Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 42: Tuyệt tình

     Ánh trăng như sương, Vương Doãn Chiêu mấy phen lựa lời, cuối cùng vẫn không dám đề cập tới chuyện năm đó. Mộ Dung Viêm đột nhiên hỏi: "A Tả đang ở đâu?"

Vương Doãn Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tả tướng quân gần đây đều đang bận rộn chuyện phòng thủ của quân đội, lúc này chắc là đang ở Ôn phủ."

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như giờ này còn tuyên nàng vào cung, có phải sẽ không tốt lắm không?"

Vương Doãn Chiêu liền giật mình, nói: "Bệ hạ nói lời này lão nô liền không hiểu, bệ hạ là quân chủ, khi nào tuyên hạ thần của mình vào cung mà chẳng được."

Mộ Dung Viêm gật đầu, nói: "Vậy ngươi phái người đi đi."

Vương Doãn Chiêu nhanh chóng phái một thái giám tới Ôn phủ tuyên chỉ, Tả Thương Lang còn đang luyện công, nhận được ý chỉ, đành phải vào cung. Ôn gia trên dưới cũng không có ý kiến gì – – có ý kiến thì cũng có ích lợi gì? Nàng mặc dù trên danh nghĩa là ở Ôn gia, nhưng mà tóm lại vẫn không phải là người Ôn gia.

Mộ Dung Viêm lúc nào cũng chọn vào một ít thời khắc có chút ái muội mới triệu nàng vào cung, kỳ thật còn không phải là muốn nhắc nhở Ôn gia hay sao?

Tả Thương Lang tiến cung, nửa đêm tuyên triệu võ tướng vào cung, bình thường đều là do có quân tình khẩn cấp. Nhưng mà nàng mấy phen hỏi thăm, tiểu thái giám chỉ nói không biết, cái gì cũng không dám nhiều lời.

Tả Thương Lang đi theo tiểu thái giám đến thẳng thư phòng, Mộ Dung Viêm đang phê tấu chương. Nàng quỳ xuống hành lễ: "Chủ thượng, đêm khuya truyền chiếu có phải là có quân tình khẩn cấp?"

Vương Doãn Chiêu tinh ý dẫn dắt tất cả cung nhân lui ra ngoài, Mộ Dung Viêm lúc này mới vẫy vẫy tay: "Lại đây."

Tả Thương Lang đi đến bên cạnh y, Mộ Dung Viêm đứng dậy, đột nhiên nghiêng người ôm lấy eo nàng, Tả Thương Lang cả kinh, y lại đặt nàng ngồi lên trên ghế rồng của chính mình. Tả Thương Lang đang muốn đứng dậy, y lại ngồi xổm xuống, kiểm tra bắp chân nàng. Trên bắp chân Tả Thương Lang còn bọc thuốc, thái y trong cung dù sao cũng tỉ mỉ hơn nhiều so với quân y.

Mộ Dung Viêm chậm rãi tháo tất của nàng ra, nói: "Ngươi làm tướng quân ngược lại thật tốt, còn chưa ra chiến trường đã bị thương."

Tả Thương Lang không nói gì, Mộ Dung Viêm cuốn quần nàng lên, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân nàng. Sắc mặt Tả Thương Lang đỏ bừng, mấy phen muốn rụt chân lại, Mộ Dung Viêm nói: "Có nghiêm trọng không? Thái y nói như thế nào?"

Tả Thương Lang mím môi: "Được chủ thượng quan tâm, thái y nói chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng."

Mộ Dung Viêm lúc này mới đứng dậy, nói: "Vậy là tốt rồi, tự mình lưu tâm chút ít, lớn như thế rồi, ngươi không biết tự chăm sóc bản thân còn có thể trông cậy vào ai tới lo cho ngươi?"

Tả Thương Lang cúi đầu xuống, nói: "Nếu như bệ hạ không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui."

Mộ Dung Viêm nhổm người tới, hai tay chống lên tay vịn của long ỷ, cơ hồ đem cả người nàng đều vây lại bên trong: "Sao nào, ngươi không chờ nổi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây sao?"

Y dựa vào quá gần, Tả Thương Lang không khỏi phải quay đầu đi, tránh ánh mắt y, nói: "Không... Chỉ là... Chỉ là Khương cô nương hiện thời đang ở trong cung. Thuộc hạ cùng bệ hạ tuy là quân thần, nhưng đêm khuya yên tĩnh, ở chung một phòng, chỉ sợ nếu như truyền tới tai Khương cô nương, sẽ... sẽ khiến cô ấy hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Mộ Dung Viêm giống như là nghe thấy cái gì rất buồn cười, nói: "Cho dù truyền tới trong tai nàng ấy, cũng không phải là hiểu lầm."

Tả Thương Lang duỗi tay chống lên ngực y, ngăn cản y lại gần thêm chút nữa. Mộ Dung Viêm cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, nói: "Nàng ấy không thể cứ tiếp tục không danh không phận ở lại trong cung như thế này nữa, ngày mai ta sẽ mệnh tông chính chuẩn bị đại điển phong hậu."

Tả Thương Lang rũ mắt xuống, nói: "Chúc mừng chủ thượng."

Mộ Dung Viêm vuốt gọn lại đám tóc lộn xộn buông xuống trên trán nàng, nói: "A Tả, chuyện lần trước là ta sai. Ta có thể an trí tất cả mọi người bên cạnh mình, nhưng không biết nên an trí ngươi như thế nào." Ngón tay y lướt qua gò má nàng, nàng buông mắt, nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, chỉ nói: "Thuộc hạ cũng không cần chủ thượng an trí như thế nào. Đợi sau khi chủ thượng đại hôn xong, thuộc hạ muốn xin thánh chỉ vì nước đi thú biên, cả đời này nếu như không có chiếu, vĩnh viễn cũng không quay về triều."

Mộ Dung Viêm khẽ thở dài, nói: "Trong mắt ngươi, ta liền là loại người tuyệt tình như thế hay sao? A Tả, khi mẫu phi mất, ta còn hết sức nhỏ. Nhưng khi đó ta đã lập lời thề, tuyệt sẽ không đối đãi với nữ nhân của mình giống như phụ vương ta đã làm. Ta không thể nào để cho ngươi vĩnh viễn lưu ở biên thành nơi quan ngoại, ngươi hiểu không?"

Tả Thương Lang hít một hơi thật sâu, nói: "Nhưng vi thần cũng không muốn xen vào giữa chủ thượng và Khương cô nương." Đây dù sao cũng là một đoạn giai thoại thiên cổ của người khác, còn nàng chỉ là một người qua đường Giáp mà thôi.

Mộ Dung Viêm ôm nàng vào trong lòng, nói: "Để ta suy nghĩ một chút, luôn có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên mà. Khuya rồi, chân ngươi lại bị thương, liền ở lại Nam Thanh Cung nghỉ ngơi đi."

Tả Thương Lang lĩnh chỉ, yên lặng xỏ tất lại, đi đến Nam Thanh Cung.

Vương Doãn Chiêu tiến vào hầu hạ Mộ Dung Viêm, hết sức ngoài ý muốn. Đêm đã khuya như thế này, Mộ Dung Viêm triệu Tả Thương Lang vào cung. Ông ta cho rằng hai người đương nhiên là sẽ ngủ cùng một chỗ. Ai ngờ không nói được mấy câu, Tả Thương Lang đã đi trước.

Mộ Dung Viêm nói: "Vừa rồi, ta nói với A Tả chuyện chuẩn bị lập Lan nhi làm hoàng hậu."

Vương Doãn Chiêu trong nội tâm nhảy dựng, cười nói: "Tả tướng quân đối với bệ hạ một lòng trung thành, không màng an nguy bản thân lẻn vào Phương Thành cứu Khương cô nương. Đối với chuyện này, chắc hẳn dốc hết sức đồng ý."

Mộ Dung Viêm nói: "Nàng thỉnh chiếu chỉ để được điều tới biên thành." Vương Doãn Chiêu liền giật mình, Mộ Dung Viêm nói: "Nghĩ biện pháp, làm cho nàng đổi ý."

Vương Doãn Chiêu do dự một chút, nói: "Bệ hạ, theo lão nô thấy, chuyện này cũng hoàn toàn không có gì bất ổn. Nếu như Tả tướng quân thú biên, biên thành Đại Yến yên ổn. Khương cô nương làm hoàng hậu, càng thể hiện bệ hạ thâm tình, là người đại tín đại nghĩa. Vì sao..."

Mộ Dung Viêm nói: "Vương Doãn Chiêu, nàng năm nay mới mười bảy tuổi. Một cô bé mới có mười bảy tuổi, đúng là lúc vừa mới biết yêu. Nàng ở bên cạnh cô, đương nhiên một lòng một dạ. Nhưng nếu như một thân một mình trường kì ở lại biên thành, đến lúc đó có ý trung nhân khác, cô nên chuẩn hay là không chuẩn mới được đây?"

Vương Doãn Chiêu ngây người, đột nhiên một loại ý niệm đáng sợ ở trong đầu ông dần dần thành hình – – lúc trước Mộ Dung Viêm say rượu cùng Tả Thương Lang xảy ra chuyện kia, là thật do say rượu mất lý trí sao? Hay là bởi vì y biết rõ, kỳ thật một khi đón Khương Bích Lan về, Tả Thương Lang vô luận như thế nào cũng sẽ không lại cùng y có một tầng quan hệ như thế này?

Có một cái chớp mắt ông cảm thấy thật đáng sợ, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, mỉm cười nói: "Bệ hạ đa tâm, Tả tướng quân đối với bệ hạ, không thua gì bệ hạ đối với Khương cô nương."

Mộ Dung Viêm nói: "Cô không thể nào để cho cho nàng lấy thân phận gia chủ Ôn thị, Phiêu Kị Đại tướng quân gả cho bất cứ kẻ nào. Ngươi hiểu không?"

Vương Doãn Chiêu cung hạ thân: "Ý của bệ hạ, lão nô nhớ kỹ."

Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Đi đi, chuyện do ngươi làm, cô vẫn luôn yên tâm."

Vương Doãn Chiêu xoay người định đi ra ngoài, bước chân lại dừng dừng, kỳ thật trong lòng ông không phải là không có nghi vấn – – Mộ Dung Viêm kiên quyết phản đối Tả Thương Lang rời xa Tấn Dương, sẽ không có cho dù chỉ là một chút tư tâm không bỏ được trong đó hay sao?

Nhưng ông ta không dám hỏi, cho dù là ở bên cạnh y nhiều năm như thế, ông vẫn không thể hiểu được hết tính tình của Mộ Dung Viêm.