Editor: Minori
Chiêm Vĩnh Triết vốn dĩ đã nghĩ sẵn trong đầu nháy mắt một câu đều nói không nên lời.
Hắn chỉ mong đạt được tha thứ, lại chưa từng suy nghĩ lại, hành động của mình sẽ mang đến hậu quả ác liệt như thế nào, nhất thời nóng giận cũng sẽ tạo thành cục diện không thể cứu vãn. Nghe Cẩu Lương bình tĩnh kể lại khi tứ cố vô thân* của mình lúc gần chết, hắn cả người rét run, vừa mới ý thức được, cái gọi là cầu xin tha thứ và muốn bồi thường tâm lý đều không phải yêu cầu của Cẩu Lương, thậm chí còn rất buồn cười. Nói đến nói đi, hắn chỉ là một kẻ đáng khinh khi cố gắng biện minh cho bản thân mà thôi......
*Tứ cố vô thân: Cô độc, không người thân thích.
Cẩu Lương đương nhiên sẽ không tha thứ cho hắn.
Bởi vì, hắn phạm sai lầm, không chỉ là thương tổn cảm xúc của nguyên chủ.
Điều đó đã cướp đi tính mạng của nguyên chủ.
"Khi tôi đang vật lộn bò ra khỏi nơi này, tôi đã thề rằng, tôi sẽ không bao giờ còn uất ức như vậy nữa"
Cẩu Lương nói.
"Cuộc đời này, tôi sống mười bảy năm, người thân không giống người thân, không có một người bạn nào. Tôi sống còn không bằng với kẻ đáng thương trong xã hội!"
"Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tôi có biểu hiện ưu tú hơn Diệp Huy, hắn đều nhờ mẹ tới đối phó tôi. Có đôi khi bà sẽ khóc điều đó thật không dễ dàng gì với bà khi sống trong cái nhà này mà như đi trên băng mỏng; có đôi khi bà sẽ đánh tôi, mắng tôi, ra lệnh cho tôi không được làm cái này không được làm cái kia, bất kể tôi làm cái gì đều không được! Cho nên tôi nghe lời, tôi không cùng Diệp Huy tranh bất kỳ điều gì. Nhưng như thế thì sao?"
"Ý nghĩa cuộc đời của Diệp Huy có một nửa là dựa vào việc coi thường và bắt nạt tôi, tôi đã nhiều lần nhượng bộ và hắn coi đó là điều đương nhiên. Chỉ vì hắn gian lận trong một kỳ thi và bị tôi nhìn thấy, tôi phải bị hắn đe dọa, thay hắn che giấu hành vi xấu xa, vậy mà hắn còn không thỏa mãn! Bỏ tiền tìm người đánh tôi dùng mọi cách gây khó dễ cho tôi, ở nhà thì cô lập tôi, xúi giục hai người thân duy nhất của tôi...... Cuối cùng, hắn tìm tới cậu, một đồng phạm hoàn mỹ."
"Mười hai năm qua, tôi không có khả năng sinh sống, ăn ở Diệp gia sống nhờ Diệp gia, giống như một khi tôi phản kháng chính là vong ân phụ nghĩa. Nhưng...... Dựa vào cái gì chứ?"
Ánh mắt Cẩu Lương bỗng dưng trở nên sắc bén, ngữ khí bén nhọn.
"Diệp Huy tính là thứ gì, Chiêm Vĩnh Triết cậu lại tính là thứ gì?"
"Cuộc sống của tôi dựa vào cái gì chỉ có thể là một vai phụ khó coi trong cuộc đời của các cậu, tồn tại chỉ vì làm nền cho sự rạng rỡ tươi đẹp của các cậu?! Là chỉ số thông minh của tôi thấp hơn các cậu hay là tôi lớn lên xấu hơn các cậu? Chẳng lẽ bởi vì bố tôi mất sớm, mẹ tôi tái giá hay tôi thiếu nợ ai sao?!" Cẩu Lương nói, "Thời điểm tôi sống lại, tôi đã tự nhủ với chính mình. Nếu các cậu tự cho là mình cao cao tại thượng, tôi phải cho các cậu biết, có tôi ở nơi này, các cậu chỉ là đồ vô dụng*!"
*Nguyên văn Nhất vô thị xử '一无是处': Không có chỗ nào dùng được, phế, vô dụng, tồi tệ, không có một chỗ nào là đúng cả.
Thời Vũ đau lòng mà vỗ về lưng cậu, muốn cho cậu một chút chỗ dựa và ấm áp.
Hắn không thể tưởng tượng, với tình huống như vậy, Cẩu Lương đã sống sót như thế nào. Sự kiên cường của cậu là do cậu đã từng chịu rất nhiều khuất nhục, đau khổ thậm chí là ý thức lúc gần chết mà trang bị lên áo giáp...... Mà những điều đó, hắn chưa từng tham dự, không thể thay đổi, cũng không thể chia sẻ thay cậu.
Nghĩ đến đây, trái tim Thời Vũ tựa như bị dao cứa vào.
Lúc này đây, hắn thề rằng cả đời này nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ cậu, để cậu tránh xa bệnh tật và mọi sự đau khổ trên thế gian này.
【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 95! 】
Cẩu Lương hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng: "Chiêm Vĩnh Triết, cậu có biết trước kia tôi vì sao thích cậu —— hoặc là nói, ngưỡng mộ cậu không?"
Nói tới đây, giọng nói của cậu dừng lại, quay đầu liếc nhìn Thời Vũ một cái.
Thời Vũ nắm chặt tay cậu, gật gật đầu với cậu, Cẩu Lương mới tiếp tục nói tiếp: "Đó là bởi vì, tôi sống quá mờ nhạt...... Tôi muốn trở thành người giống như cậu vậy —— có nhân duyên tốt, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước công chúng, được mọi người công nhận, được nhiều người khen ngợi như vậy...... Không quan trọng nếu người đó là cậu."
"Mà khi tôi hoàn toàn nhận ra, tôi không còn sống vì sự hài lòng của một ai khác, tôi mới hiểu được, không phải các cậu đã hủy hoại tôi, mà là chính tôi."
"Hành vi mà tôi tự cho là sẽ làm hài lòng các cậu không được gọi là ôn thuần vụng về, mà là sự ngu xuẩn." Cẩu Lương thu lại oán trách và phẫn nộ trong mắt, nhẹ giọng nói: "Diệp gia không đáng để tôi hy sinh cuộc đời của mình, mà cậu cũng giống vậy."
"Cho nên, chúng ta không có gì để nói. Tôi chỉ mong chúng ta có thể bình thường làm bạn học cùng lớp trong ba năm. Cuộc sống của tôi không có suất diễn của cậu, cũng không cần cậu tham gia, hiểu rõ chứ?"
Nói rồi cậu lôi kéo tay Thời Vũ, đi nhanh rời đi.
"Thích Trình!"
Chiêm Vĩnh Triết vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, thấy bước chân Cẩu Lương không ngừng, hắn mau đuổi theo hai bước, nghẹn ngào mà hô to: "Thực xin lỗi! Thích Trình, thật sự rất xin lỗi!"
Hắn hối hận, thật sự hối hận.
Nếu có thể bắt đầu lại, hắn nhất định sẽ không còn làm như vậy.
Nhưng, ngoại trừ nguyên chủ, ai lại để ý chứ?
【 Hệ thống: Chủ nhân, hồn lực phụ của nguyên chủ không được tinh lọc sao? 】
Biển ý thức an an tĩnh tĩnh, khiến hệ thống kinh ngạc.
【 Cẩu Lương: Không có, vừa rồi ta kiếm được 200W, hồn lực phụ của nguyên chủ đã bị ta cướp đoạt sạch sẽ. 】
【 Hệ thống: Vậy chủ nhân vì sao không vui? 】
【 Cẩu Lương: Chuyện trong dự kiến, có gì đáng vui vẻ chứ? 】
【 Hệ thống: Ha hả. 】
【 Cẩu Lương: Được rồi, vừa rồi ta quá dùng sức, không cẩn thận diễn quá sâu. Ô ô, ta bị kỹ thuật diễn của chính mình chinh phục rồi, thật muốn khóc, phải làm sao đây? T ^ T. 】
Hệ thống yên lặng mà chui: Ta không quan tâm đến những gì ngài làm!
*
Ngoại trừ uỷ viên thể dục đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, không ai quan tâm vì sao Hà Lâm không đi học.
Hai ngày sau, trận bóng rổ Cup Nhạc Thành đúng hạn cử hành.
Tuy rằng khoá 11 lớp ba huấn luyện chăm chỉ hơn nữa thực lực không tầm thường, nhưng ngay trận đầu đã bị loại —— không phải vì Chiêm Vĩnh Triết vắng mặt, mà là lỗi của Thời học bá.
Đầu trận, quả bóng trong tay hắn như thể có mắt, mỗi lần ném rổ đều lấy một đường parabol hoàn mỹ chuẩn xác mà —— đập trên miệng đối thủ! Toàn bộ vận động viên bóng rổ lớp đối thủ đều trúng chiêu, máu me dính đầy mặt, ngay cả cầu thủ dự bị cũng không tha.
Thậm chí có người bị gãy hai chiếc răng!
Mà hắn làm như vậy chỉ vì mấy người này trước khi lên sân đấu, chỉ chỉ trỏ trỏ với Cẩu Lương, lắm mồm mà bình phẩm từ đầu đến chân dáng người của cậu, còn nói bức ảnh khoả thân như thế nào như thế nào. Còn có người miệng tiện* ( nam sinh bị rụng răng) nói dù sao Cẩu Lương cũng là đồng tính luyến ái, tìm tới cậu nói không chừng có thể cho bọn hắn ngủ miễn phí một lần, mùi vị chắc không tệ so với con gái...... Thời học bá tỏ vẻ, muốn dạy cho bọn họ cách đối nhân xử thế.
*Miệng tiện (嘴贱): Ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng / đê tiện / vô liêm sỉ / hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai..
Cẩu Lương ở một bên vừa cười vừa cổ vũ.
Nhà trường không dám chỉ trích Thời Vũ nhưng cũng không thể để hắn tùy ý gây tổn hại như vậy, vì thế lớp ba với "đội của chú" trực tiếp bị truất quyền thi đấu bóng rổ.
Mặc dù các học sinh lớp 3 có một chút thất vọng về kết quả, nhưng họ đã nhanh chóng hồi sinh khi được Cẩu Lương mời đi liên hoan cùng nhau.
Hóa ra là đã đồng ý cùng nhau đến nhà Thời Vũ vào chủ nhật khi Cup Nhạc Thành kết thúc, vì trận đấu bóng rổ kết thúc sớm nên Thời Vũ nóng lòng muốn đưa Cẩu Lương về nhà vào thứ bảy. Trên đường đến đó, Thời Vũ liên tục nhấn mạnh rằng gia đình hắn nhất định sẽ thích Cẩu Lương, vì vậy cậu không cần lo lắng, đặc biệt là với bà nội của hắn. Chỉ cần Cẩu Lương mỉm cười và để lộ ra má lúm đồng tiền, cậu chắc chắn có thể chinh phục được Thời nãi nãi.
Cẩu Lương ừ ừ ừ, chờ Thời Vũ cuối cùng cũng xác định được người đang lo lắng là hắn chứ không phải cậu, có chút không cam lòng hỏi: "Tiểu Hố Nhi, cậu không mong chờ điều đó một chút nào sao?"
"Đương nhiên mong chờ a." Cẩu Lương đang ăn ly kem bơ, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, nhịn không được tiến lại gần dán lên bờ môi của hắn, ở trên cánh môi của hắn lưu lại một vòng bơ, cười tủm tỉm mà nói: "Đây không phải là có cậu thay tôi sốt ruột sao. Tôi thân là một chủ nhà, đương nhiên phải biểu hiện trầm ổn đáng tin cậy, bằng không bố mẹ cậu làm sao yên tâm đem cậu giao cho tôi chứ?"
Thời Vũ bật cười.
Cẩu Lương liếʍ liếʍ bơ trên môi hắn, hương khí hồn lực chính nồng đậm khiến cậu mê muội, tức khắc đem ly kem bơ ném ra một bên, nhiệt tình mà cùng hắn ôm hôn.
【 Cẩu Lương: Oa oa oa, chính là mùi vị này, tuyệt quá!!! 】
【 Hệ thống: Một ngày nào đó ngài sẽ bị miệng của ngài hại...... Thánh tiên đoán.JPG】
【 Cẩu Lương: Ghen tị đi, hận đi, không có phần của ngươi ~~~】
【 Hệ thống: _(口'」∠)_ 】
Cẩu Lương đã sớm gặp qua người nhà Thời Vũ ở trong hình ảnh theo dõi của hệ thống, biết bọn họ đều là người rất dễ ở chung.
Để chào đón cậu, hôm nay bốn vị phụ huynh thậm chí còn ăn mặc đặc biệt.
Khỏi phải nói bố và mẹ đều mặc những bộ vest và váy dài, ông nội Thời cũng thay bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn mà ông yêu thích, khuy áo được cài cẩn thận tỉ mỉ; bà nội Thời ghét bỏ ông ăn mặc quá nghiêm túc sẽ làm đứa bé sợ hãi, nên đã mặc một bộ sườn xám, tóc buộc gọn gàng chỉnh tề, đeo những món đồ trang sức quý giá được nâng niu cẩn thận trong hộp trang sức...
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Cẩu Lương và các phụ huynh thậm chí còn suôn sẻ hơn những gì Thời Vũ tưởng tượng.
Đặc biệt là bà nội Thời, khi bà nhìn thấy Cẩu Lương đang cười xấu hổ với đôi mắt to chớp chớp, trái tim bà như muốn tan chảy, trong mắt bà không còn nhìn thấy người thứ hai nữa.
Đến tối, Thời nãi nãi vẫn không muốn để cậu đi, bà nắm tay Cố Lương nói rằng sau này bọn họ đều là người một nhà, làm gì có đạo lý người một nhà lại không sống cùng nhau? Cẩu Lương vừa xấu hổ vừa vui mừng, đóng vai thẹn thùng và ngoan ngoãn, cuối cùng Thời Vũ ngượng ngùng mà khụ một tiếng, ôm cậu vào lòng và hứa về sau sẽ thường xuyên dẫn cậu về nhà chơi.
Cẩu Lương nói: "Bà nội thật đáng yêu."
Thời Vũ: "Bà a...... Triết lý sống chính là trông mặt mà bắt hình dong."
Bất luận là lúc trước khăng khăng gả cho ông của hắn, hay là từ chối hai vị chú bác phụng dưỡng mà sống tại nhà ba của hắn đứng hàng thứ hai, đều là nguyên nhân đơn giản thô bạo như vậy.
Cẩu Lương vui sướиɠ hài lòng mà nở nụ cười, thời điểm tách ra còn có ý xấu mà nhắc nhở Thời Vũ ngày mai nên thực hiện đánh cuộc với hắn. Đôi mắt nhỏ câu hồn trong giấc mộng hàng đêm kia luôn chọc đến Thời học bá, vì tuân thủ ước định còn không thể tự cấp tự túc, vì vậy ngày hôm sau hắn không muốn đợi một giây mà đạp thần lộ đến.
Cẩu Lương thả thính mệt mỏi nằm liệt ra đồng thời cảm thấy mỹ mãn —— hồn lực chính vị dâu tây tích trữ mấy ngày nay, tư vị quả nhiên vừa đậm vừa ngọt!
Cậu còn làm không biết mệt mà nằm ở ngực hắn loại dâu tây, nhéo nhéo lỗ tai hắn, không tiếc khen ngợi: "Bạn trai thân ái, cậu thật tuyệt! Về sau cũng phải ngoan ngoãn nha, ngoại trừ tôi không được phép cho bất kỳ ai ăn nó, kể cả bàn tay của chính mình* cũng không được, biết không?"
*Nguyên văn là 五指姑娘: Hiểu nôm na là 'thủ da^ʍ' đó.
Nói xong, cậu xấu xa mà nâng đầu gối lên cọ cọ bộ vị của Thời Vũ.
Hô hấp của Thời Vũ trở lên nặng nề hơn, ôm cậu vừa liếʍ vừa hôn giống như một con cẩu đang khát nước, yêu thích không muốn rời.
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 30%!!! 】
*
Thời tiết dần dần trở lên lạnh hơn.
Thời Vũ được sinh vào mùa đông, hắn tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám của mình trong kỳ nghỉ đông khi kết thúc học kỳ 1 của khoá 11.
Ngày đó ông nội Thời cùng bố Thời đã đề nghị cậu tham gia vào hàng ngũ uống rượu cùng nhau, uống loại rượu nguyên chất do Thời nãi nãi ủ vào năm Thời Vũ được sinh ra.
Mùi rượu thơm nồng chưa uống đã say, Cẩu Lương ở một bên ánh mắt trông mong, nếu không phải Thời Vũ mềm lòng mà cho cậu nếm một ngụm, các phụ huynh đều không cho cậu chạm vào. Chờ đưa Cẩu Lương trở về nhà, ông nội Thời mới dặn dò Thời Vũ, nói sự khác biệt lớn nhất giữa người trưởng thành và trẻ nhỏ là phải biết gánh vác trách nhiệm, rồi lại hỏi về sinh nhật Cẩu Lương. Biết được Cẩu Lương sinh vào mùa hè, sáu tháng sau là sinh nhật của cậu, ông nội Thời không thể không nói một cách đầy ẩn ý: "Là đàn ông phải biết cách chờ đợi thời cơ, cháu trai ngoan, hãy kiên nhẫn chút."
Nói rồi ném cho hắn một ánh mắt chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Cẩu Lương không nhìn thấy điểm mù lớn· biểu tình của Thời Vũ, cũng hết sức vui mừng dưới sự tương phản vẻ mặt nghiêm túc và dễ thương của ông nội Thời.
Kim đồng hồ thời gian của Cẩu Lương đang đếm, Thời Vũ ngóng trông hết tuần này đến tuần khác, mùa hè rốt cuộc đã đến, bọn họ sắp sửa bước sang năm thứ ba chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, tương tự, sinh nhật được mọi người mong đợi từ lâu của Cẩu Lương đã đến.
Ngày này, Diệp Siêu rất có tâm mà chủ động liên hệ với Cẩu Lương, nói muốn mang theo Trình Lị và Diệp Diệu tới tổ chức sinh nhật cho cậu.
Cẩu Lương từ chối, nghe nói là có hẹn trước cùng phụ huynh Thời Vũ, Diệp Siêu cũng không nói gì thêm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Siêu có thể cảm giác được Cẩu Lương cùng Diệp gia càng ngày càng xa cách, mà đôi cánh của đứa nhỏ này đã cứng rồi, còn leo lên cả Thời gia, tuy trong lòng ông có phê bình kín đáo, nhưng cũng không thể gây khó dễ cho cậu như thế nào.
Mà Cẩu Lương xoát đầy phó bản nghịch tập của nguyên chủ, tỏ vẻ: Quỳ xuống đi, ba ba đây chính là trở mặt vô tình như vậy.
Phụ huynh Thời gia đều thông cảm cho hai đứa nhỏ khi nghĩ tới thế giới riêng của hai người, vì thế bữa tiệc sinh nhật được tổ chức vào giữa trưa. Mẹ Thời và bà nội Thời không để đầu bếp nữ trong nhà hỗ trợ, mẹ chồng nàng dâu hai người ở phòng bếp bận rộn một buổi sáng, làm một bàn lớn, trên bàn bà nội Thời còn nói thẳng: "Khẳng định là không bằng tay nghề của Tiểu Trình, nhưng đó là ý tứ như vậy. Sinh nhật phải ăn mỳ trường thọ, trứng phúc lộc do người nhà làm mới viên mãn."
Bọn họ thúc giục Cẩu Lương ăn nhiều chút, Cẩu Lương đều tươi cười đáp lại, ăn ăn, nước mắt từ hốc mắt rơi vào bát mỳ trường thọ, khiến mọi người hoảng sợ.
Thời Vũ khẩn trương mà lau nước mắt càng rơi càng nhanh của cậu, gấp giọng hỏi cậu làm sao vậy.
Cẩu Lương khịt khịt mũi, nở rộ một miệng cười thoải mái, nói: "Không có việc gì, bát mỳ này ăn ngon quá."
Thời Vũ nghe mà đau lòng, bà nội Thời bọn họ đều biết hoàn cảnh của Cẩu Lương, đứa nhỏ này chỉ sợ lớn như vậy cũng chưa ăn từng qua mỳ trường thọ mẹ cậu làm, cũng không có người quan tâm đến sinh nhật của cậu.
Nghĩ như vậy, bọn họ vội vàng làm bộ không nhìn thấy sự quý trọng và cảm động trong mắt cậu, giống như bình thường mà nói chuyện cười đùa, miễn cho đứa nhỏ này lại thấy cảnh thương tâm.
Cẩu Lương lớn như vậy xác thật chưa từng ăn mỳ trường thọ người nhà làm. Cậu cũng không biết ngày nào mình được sinh ra, trong thế giới mà cậu đã sống, mọi người còn phải vật lộn để sinh tồn, không ai biết ngày mai mình còn sống thì sao có thể quan tâm đến ngày sinh nhật được?
Sở dĩ tâm sẽ sinh ra xúc động, là bởi vì cậu đã từng tiếp dẫn hồn thể của một đứa trẻ ở thế giới cấp D, trong cảnh trong gương của hồn thể nó một món ăn sâu đậm nhất chính là một bát mỳ trường thọ do người mẹ nghèo luôn sống nương tựa lẫn nhau đã làm cho nó, vì thế làm nó khắc ghi đồ ăn mỹ vị nhất mà nó từng ăn khi còn sống. Cẩu Lương lúc ấy xem đến tâm động, đợi tích cóp đủ hồn tệ hăng hái mà đi quán trải nghiệm làm một bát mỳ trường thọ, lại phát hiện hương vị cũng chỉ có như vậy.
Cho tới bây giờ, cậu mới hiểu được, sức hút thực sự của món này nằm ở nơi nào.
Bởi vì người Thời gia không ăn bánh kem trong ngày sinh nhật, Thời Vũ sợ bữa cơm không đáp ứng được mong đợi của Cẩu Lương, vì vậy hắn đã đặc biệt đặt một chiếc bánh kem, nghĩ chờ đến tối hai người tổ chức sinh nhật thì cùng nhau ăn. Lúc này nhìn cậu thích mỳ trường thọ như thế, đem mặt dính bên người bà nội, một phen ba hoa chích choè mà khen nước súp, hương vị v..v ngon như thế nào, dỗ dành đến nỗi bà nội cơ hồ không đợi được đến sinh nhật năm sau, lập tức đi phòng bếp lấy cho cậu một bát khác, trong lòng Thời Vũ liền cảm thấy yên tâm.
Trở lại căn hộ, Cẩu Lương còn không nhịn được mà ôm hắn nói: "Thời Vũ, cảm ơn cậu đã cho tôi có được người nhà tốt như vậy."
Trong mắt Thời Vũ tràn đầy ôn nhu, "Cũng cảm ơn cậu đã đến bên cạnh tôi."
Cẩu Lương ăn hồn lực vị dâu tây thơm ngọt vài phút, cảm thấy mỹ mãn mà buông hắn ra, vui sướиɠ hài lòng mà đi ăn bánh kem.
Thời Vũ đã sớm biết dạ dày không đáy của cậu, nhưng lúc này cách giờ ăn trưa chưa tới hai tiếng đồng, nhịn không được bảo cậu từ từ mới ăn.
Cẩu Lương: "Không được, để lâu rồi thì không còn ngon nữa."
Thời Vũ: "Để buổi tối ăn cũng được."
Cẩu Lương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Buổi tối chúng ta làm gì có thời giờ ăn chứ?"
Cậu vô cùng mong chờ biểu hiện đêm nay của Thời Vũ nha! Tuy rằng độ hảo cảm vẫn dừng lại ở 95, nhưng hồn thể Thời Vũ đã không hề giữ lại với cậu, Cẩu Lương có thể cảm nhận được hắn và chính mình đều có khát vọng tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật hơn nữa. Lại nói, trong thời gian hơn nửa năm này, sau khi tiến độ nhiệm vụ từ hai tháng trước xoát đầy 50%, hắn đã từ chối tiến thêm bất kỳ điều gì, đủ thấy những suy nhất chân thật nhất của hắn —— gia hỏa này luôn là một bộ dáng ẩn nhẫn và khắc chế, nhưng hồn thể thì ngay thẳng!
Nghĩ vậy, Cẩu Lương giơ tay vỗ vỗ l*иg ngực rộng lớn của Thời Vũ, ngậm một mạt cười xấu xa nói: "Thân ái, tôi kỳ vọng vào cậu nha ~"
Thời Vũ: "......"
Cho dù quen nhau gần một năm, hắn vẫn không khống chế được mặt đỏ tim đập khi đối mặt với một cuộc trò chuyện nóng bỏng như vậy.
Tuy nhiên, dù ngoài miệng không phải là đối thủ, nhưng Thời Vũ đã đích thân mà nói cho Cẩu Lương mình nhất định sẽ không làm cậu thất vọng.
......
Mồ hôi ướt đẫm mái tóc, Cẩu Lương vội vàng mà quay đầu lại nhìn Thời Vũ, cắn môi giục hắn: "Thời... Vũ, đừng chậm lại..."
Thời Vũ đè thấp trọng tâm, l*иg ngực đè
trên bả vai của cậu, đem cả người cậu vòng dưới người, cố nén chặt giọng nói: "Đau không?"
Cẩu Lương mẫn cảm đến mức cả người đều cuộn lại. Hơi hơi cau mày vì kɧoáı ©ảʍ tê dại mà tinh tế, nỗ lực chịu đựng với tinh thần mang theo một chút cam nguyện và bao dung. Lông mi thật dài khẽ run rẩy, cậu thở gấp nói: "Cậu nhanh lên chút, như vậy... Thật khó chịu. A, đúng rồi, nhanh hơn một chút nữa... Thời Vũ, Thời, Thời Vũ, đau... Đừng dừng lại..."
"Nhưng mà, cậu đau..."
Thời Vũ luống cuống, hôn gò má của cậu muốn an ủi cậu.
Cẩu Lương mắt mèo to to tràn đầy nước mắt, mắng hắn: "Cũng không phải tôi nguyện ý, ai bảo cậu cấu tạo sinh lý không khoa học như thế... A, đừng, đừng... đẩy nữa..."
Thời Vũ dùng sức mà ôm chặt cậu, thở dốc đến mức không ra hình dáng gì, hắn nói: "Tiểu Hố Nhi, tôi không nhịn được."
Cẩu Lương còn chưa đáp lại, hắn liền khó nhịn mà di chuyển...
Khi lên đến đỉnh điểm, hồn thể Cẩu Lương suýt chút nữa thoát ly túc thể! Hồn lực chính nồng đậm nhiệt tình xuyên qua thân thể thấm vào căn nguyên hồn thể của cậu, khó nói nên lời vui sướиɠ, cảm động, mãnh liệt, vui sướиɠ...... Tất cả từ ngữ hạnh phúc đều không thể hình dung hồn lực cường đại, khiến cậu ý loạn thần mê! Hương vị dâu tây thơm ngọt lấp đầy biển ý thức của cậu, cho dù không trải qua vị giác sàng chọn, cũng khiến cậu "Ăn" tới mỹ vị tốt nhất toàn thời không rồi —— như vậy mà, làm người ta nghiện.
Cuối cùng.
Cậu nghe thấy Thời Vũ ở bên tai nói: "Tiểu Hố Nhi, tôi yêu cậu, tôi sẽ đối tốt với cậu...... Cả đời, vĩnh viễn."
*
【 Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 99! 】
【 Đinh!! Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 70%!!! 】
*
Cẩu Lương một giấc này ngủ thật sự trầm, cho dù hệ thống trong biển ý thức không chịu cô đơn mà spam cũng không đánh thức cậu.
Vẫn là dạ dày trống rỗng ủy khuất mà tạo phản, mới khiến cậu không thể không tạm biệt mộng đẹp.
"Ưʍ......"
Cẩu Lương không khoẻ mà nhíu nhíu mày, không đợi cậu làm động tác gì, một đôi tay so với cậu nhanh chóng ấn ở trên eo, vì hắn mát xa lên giảm bớt đau nhức. Cẩu Lương mở mắt ra, nhìn về phía Thời Vũ thật cẩn thận mà đem mình ôm vào trong ngực, giọng rêи ɾỉ: "Khốn nạn, cậu mau nhìn xem cánh tay và chân của tôi còn ở đây không, tôi không cảm giác được nó QAQ."
Thời Vũ nghe xong, gương mặt vốn dĩ khẩn trương đến căng thẳng, bỗng dưng buông lỏng ra, dán mặt hắn hôn hôn má lúm đồng tiền của cậu, buồn cười mà nói: "Tiểu Hố Nhi, đói bụng không?"
Cẩu Lương lập tức nhớ tới chính sự, bảo hắn chạy đi chuẩn bị đồ ăn, chính mình đỡ eo, chân mềm đến mức giống như sợi mỳ, bước từng bước trên mặt đất đi về phía nhà vệ sinh.
【 Hệ thống: Đinh, chủ nhân, chỉ số sức khỏe của túc thể trước mắt là bốn sao, có thể lực, tinh lực tiêu hao quá mức và các triệu chứng khác, lương tâm đề cử đạo cụ khôi phục tích hợp hồi máu hồi mana, giá trải nghiệm chỉ cần 11 tích phân ——】
【 Cẩu Lương đánh gãy lời nó: Ngươi không hiểu, cái này gọi là tra tấn ngọt ngào. [ thẹn thùng ] 】
【 Hệ thống:...... Giống như có thứ gì xông vào. 】
Cẩu Lương còn muốn chia sẻ hiện tại thể xác và tinh thần của cậu đều vui sướиɠ, liền nghe hệ thống spam thông báo chèn vào ↓
【 Đinh, chúc mừng chủ nhân đạt được thành tựu 70% tiến độ nhiệm vụ, chủ hệ thống phát tới tin chúc mừng! Đột phá 60%, ngài sẽ đạt được một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng ở thương thành! Mời chủ nhân không ngừng cố gắng, còn nhiều kinh hỉ đang chờ ngài tới lấy nha! 】
Cẩu Lương đang mơ hồ mà đánh răng nghe thấy lập tức lên tinh thần, nhưng khi hệ thống dò hỏi hiện tại tiến hành rút thăm trúng thưởng hay không, cậu lại từ chối.
Hệ thống khó hiểu.
Mà vào lúc ban đêm, những nghi ngờ của nó đã được giải đáp —— chủ nhân • cẩu tâm cơ đã mã hoá hết thương phẩm có trong thương thành và ghi nhớ hết! Trong nháy mắt, hệ thống biểu tình là khoảng trống ⊙﹏⊙.
Trình tự rút thăm trúng thưởng không hề phòng bị mà vẫn ngọt ngào xoát mã số thương phẩm, Cẩu Lương mắt thần như đuốc, ra tay như điện ——
【 Đinh! Chúc mừng chủ nhân đạt được một con cá tuyết biển sâu! Loài cá này đến từ thế giới cấp A, có tác dụng giải độc, cải thiện thị lực, phục hồi thể lực rất tốt, giá trị 100 tích phân! 】
【 Hệ thống luận tâm cơ:...... Trách ta quá ngây thơ. ( _ _)ノ|】