Chương 47
Trên hành lang khách sạn phủ lên thảm đỏ thêu hoa văn hoa mẫu đơn vấn vít thật dầy, gấm vóc như mây, tĩnh mịch vẫn thông đến tận cuối cùng. Giống như đảm đương chức năng làm ống giảm thanh, toàn bộ không gian tĩnh mật không tiếng động, chỉ có mỗi cửa gian phòng bên phải có đèn thủy tinh ở phía trên, tản ra hơi thở mập mờ.Tận cùng bên trong trong phòng, đang trình diễn một tiết mục xuân sắc vô biên.
Bắt đầu từ cửa trên đất cũng phủ lên thảm lông dài trắng như tuyết, phía trên cách mấy bước chiếu xuống một bộ quần áo, áo lông, áo khoác ngoài lông cừu, áo lông. . . . . .
Vẫn chỉ dẫn tầm mắt hướng trong phòng ngủ đi.
Trong phòng sang trọng đường hoàng, ngay cả đèn đầu giường đều là tản ra một ánh sáng dịu dàng như dạ minh châu, rèm cửa sổ không kịp kéo ra, chỉ có ánh sáng từ cửa rọi vào, chiếu lên trên giường lớn hai cỗ thân thể phập phồng mơ hồ, hơi có vẻ đen tối.
Dư Nhược Nhược bây giờ chịu không được giày vò, không ngã lập tức buông đao đầu hàng, bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lời nói không có mạch lạc: "Anh nhẹ một chút. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt lúc này đang vui mừng, nơi nào lo lắng nhiều như vậy, dùng hết sức công thành đoạt đất.
Bộ ngực mềm mại ở trong tay anh biến ảo ra ngàn vạn loại hình dáng, Nhan Bồi Nguyệt một hồi nhẹ nhàng chậm vê, một hồi lại bóp mạnh, chọc cho cô từng trận kêu đau.
Giống như vẫn không biết đủ, tay của anh từ từ xuống phía dưới, dọc theo đường cong thân thể, liên tục chiến đấu ở nhiều giải đất càng thêm nhạy cảm của cô.
"Không cần. . . . . ." Dư Nhược Nhược cơ hồ muốn khóc lên, ôm Nhan Bồi Nguyệt đã không phân biệt được sức lực xuất ra hướng trên bả vai anh cắn, "Anh. . . . . . Nơi đó không cần. . . . . . Ô ô. . . . . ."
"Tiểu Quai, thật không muốn?" Lúc này Nhan Bồi Nguyệt cực kỳ không biết xấu hổ, cố gắng hết sức giày vò, đối với cô trừ hành hạ chính là hành hạ.
Dư Nhược Nhược không nhịn được, rốt cuộc hô lên, cả người ở trong lòng anh run rẩy, nói không ra lời.
"Tiểu Quai a, đã lâu như vậy, em chính là nhạy cảm như vậy? Đã cao triều rồi hả ? Hả?" Giọng nói Nhan Bồi Nguyệt ở thời khắc đặc biệt này liền đặc biệt hấp dẫn, mang theo trầm thấp mị hoặc, làm cho người không nhịn được luân hãm.
Dư Nhược Nhược biết rõ anh sẽ không cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho mình, chỉ có thể từ từ nâng lên cánh tay bủn rủn, ở trên người của anh vuốt ve trêu đùa. . . . . .
Vào lúc này, Nhan Bồi Nguyệt chính là một Ninja. Dư Nhược Nhược cái lưỡi thơm tho ấm áp thấm ướt, chọc cho bắp thịt trên người anh đều rúng động, nhưng anh cố tình hết lần này đến lần khác chậm lại quá trình hành hạ cô, khiến cô ngay cả hơi sức để rêи ɾỉ cũng không có. Một kích tiến vào, xâm nhập đến chỗ sâu nhất. . . . . .
Dư Nhược Nhược chỉ cảm thấy cả người như trôi giạt ở trên đám mây, chợt cao chợt thấp, lúc lạnh lúc nóng. . . . . .
Sau khi chấm dứt đã là bốn giờ chiều, Dư Nhược Nhược toàn thân gân cốt đều giống như sợi mì nấu nhũn như hồ, hai mắt nháy mắt một cái đều là việc thương gân động cốt.
Nhan Bồi Nguyệt ôm cô đi tắm, ở đầu giường từ từ sấy tóc cho cô: "Xem ra em phải từ từ tiếp nhận quy định huấn luyện của anh rồi, cái thể lực này, còn muốn sinh con cho anh ư?!"
Gió thổi ấm áp làm cho da đầu có chút tê dại, cô nằm ở trên đùi Nhan Bồi Nguyệt, ngáp một cái: "Anh cho rằng ai cũng cũng y như anh cầm thú à?! Em trước kia thời điểm làm paparazzi, ngày ngày mạnh như rồng hổ, thể lực tốt đến kinh người. Hiện tại mới phát hiện, cùng so với chuyện này, leo cây leo tường leo núi đi vách tường cũng chỉ là mây trôi a. . . . . ."
Anh bật cười: "Vậy sau này dưới người của anh lưu tình a."
. . . . . .
Thời gian trăng mật bay nhanh như mũi tên, một cái nháy mắt đã trôi qua rồi, Dư Nhược Nhược cẩn thận mỗi bước đi, nói ngược với lòng mình: "Ai, em quá thiện lương, em cũng không có một bữa ăn hết mấy ngàn đồng, cũng không có cùng Kháo Kháo ăn một chút tổ yến vi cá bào ngư. . . . . ."
"Đây là chỗ của nhà mình, về sau có cơ hội lại tới, không cần tiếc nuối." Nhan Bồi Nguyệt xoa xoa đầu của cô.
"Ôi chao?"
"Vẫn quên nói cho em biết, chủ nhân làng du lịch này họ Nhan." Nhan Bồi Nguyệt ôm Kháo Kháo lên xe, lưu lại một câu cuối cùng.
"!!! Làm sao anh không nói sớm?! Em tối qua còn lãng phí toàn bộ đèn ngủ a, còn có thời điểm tắm suối nước nóng còn đơn độc cho Kháo Kháo một mình tắm suối nước nóng. . . . . . Em đây là xài tiền nhà mình gửi GDP cho người khác a, em sai lầm rồi. . . . . ."
Một màn cuối cùng rời khỏi làng du lịch, chính là Dư Nhược Nhược không ngừng vỗ ngực dậm chân.
Về nhà ngày thứ hai Yên Tĩnh liền hẹn Dư Nhược Nhược ăn cơm trưa: "Ai ôi, mặt mày hồng hào phụ nữ kết hôn chính là không giống nhau a, ăn một bữa cơm cũng phải kiêng dè đến thời gian của chồng."
"Mình nghe lời này có chút chua a, thế nào Tĩnh đại mỹ nữ? Cùng Ngũ tiên sinh nhà các người giận dỗi rồi hả ?"
"Ngũ tiên sinh. . . . . . Võ Đại Lang còn kém không nhiều lắm! A, anh ta còn không bằng Võ Đại Lang ý chứ, người tốt còn có thể thổi nấu, anh ta a, cũng chỉ biết khoác lác!" Yên Tĩnh nhíu mày một cái, giọng nói bất mãn.
"Trước kia cậu đã từng lấy thân phận chuyên gia tình cảm cùng khuê mật giáo dục mình, nói cho mình biết một chút triết lý hôn nhân tình yêu, thế nào rơi vào mình ngược lại liền bó tay hết cách đây? Nếu quả thật giống như cậu nói không chịu nổi như vậy, vậy quên là được a."
Yên Tĩnh khó có được kinh ngạc, một câu cũng không cãi lại được.
"Thật ra thì triết lý châm ngôn về tình yêu thật rất nhiều nhiều nữa..., chúng ta nghe phải nhiều lắm thấy đến quá nhiều nói ra quá nhiều đến ngay cả mình cũng bị mê hoặc. Khi đó liền quên mất, bản chất của tình yêu, đó chính là tâm."
"Anh ta dù gì cũng không có ưu tú như vậy, anh ta là anh ta, là cậu thích anh ta. Tùy tâm mà đi, chính là con đường tốt nhất." Dư Nhược Nhược lúc này biến thân nghiêm trang thuyết giáo người khác, nói chuyện say sưa khuyên bảo cô.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược trả phép lúc làm việc đầu tiên liền bị chủ biên gọi đến phòng làm việc.
"Sao vậy chủ biên? Thời điểm tôia nghỉ mặc dù có chút vội vàng, nhưng là bản thảo cũng sửa sang xong gửi đến hòm thư biên tập viên tiếp nhận rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, chúng ta năm mới đừng nói chuyện năm trước. Nhiệm vụ lần này, là có cuộc phỏng vấn cần phải giao cho cô đi hoàn thành, những người khác thật sự là không có khả năng này."
"Làm sao lại như vậy? Tôi ở ‘tuần san quân sự’ cũng chỉ coi là người mới, chủ biên để cho tôi tự mình làm công việc chính, thật là quá để mắt tôi. . . . . ." Cô khoát khoát tay, bản năng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì.
"Cô có thể lừa gạt được những người khác, lừa không được tôi. Tôi biết rõ, chồng cô chính là sĩ quan trẻ tuổi nhất quân khu Nhan Bồi Nguyệt đúng không?"
"Ôi? Chủ biên làm sao ngài biết?" Cô không có quảng cáo a?
"Cái này không quan trọng, quan trọng là lần trước đưa tin quân diễn có một số ảnh chụp của Nhan thượng tá, rất nhiều độc giả viết thư yêu cầu đi sâu tin tức."
"Nhưng. . . . . ." Quả nhiên, đập trên đầu cũng sẽ không là bánh nóng.
"Cậu ta chưa bao giờ có công khai tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, cộng thêm cái bóng của gia tộc khổng lổ sau lưng cậu ta càng làm cho cậu ta có vẻ thần bí, nếu như không đào móc ra huyền thoại đã qua của cậu ta, như vậy người đọc cùng với xã hội quần chúng lên tiếng chất vấn, không thể nghi ngờ là sẽ trở ngại cậu ta tiến lên."
Lúc này Dư Nhược Nhược mới thật sâu cảm thấy hối hận, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. Ban đầu ôm chút lòng riêng bỗng nhiên si mê ông xã mình, hiện tại liền khuếch đại thành ra cục diện nghiêm trọng như vậy.
Dư Nhược Nhược nhìn anh trên màn hình máy tính tư thế oai hùng sườn mặt bên bừng bừng phấn chấn, sống mũi như núi, màu tóc như mực, nhìn không được tròng mắt nhất định là như ngôi sao sáng rực. Cô đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này nếu thật sự là có chuyện trọng sinh như vậy thì quá tốt.
. . . . . .
Quả nhiên, buổi tối Nhan Bồi Nguyệt không chút do dự một câu liền cự tuyệt yêu cầu của cô. Lý do rất đơn giản, anh từ trước đến giờ không có gióng trống khua chiêng tuyên dương ưu điểm của bản thân mình, người khác chỉ trích, vĩnh viễn chỉ là một đám mây cuối chân trời, có hoặc là không, căn bản không có chuyện trở ngại.
Dư Nhược Nhược lấy lui làm tiến, trước tự mình sám hối: "Em hiểu, chuyện này là em không tốt, là em không đúng. Em lúc đầu nhất thời xúc động, để cho anh ra ánh sáng ở dưới mắt quần chúng, hiện tại em vừa nhìn thấy phía dưới tin tức kia là những lời bình chất vấn công kích liền hận đến cắn răng nghiến lợi, lại tự trách hận không được lấy đầu đập đất. . . . . ."
"Anh nói Dư Nhược Nhược, em bây giờ không phải chuyện bà tám (cv là chuyện mẹ ơi????), như thế nào chuyện gì cũng ôm đồm lên thân mình. Cái này cùng em không quan hệ, lại không ai trách em. Những lời bình kia em trực tiếp che giấu mới là sáng suốt nhất." Nhan Bồi Nguyệt hưởng thụ Dư Nhược Nhược buổi tối tự tay nấu canh cá trích, híp mắt không có để ý quá mức.
"Nhưng em sẽ đau lòng, đau lòng người khác không hiểu anh. . . . . ." Bắt đầu chính sách thương xót người lính.
Nhan Bồi Nguyệt vẫn như cũ không có bày tỏ gì.
Dư Nhược Nhược buổi tối trước khi ngủ lại vào trang web, nhìn mỗi một ngày lại nhiều hơn mấy cái chất vấn, mỗi một ngày nhiều hơn mấy cái chửi rủa, trong lòng càng phát ra tư vị có lỗi. Nằm ở trên giường thế nào cũng không khép được mắt.
Nhan Bồi Nguyệt phát giác tâm tình người bên gối không yên, đem cô ép sát vào trong ngực: "Đừng lo nghĩ vớ vẩn, những thứ này không phải cùng với làng giải trí trước kia của em không sai biệt lắm ư, đầu ngọn gió đã qua lại vô sự rồi."
"Nhưng. . . . . ." Dư Nhược Nhược cảm thấy đó là một loại cảm giác nói không ra lời, cô tình nguyện những nick name không rõ chân tướng này là hoài nghi cô, đối tượng chửi rủa là cô. Mà không phải, danh tiếng chân chính thuộc về Nhan Bồi Nguyệt.
Bản thân Nhan Bồi Nguyệt cũng không coi chuyện này là quan trọng, cho rằng chuyện đó cũng chỉ là một trận gió. Nhưng dần dần, anh phát hiện Dư Nhược Nhược có chút trở nên nóng nảy, mỗi ngày than thở, cho dù là thời điểm cùng anh ở trên giường làm vận động trong ánh mắt nhìn anh đều không tự chủ mang theo một phần lo lắng. Hơn nữa chuyện này cũng không còn đơn giản như trước kia anh đã nghĩ rồi, mạng lưới chuyện tốt đã đào ra không ít đầu thừa đuôi thẹo, một phen thêm mắm thêm muối cho anh Thượng tá trẻ tuổi nhất lịch sử.
Trong đó còn mơ hồ dính đến, một chuyện cực kỳ hoang đường anh đã từng làm qua.