Chung Thuyên, tựa như không hoan nghênh người ngoài xâm nhập lại giống như đã chờ đợi rất lâu.
Đầu óc Cẩu Lương rối bời, cả người mềm nhũn vô lực, không thể phản kháng nam nhân làm bất kỳ chuyện gì với cậu.
"Chung Thuyên.... Ngứa... Ta khó chịu quá, khó chịu quá..."
Cẩu Lương không kìm được nước mắt —— thứ thuốc chết tiệt này mạnh như vậy, nó mãnh liệt hơn gấp nhiều lần so với lần đầu tiên cậu chặn cảm giác đau đớn, ngay cả cậu cũng không giữ được tỉnh táo, bây giờ mong muốn Chung Thuyên mau tiến vào, nhanh chóng giải thoát cho cậu.
Hai tay bóp lấy nhũ hoa vô cùng ngứa ngáy trước ngực, màu hồng anh đào bị véo ra màu sắc như giọt máu dưới sự chơi đùa thô bạo, toàn thân Cẩu Lương khó chịu, cả người cọ sát lên người Chung Thuyên, sắp bị dục hoả thiêu chết.
"Ngươi...ngươi làm chỗ này, nhanh, nhanh lên!
Bàn tay của Cẩu Lương vốn không có sức lực gì, bây giờ lại càng bủn rủn đến mức trượt từ ngực xuống.
Cậu thúc giục Chung Thuyên, nhưng người sau một tay bị hậu huyệt thèm ăn cắn nuốt, một tay lại chỉ lo nắm lấy chân cậu không để cậu lộn xộn. Không nhận được phản hồi ngay lập tức, Cẩu Lương tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Phế vật, chỉ có hai tay thì có ích lợi gì, ta rất khó chịu, cả người đều khó chịu!"
"Chủ nhân."
Chung Thuyên bị ánh mắt của cậu làm cho kích động cả về thể xác lẫn tinh thần, cẩn thận đè Cẩu Lương lên giường, hắn nghiêng người hôn lên mắt cậu, khàn giọng nói: "Chủ nhân đừng nóng vội, ta sẽ khiến ngài sung sướиɠ......"
Ánh mắt của hắn tập trung vào vết ửng đỏ trước ngực Cẩu Lương, yết hầu lên xuống dồn dập, cúi đầu, cắn mạnh vào quầng vυ' của Cẩu Lương rồi dùng sức mυ'ŧ.
"A... Đau... Thật thoải mái..."
Cẩu Lương ôm lấy đầu Chung Thuyên, nâng ngực cao lên, còn ngại biện pháp như vậy không đủ nói cho hắn biết tình cảnh hiện tại của mình, vừa kêu lên vừa thúc giục hắn: "Mạnh hơn nữa, bên...bên trái cũng muốn... A, đau... để ta đau thêm chút nữa..."
Chung Thuyên dùng chân kẹp lấy hai chân của Cẩu Lương, vật cứng màu tím đen hoàn toàn cương cứng đè lên đôi chân trắng nõn mềm mại của cậu.
Bàn tay được giải phóng kia vội vàng trườn lên cơ thể Cẩu Lương, men theo đùi mà sờ soạng bụng dưới, ngực, xương quai xanh, cổ rồi trở lại siết chặt đầṳ ѵú đang run rẩy kia, ma sát mạnh trong lòng bàn tay, vê hai ngón tay lại rồi bắt đầu vuốt ve.
Cẩu Lương vất vả ngẩng cổ lên cúi đầu nhìn hắn, người nam nhân vùi đầu trước ngực cậu đang dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếʍ điểm giao nhau nhạy cảm kia, bàn tay to màu mật ong che bộ ngực trắng nõn của cậu, ngón tay phía sau đã nhét vào cái thứ tư. Những đợt co rút nhanh khiến chỗ căng chặt của cậu vừa nóng ran vừa tê liệt, nhưng không đủ làm cậu thoả mãn —— Bởi vì cho dù chỉ tiến vào một lần, cơ thể vẫn nhớ rõ như in giới hạn mà nó chứa đựng là như thế nào.
"Chung Thuyên..."
Cẩu Lương hai mắt mê ly, một tay nắm chặt tóc Chung Thuyên muốn cho hắn đau cùng mình, một tay lại vuốt ve sườn mặt Chung Thuyên, giống như đang áy náy cũng giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Chung Thuyên đứng thẳng dậy, ngậm ngón tay của cậu hôn lên, ánh mắt khóa trong mắt hắn là sự ôn nhu thấu xương.
Cẩu Lương bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, rêи ɾỉ, "Chung Thuyên, đừng buông ta ra.... Còn muốn..."
Chung Thuyên nhìn cậu cắn môi dưới, tay kia không biết phải làm thế nào siết chặt đệm lót, tim đập còn kịch liệt hơn sóng biển ngoài cửa sổ. Hắn rất muốn hôn cậu, theo cách mà hắn đã đặc biệt học qua như mãnh liệt hay dịu dàng vậy, khăng khít cùng với cậu, hoạn nạn có nhau.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không dám mạo phạm.
"Chủ nhân, đừng nóng vội, Chung Thuyên sẽ trao cho ngài, đều trao cho ngài..."
Hắn rút ngón tay bị cửa huyệt kẹp chặt ra, động huyệt mất đi chống đỡ bỗng dưng co rút lại, cố gắng cắn chặt cái gì đó, khiến cho vùng bụng bằng phẳng của Cẩu Lương cũng thít chặt theo.
"Ngứa! Ngươi..ngươi mau vào đi... Chung Thuyên!"
Ngón tay của Chung Thuyên đã ướt đẫm, dòng nước trong suốt theo ngón tay ra khỏi cửa huyệt bị đứt ra, dường như khiến cho lý trí của Chung Thuyên trong phút chốc cũng bị đứt rời.
Hắn nín thở, cố gắng kìm lại suy nghĩ điên cuồng muốn làm hỏng Cẩu Lương, cẩn thận giữ chặt hai chân cậu, tách ra rồi đặt lên cánh tay của mình, hai tay nâng bờ mông của cậu lên, cố gắng tách sang hai bên. Bởi vì khát khao quá mức những cánh hoa sợ hãi co chặt lại một chỗ bị ép ra màu đỏ thẫm hơn, không ngừng co rút, trong động trắng nõn và đỏ tươi trái ngược nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mũi của Chung Thuyên nóng lên như muốn chảy máu.
Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, ấn vật cứng nóng bỏng về phía lối vào của Cẩu Lương nơi sắp bao bọc lấy hắn.
"Chung Thuyên..."
Cẩu Lương có chút sợ hãi, vẻ yếu ớt trong ánh mắt càng đậm.
Chung Thuyên dịu dàng hôn lên đầu gối của cậu, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân, ta vào đây."
Không đợi Cẩu Lương trả lời, đồ vật của hắn đã cứng rắn chui vào trong cúc huyệt đang thắt chặt một chỗ, qυყ đầυ to lớn dễ dàng khiến cho nó nở rộ đến cực độ. Rõ ràng nuốt vô cùng vất vả, tất cả nếp gấp gần cửa huyệt đều bị san bằng, thành một vòng tròn miễn cưỡng nhưng vẫn tham lam muốn nhiều hơn, đồ vật lớn hơn để lấp đầy cậu...
"A! A haa..."
Tiến vào một cách mạnh mẽ, cảm giác đau đớn và kɧoáı ©ảʍ xuyên qua cơ thể khiến cho nước mắt chảy dài từ khóe mắt Cẩu Lương, cậu nghiến chặt răng kìm lại tiếng hét thoát ra từ cổ họng, hơi thở gấp gáp thở ra từ mũi.
Nhiệt độ quá lớn khiến cho Chung Thuyên mồ hôi nhễ nhại, bên trong vội vã cắn chặt lấy hắn, vách thịt nóng lòng muốn dài ra cùng với vật cứng của hắn, từng tấc từng tấc xâm nhập đều rất khó khăn. Mày kiếm của Chung Thuyên nhíu lại, thong thả mà kiên định nhét vật to lớn của mình vào đường ruột nhỏ hẹp, mở ra nơi ẩn sâu mà ngón tay chưa từng chạm đến.
"Chung Thuyên... Sâu quá..."
Cẩu Lương không ngừng hít vào, đau đớn là không thể tránh khỏi, kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn bị đẩy ra cùng cảm giác bị chinh phục lại khiến cậu không để ý đến những đau đớn này.
Quá thoải mái khiến cho người ta vừa muốn khóc vừa muốn la.
Chung Thuyên hạ thấp thân thể, khom lưng, trái phải nặng nề hôn lên bộ ngực nhô cao của cậu, than thở nói: "Chủ nhân, ngài cắn ta... Thật tham lam."
Cơ thể Cẩu Lương vốn đã nóng lại càng nóng hơn nữa, Chung Thuyên lấp đầy khoảng trống trên cơ thể cậu, cảm giác ngứa ngáy tạm thời giảm bớt khiến đầu óc cậu khôi phục lại tỉnh táo, nghe thấy lời nói của Chung Thuyên chợt đỏ mặt không biết phải làm sao, "Ngươi... ngươi câm miệng!"
Chung Thuyên nở nụ cười.
Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ bộc lộ tâm trạng vui vẻ như vậy, hồn lực chính nồng đậm bao phủ lấy Cẩu Lương, khiến cậu trầm mê, cố gắng thắt chặt động huyệt, muốn ép ra chất lỏng ngọt ngào lấp đầy cơ thể cậu.
Chung Thuyên kêu lên một tiếng đau đớn, cự vật nhét vào hoàn toàn coi đây là tín hiệu thúc giục, không dừng lại nữa, bắt đầu động tác với biên độ nhỏ.
Sảng khoái đến chết...
Cẩu Lương trong lòng vô cùng kích động.
Chỉ chờ đợi ngày này mỗi tháng!
Những lúc khác hắn muốn giả bộ thành Bạch Liên Hoa, căn bản không dám bại lộ bản tính trước mặt mục tiêu nhạy bén, mà Chung Thuyên lại càng quy củ không chịu nổi, chưa từng vượt qua tiếp xúc ôm, Cẩu Lương đã muốn chết đi được từ lâu. Lúc này vẫn không dám cất tiếng kêu lên, chỉ có thể oán hận nắm lấy ngực, cắn môi, cầm lấy chỗ bị lạnh nhạt thả lửa.
"Chủ nhân..."
Chung Thuyên ghì thắt lưng cắm vào nơi sâu nhất, lại rút ra một tấc rồi đẩy mạnh vào.
Nhìn Cẩu Lương ở dưới thân run rẩy phát ra giọng nói không thể khống chế, trong lòng hắn dường như cũng mọc ra một cái động lấp đầy bất mãn, muốn lấy được càng nhiều trên người Cẩu Lương, tham lam mà kịch liệt.
Hắn cẩn thận khống chế hai chân của Cẩu Lương, hai tay xoa bóp mông của cậu, càng ngày càng co rút mạnh hơn.
Hắn cúi người, hôn lên mu bàn tay Cẩu Lương, tay người sau run lên, sau đó dùng sức ôm lấy hắn, "Chung Thuyên, Chung Thuyên, nhanh... nhanh hơn một chút..."
"Vâng thưa chủ nhân!"
Chung Thuyên mất khống chế thúc mạnh vào cậu, ngậm lấy núʍ ѵú của Cẩu Lương cắn một cái, nghe cậu khó chịu rên lên, cắn tới cắn lui bộ ngực mỏng manh của cậu để lại từng vết hôn màu nâu đỏ.
Mái tóc dài của Cẩu Lương trải ra trên ga giường, vài cọng dính vào làn da trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, cả người hoàn toàn bị khống chế. Cậu liếʍ liếʍ môi, hương vị quất ngọt nồng đậm trong không khí đang chạm vào hồn thể của cậu, quyến rũ du͙© vọиɠ sâu thẳm nhất của cậu, nhưng không có cách nào ăn được, cậu vội vàng nuốt xuống, rất muốn ăn, rất muốn ăn...
"Ta rất muốn.... Chung Thuyên, ta rất muốn..."
Cậu không phát hiện bản thân bại lộ những suy nghĩ chân thật nhất, Chung Thuyên nghe cậu khóc đến khổ sở, lưỡi dao chinh phạt sắc bén đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chủ nhân, đừng khóc. Ngài muốn điều gì, nói cho ta biết, ta đều cho người..."
Hắn rút một bàn tay về, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dịu dàng hôn mi tâm và má lúm đồng tiền của cậu.
"Đừng dừng lại... Không phải nơi đó..."
Cẩu Lương lắc lắc eo thúc giục hắn, Chung Thuyên nhún eo vài cái khiến cho Cẩu Lương đang nhíu chặt mày liền giãn ra, lộ ra vẻ sung sướиɠ. Cậu nhìn Chung Thuyên, một tay trượt xuống cổ hắn, vuốt ve đôi môi mỏng của Chung Thuyên, giống như không nhịn được nữa, khàn giọng nói: "Chung Thuyên, miệng cũng ngứa, cổ họng cũng ngứa... Ngươi, ngươi giúp ta có được không, khó chịu quá..."
Hai mắt cậu nước mắt lưng tròng, Chung Thuyên si mê nhìn cậu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, khoang miệng khô khốc khiến hắn nuốt khan. Hắn thật cẩn thận lại khẩn cấp dán lên cánh môi Cẩu Lương, xúc cảm mềm mại nóng bỏng như lập tức cướp đi chút bình tĩnh cuối cùng của hắn, điên cuồng hôn lên bờ môi mà hắn ngày nhớ đêm mong, thắt lưng di chuyển nhanh chóng, đẩy vật cứng càng lúc càng mạnh hơn vào nơi sâu nhất.
"A... ưm, ưʍ..."
Cẩu Lương sốt ruột rêи ɾỉ, đầu lưỡi nóng rực nhân cơ hội xông vào nuốt xuống cái tên Chung Thuyên mà cậu đang định gọi.
Hồn lực thơm ngon bùng nổ trong vị giác, hương vị ngọt ngào trượt xuống cổ họng cùng với chất lỏng hòa quyện...
Đây là tư thế chính xác để ăn mục tiêu!
Cẩu Lương không để ý đến những thứ khác, giống như một kẻ khát nước trong sa mạc điên cuồng liếʍ láp nguồn nước cạn, cậu chủ động mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của Chung Thuyên, cùng hắn quấn quýt không rời, không ngừng dẫn dắt hắn đi vào sâu hơn.
"Ưʍ..."
Cẩu Lương không khống chế được kêu lên, cậu cũng không nhận ra hơi thở cuối cùng trong l*иg ngực bị cướp đi, Chung Thuyên đi tới, hắn cướp đoạt theo bản năng.
Hôn lấy một cách vội vã, người nam nhân cường tráng có nước da màu mật ong phủ lên thiếu niên gầy gò quỳ ở giữa hai chân của cậu, tách cơ thể cậu ra thúc vào cơ thể cậu vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng. Tiếng hít thở nặng nề, tiếng gầm nhẹ hoà quyện, cả căn phòng không ngừng vang lên bên tai tiếng vỗ của da thịt còn có tiếng nhầy nhụa nhóp nhép kịch liệt của "cự long" ra vào động huyệt chật hẹp ẩm ướt.
Hai người không biết thỏa mãn quấn lấy nhau, Cẩu Lương không chịu nổi, hắn liền tạm thời dời đi, nóng bỏng hôn lên cổ và cằm cậu, còn có má lúm đồng tiền, đợi hô hấp của cậu đủ rồi, lại lần nữa bịt miệng lưỡi của cậu.
Không biết xâm nhập bao lâu, không biết đã trao đổi bao nhiêu lần hô hấp.
Cẩu Lương cũng không biết mình bắn bao nhiêu lần, cuối cùng cảm giác được cơn bùng phát trong cơ thể đang đập dữ dội, sắp phun ra.
Cậu dùng sức ôm chặt lưng Chung Thuyên, thắt chặt bụng, chờ đợi hồn lực nồng đậm hơn đút vào chỗ sâu nhất ——
"Chung Thuyên, Chung Thuyên, ngươi thật tuyệt..."
Hắn gần như thất thần.
"Chủ nhân... Ta chỉ thuộc về người, đời đời kiếp kiếp, trái tim này không thay đổi."
Chung Thuyên ôm chặt lấy cậu, hôn lên mái tóc ướt đẫm của cậu.
Vật cứng dưới một số nhỏ mềm cũng không ngừng mài trong động huyệt, rất nhanh lại khôi phục độ thô và độ cứng bậc nhất, tiếp tục chinh phạt.
Trăng ngoài cửa sổ vừa mới leo lên cao, đêm, còn rất dài...
【Đinh! Cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: +98! 】
【Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ tiến triển, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: +10%. 】
......
Lý Tích và Uông Hải Nhất đều cảm nhận được bầu không khí trên lâu thuyền tối nay rất khác lạ, không chỉ gia tăng người gác đêm, ngay cả bọn họ cũng bị lệnh cưỡng chế ở trong khoang thuyền không được ra ngoài.
Trong lòng bọn họ nghi hoặc, nhưng nhanh chóng, những âm thanh kỳ lạ xen lẫn trong gió đêm và tiếng sóng biển nối tiếp nhau vang lên, tựa như đau mà như không đau, tiếng này lại cao hơn hơn tiếng trước......
Lý Tích thiếu niên 13 tuổi bị bọn thị vệ bịt lỗ tai lại: "???"
Uông Hải Nhất chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy: "!!!"
Hắn nhìn về phía Uông Ly bị ông lão cố ý đâm châm để không cho cô ta ngủ —— vốn dĩ cho rằng đối phương chỉ muốn Uông Ly đau đến chết đi sống lại, bây giờ xem ra còn có lý do khác...... Uông Hải Nhất cười tà khí, vậy hắn cũng không ngại phối hợp với ông lão, để cho muội muội thân yêu của mình hiểu rõ tại sao bản thân lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Trăng lặn xa trời, ánh nắng ló rạng.
Đám người Lý Tích và Uông Hải Nhất bị tiếng kêu của Cẩu Lương tra tấn một đêm, tinh thần đều uể oải không sức sống.
Đầu sỏ gây tội lại bình yên gối lên chân Chung Thuyên ngủ ngon lành, người sau dùng ngón tay nhẹ nhàng chải đầu tóc dài vừa mới gội sạch, đầu ngón tay chứa nội lực chậm rãi làm khô mái tóc đen.
Ông lão ở một bên bắt mạch cho Cẩu Lương, nhìn thấy cảnh tượng này, lẩm bẩm một tiếng xa xỉ, sau đó nói: "Cơ thể của nó không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn quá mức một chút, thêm một số thuốc bổ dịu nhẹ và nghỉ ngơi 2 ngày là ổn rồi. Nhưng còn cậu đó, đêm qua ta đã nghe tình hình chiến đấu rồi, cậu có thể cũng phải bồi bổ một chút đi. Chẳng may sau này lực bất tòng tâm, nó sẽ phải tìm một người giải độc khác, có thể sẽ phiền toái đấy."
Ngón tay Chung Thuyên dừng lại, lạnh lùng nhìn ông.
Ông lão căn bản không cam chịu hắn chút nào, kê đơn cho từng người rồi thản nhiên rời đi.