Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 28

Chương 28
Thời điểm bữa trưa ở phòng ăn gặp phải Phàn Tiểu Trà, lửa giận trong lòng cô tích tụ nhưng không có chỗ xả, tức giận ngồi ở đối diện: "Phàn chủ biên, ngài cho là ngài tự tiện chủ trương đem chuyển cương vị của tôi như vậy, thích hợp sao? Phúc hậu sao?"

Phàn Tiểu Trà nhún vai một cái, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý: "Lời này cô trực tiếp có thể tìm chủ biên đương nhiệm của cô cùng Trần tổng tố cáo."

Dư Nhược Nhược lắc lắc bả vai, một bộ dáng khổ não: "Trà tỷ, Trà mỹ nữ, Trà đại thần, vậy chị có thể nói cho em biết tại sao trúng đạn chính là em không? Em nghĩ không thông a, cái này chẳng lẽ là cấp trên bốc thăm quyết định sao? Vậy vận số của em phải là có quá nhiều thối nát a. . . . . ."

"Dư Nhược Nhược, việc này đối với ai mà không phải là chuyện tốt a, cũng giống như thăng chức, làm ít chuyện cầm tiền nhiều hơn, cả công ty báo chí thì tuần san quân sự thoải mái nhất rồi. Người người cũng đỏ mắt không dứt, chỉ có cô bày ra vẻ mặt khổ qua giống như là tôi bạc đãi cô vậy."

Dư Nhược Nhược thuận tiện suy nghĩ một chút, cũng không sai, trước kia trong công ty có lưu truyền đứng vị trí số một là người làm báo quân sự, vị trí số hai là người làm báo kinh tế, đứng vị trí số ba là người làm báo đô thị, một cách nói truyền thống động vật mới làm báo giải trí này. Dĩ nhiên, lúc đầu dùng từ so sánh với động vật nên khó nghe nhiều lắm.

"Nhưng em không thích chuyện không giải thích được, em phải tìm cách giải thích. ‘Thăng chức’ không minh bạch như vậy em không chịu nổi."

"Em là thuộc loại hình được tiện nghi còn khoe mẽ không có việc gì tìm hiểu, không phải bất cứ chuyện gì đều cần truy vấn tận gốc, việc không chuẩn chính là người chủ biên tuần san quân sự không cẩn thận coi trọng em."

A a, không đúng, cái này không phải trọng điểm: "Em chẳng lẽ cứ kém cỏi như vậy?"

"Em không phải là kém cỏi nhất, nhưng cùng so với Khâu chủ biên, em chính là không đủ tư cách của bộ tộc hoa si nhất. Phụ nữ trong báo quân sự, kết hôn hay chưa kết hôn ai không phải bị ông ấy mê hoặc thần hồn điên đảo tự nguyện xông pha khói lửa . . . . . ."

Dư Nhược Nhược hồi tưởng một chút, giống như thời điểm chủ biên kia cùng cô bắt tay hướng cô nói hoan nghênh phía sau quả thật có một mảnh tiếng hút khí không đè nén được vang lên. . . . . .

Trời, tại sao ư, cũng không phải là nắm tay có thể cầm ra được nhân dân tệ, kích tinh thần động cái gì chứ?

"Thật không nghĩ tới một người tuổi hơn bốn mươi còn có sức quyến rũ như vậy a, ha ha. . . . . ." Dư Nhược Nhược hất đến đồng chúc phòng làm việc đồng nghiệp mới đi tới, vội cười ha hả nói.

. . . . . .

Trên bàn cơm tối Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô có chút kỳ quái, một đôi mắt xoay chuyển, cùng thần thái Nhan Bắc Bắc lúc nổi lên ý xấu giống nhau như đúc.

Nhất thời trong lòng nổi lên phòng bị: "Sao vậy?"

Nào biết tính tình hai người là rõ ràng bất đồng, Dư Nhược Nhược mở miệng chính là nói thẳng hỏi: " Nhan Bồi Nguyệt, chẳng lẽ anh cùng quản lý cao cấp công ty bọn em có thương lượng?"

Nhan Bồi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tư thái thản nhiên thanh thản, nghĩa chính ngôn từ: "Dư Nhược Nhược, chẳng lẽ em hi vọng trên lưng chồng của mình gánh tội danh quân thương cấu kết?"

"Không có không có." Cô một hồi mãnh liệt khoát tay lắc đầu, khốn hoặc không dứt, "Em chỉ là không vì sao biết sao đột nhiên điều em đến một chức vụ nhàn hạ, hôm nay cả ngày nhiệm vụ đều là xem báo chí, từ vũ khí nhẹ đến tội phạm quân sự đều nhìn một lần, ngày mai còn phải tiếp tục. . . . . ."

Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt càng thêm chính khí nghiêm nghị: "Làm một quân tẩu (vợ quân nhân), làm truyền thông mà không hiểu rõ quân sự thì quá mất mặt, phải nắm được kiến thức thông dụng."

"Mấu chốt là điều động chức vị này là không có đầu không có não a, công ty lại không ai biết em là vợ quân nhân a, tư cách và sự từng trải của em căn bản không đủ tư cách làm việc đưa tin quân sự a. . . . . ."

Nhan Bồi Nguyệt có chút nhức đầu, đột nhiên cảm thấy, nếu Dư Nhược Nhược giống như Nhan Bắc Bắc dễ gạt như vậy cũng tốt. Cố tình cô lại cố chấp, để tâm vào chuyện vụn vặt, mọi việc cũng phải theo đuổi tra ra manh mối chân tướng rõ ràng. . . . . .

Ngược lại thật sự là có tiềm chất làm ký giả.

"Ăn cơm trước, không nên tùy tiện suy đoán tâm tư của cấp trên, em đoán không ra." Nhan Bồi Nguyệt không biến sắc gắp thức ăn cho cô, ngắt lời nói. Cái này nếu để cho cô truy vấn ngọn nguồn biết là Ngũ Việt phụng mệnh động tay chân, còn không cùng cậu ta vạch rõ giới hạn cả đời không qua lại với nhau sao. . . . . .

"Ừ, Nhan Bồi Nguyệt, em phát hiện tài nấu nướng của anh lại thụt lùi, sườn sào chua ngọt này không có ăn ngon bằng trước kia rồi." Cô ăn không nói có xoi mói.

"Thụt lùi hay không thụt lùi anh không biết, anh chỉ biết một điều là cả bàn ăn anh chỉ ăn có hai miếng." Anh lau miệng, ưu nhã rời chỗ, "Bát nhớ phải dùng nước ấm rửa, lần sau phát hiện không rửa sạch sẽ một lần nữa em có thể trực tiếp tiết kiệm cơm tối."

". . . . . ." Dư Nhược Nhược trong miệng đầy sườn, lườm anh, biết làm cơm thì giỏi lắm sao!

. . . . . .

Sau cơm tối Nhan Bắc Bắc liền gióng trống khua chiêng tiến dần từng bước, xách theo bao lớn bao nhỏ, thật xa đã nghe được tiếng cười như chuông bạc. Dư Nhược Nhược hoảng hốt một chút, nếu như là cũng ở năm tháng đó mà gặp phải Nhan Bồi Nguyệt, sẽ là hình dáng gì?

Lập tức tự giễu cợt, làm gì có nếu như, vận mạng an bài đều là như vậy không thể nói trùng hợp, ở thời điểm thỏa đáng, thời điểm nên gặp phải, dĩ nhiên là gặp được, cho dù là đã từng cách thiên sơn vạn thủy, cho dù ngày trước là ở hai thế giới.

. . . . . .

Dư Nhược Nhược cảm giác chỉ cần Nhan Bắc Bắc vừa tới, nhà chừng trăm thước vuông liền thay đổi nhỏ, mặc dù bản thân cô ấy luôn là trực tiếp ỷ lại trong ngực Nhan Bồi Phong, nhưng là bao lớn bao nhỏ nghiễm nhiên đã đem ghế sofa còn lại nhét đầy khe hở rồi. . . . . .

Cô rót hai ly trà sữa đi ra liền há hốc mồm, đã không có một chỗ cho cô ngồi rồi.

Đưa vị chocolate cho Nhan Bắc Bắc: "Em là muốn đem cả siêu thị cũng mua về sao Bắc Bắc."

"Hắc hắc, đây là hôm nay cùng Nhan Bồi Phong đi cửa hàng miễn thuế ở Hongkong mua a, rất nhiều là mua cho bạn học kí túc xá của em. Đúng rồi, chị Nhược Nhược, em cũng mua quần áo cùng mỹ phẩm cho chị đấy. Em không biết số đo của chị, vẫn là gọi điện thoại hỏi Nhan Bồi Nguyệt." Nhan Bắc Bắc vẻ mặt mỏi mệt, nửa hí mắt cười, thanh âm vẫn như cũ tất cả đều là kích động.

Dư Nhược Nhược đầu tiên là cúi đầu quét nhìn thân hình của mình một cái, sau đó kinh hãi quay đầu nhìn về phía Nhan Bồi Nguyệt vừa vặn nhàn rỗi chờ trả lời không cần cám ơn: "Làm sao anh biết số đo của em?"

Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt chuyện đương nhiên: "Phụ nữ toàn Trung Quốc, kích cỡ hiếm thấy và hết hy vọng giống như em, vẫn thật là không nhiều lắm."

~~o(>_