vòng, thế nào?

Lý An Bình miệng nhỏ nhoẻn cười, nhu thuận gật đầu.

Lang thang vài bước, Đỗ Anh Vũ thấy đi dạo còn bị người tháp tùng theo sau thật mất tự nhiên liền quay sang nhìn Lý An Bình cười ranh mãnh, hắn nói:

- Đi dạo mà còn có người theo đuôi thật là không thoải mái, tiểu Bình tử, chúng ta lại trốn đi...

Vừa nói dứt câu, không quan tâm đến Lý An Bình phản ứng. Đỗ Anh Vũ nắm chặt lấy bàn tay của tiểu mĩ nhân bên cạnh, tăng tốc chạy đi.

Lý An Bình bỗng nhiên bị kéo đi có giật mình đôi chút. Nhưng khi nàng cảm nhận được độ ấm của bàn tay Đỗ Anh Vũ chuyền lại. Lòng của nàng lập tức yên tĩnh trở lại.

“Cảm giác vẫn như xưa. Thật là tốt.”

Hai thân ảnh nhỏ bé nắm tay nhau chạy nhau một đường chạy mất.

Bỏ lại đằng sau đám hạ nhân thị tì í ới gọi với theo:

- Công chúa, chạy từ từ thôi!!!!

.......................