Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm đích thân đi tới Phương Thành, với bên ngoài tuyên bố lại đến đón Yến vương quay về.
Trong triều phe Tiết Thành Cảnh cũng không có cách nào phản đối, hiện thời y là quân chủ, cũng là con ruột của Yến vương. Nếu y chịu đi, đương nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng ai cũng biết, Yến vương vốn đang trong tình huống cực kỳ xấu hổ, nếu như y lại đến nữa, chẳng phải là càng lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Ai cũng chưa đoán ra lần này y có mưu tính gì, Mộ Dung Viêm đã thực sự điểm binh khởi hành.
Từ Tấn Dương đến Phương Thành, một đường dãi gió dầm sương, cho đến lúc cách Phương Thành khoảng năm mươi dặm, Mộ Dung Viêm mới ra lệnh hạ trại, cũng sai người đến Phương Thành thông báo trước.
Mộ Dung Uyên nhận được thư của Mộ Dung Viêm dâng lên, vẫn trong chốc lát xé thành mảnh nhỏ. Sau đó ông ta làm một chuyện chỉ đơn giản cho hả giận, ông ta hạ chỉ, bởi vì nguyên thái tử phi trong đêm cung biến ở Tấn Dương không may gặp nạn, nay sắc lập Khương Bích Lan làm thái tử phi.
Ngay ngày hôm sau cử hành nghi thức sắc phong.
Cách năm mươi dặm, đoàn quân của Mộ Dung Viêm cũng có thể cảm thấy được không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa tại Phương Thành.
Mộ Dung Viêm đem hoàng bảng do lính thám báo mang về ném trên mặt đất, Vương Doãn Chiêu vội vàng nhặt lên, luôn miệng nói: "Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận! Kỳ thật theo lão nô nhận thấy, Khương cô nương là thê hay thϊếp của phế thái tử, thì cũng không có gì khác nhau, bệ hạ cần gì phải vì chuyện này mà tức giận?"
Mộ Dung Viêm cắn răng, nói: "Cô làm sao không biết là không khác nhau? Chỉ là phụ vương... Hừ, đến nước này, ông ta vẫn chỉ công nhận mỗi Mộ Dung Nhược là con trai." Y chậm rãi tỉnh táo lại, y không thể tức giận, y không thể vì vậy mà chủ động xuất binh tấn công Phương Thành. Vô luận vì nguyên nhân gì, chỉ cần y xuất binh, dưới ngòi bút của sử quan liền nhất định sẽ có một khoản bất trung bất hiếu. Rất lâu sau, y mới nhẹ nói: "Ngươi nói đúng, chuyện này cũng không có gì khác nhau."
Vương Doãn Chiêu có chút bất an, y lại đột nhiên hỏi: "A Tả đi đâu rồi?"
Vương Doãn Chiêu có chút ít ngoài ý muốn, nhưng y đã chịu chuyển đề tài, đương nhiên là chuyện tốt. Ông ta vội vàng nói: "Tướng quân cùng Lãnh thiếu quân đi thăm dò địa hình Phương Thành vẫn chưa trở lại."
Mộ Dung Viêm nói: "Nàng và Phi Nhan cùng nhau động thủ, nhất định có thể cứu được Lan nhi." Vương Doãn Chiêu cũng cười nói: "Đúng vậy, coi như là Tàng Thiên Tề ở đây, cũng không thể nào một tấc cũng không rời theo sát Khương cô nương. Nhị vị thiếu quân nhất định có thể thành công."
Mộ Dung Viêm nói: "Sau khi Lan nhi trở về, cô chỉ có thể lập nàng làm hoàng hậu." Vương Doãn Chiêu nghe nói như thế, ngược lại lại không hiểu ý của y, cũng không dám lập tức trả lời. Một lát sau, lại nghe thấy Mộ Dung Viêm nói tiếp: "Tính tình A Tả như thế này, nếu như ta có thê thất, nàng cùng ta, sẽ chỉ càng đi càng ngược, dần dần xa cách."
Vương Doãn Chiêu trong nội tâm cả kinh, nói: "Bệ hạ lo xa rồi, Tả thiếu quân đối với bệ hạ thời gian qua luôn nhất mực trung thành. Cho dù bệ hạ có vương hậu, chắc chắn cũng sẽ không thay đổi."
Mộ Dung Viêm nói: "Trung thành? Nếu như thỉnh cầu mà vĩnh viễn không được, lại trung thành bao nhiêu cũng sẽ có lúc thấy mệt mỏi." Nói xong, y đột nhiên nói: "Từng ấy năm tới nay, bên cạnh cô chưa từng có một nữ nhân nào. Kỳ thật có thêm một mình nàng nữa, cũng không nhiều." Vương Doãn Chiêu tựa hồ có chút hiểu ra, Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn ông, nói: "Ngươi đi an bài, tận lực không để lại dấu vết, đỡ làm cho nàng phải nghĩ nhiều."
Vương Doãn Chiêu cúi đầu xuống, kính cẩn nghe theo nói: "Vâng."
Tả Thương Lang cùng Lãnh Phi Nhan ở bên ngoài thăm dò địa hình Phương Thành, Tả Thương Lang lần trước đã đến một lần, nhưng khi đó là do bị Ôn Thế bắt vào. Hiện thời muốn đi vào, con đường này tuyệt đối không thể thực hiện được.
Phía bắc Phương Thành có một ngọn núi, đỉnh cao nhất gọi là Liên Lý Phong. Hành dinh của Mộ Dung Uyên chính là dựa lưng vào ngọn núi này, nếu như có thể men theo đường núi trèo lên, mọi chuyện ngược lại đơn giản. Nhưng ngọn núi này vách núi cheo leo cao đến ngàn nhận, dốc đứng thăm thẳm. Muốn trèo lên phía trên nói dễ vậy sao?
Nàng cùng Lãnh Phi Nhan cơ hồ đem thăm dò xung quanh cả tòa thành trì một lần, nói: "Xem ra chúng ta vẫn chỉ có thể từ Liên Lý Phong trèo lên phía trên. Lúc xuống núi thì đem Khương cô nương buộc ở trên người, cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm." Lãnh Phi Nhan nhìn chằm chằm nàng mãi đến mức nàng cũng không tự nhiên được nữa, mới hỏi: "A Tả, ngươi thực sự muốn cứu Khương Bích Lan kia trở về sao?"
Tả Thương Lang tạm ngừng, Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như cô ta chết, bệ hạ hiện thời trong quân đúng lúc thiếu hụt tướng lãnh. Y mặc dù trong lòng sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không làm gì ngươi. Mà ngươi lại có rất nhiều thời gian ở bên cạnh y, để từng chút từng chút hàn gắn mối quan hệ của hai người."
Lúc nàng nói lời này, dị thường nghiêm túc. Tả Thương Lang cuối cùng cũng hiểu ra Mộ Dung Viêm vì cớ gì lại không đồng ý để Lãnh Phi Nhan đến trước giải cứu cho Khương Bích Lan. Nếu như là Lãnh Phi Nhan một mình đến trước, nàng nhất định sẽ hạ sát thủ với Khương Bích Lan, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Tả Thương Lang.
Tả Thương Lang nói: "Không." Điều ta muốn, cũng không phải là ở bên cạnh y. Giống như năm xưa đứng trước cổ phật ở Xướng Kinh Lâu cầu nguyện, ta chỉ hy vọng Mộ Dung Viêm vui vẻ, Mộ Dung Viêm vui vẻ, Mộ Dung Viêm vui vẻ.
Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu lên nhìn vách đá dựng đứng sừng sững trước mặt, nói: "Ta cũng biết là ngươi sẽ nói như vậy."
Thăm dò địa hình rõ ràng, Tả Thương Lang về quân doanh, thấy Vương Doãn Chiêu đứng bên ngoài trướng của Mộ Dung Viêm, dáng vẻ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Tả Thương Lang có chút ít ngoài ý muốn: "Vương công công? Phát sinh chuyện gì?"
Vương Doãn Chiêu nhìn thấy nàng, như gặp được cứu tinh, nói: "Tả tướng quân! Bệ hạ đã uống rượu suốt nửa ngày, không cho phép bất cứ ai vào bên trong quấy rầy. Tướng quân có thể vào xem một chút được không?"
Tả Thương Lang nhìn thoáng qua doanh trướng, thật hiếm khi thấy Mộ Dung Viêm uống rượu giải sầu.
Nàng vén mành trướng lên đi vào, Mộ Dung Viêm trầm giọng nói: "Cút!" Đợi nhìn thấy rõ là nàng, lại vẫy vẫy tay, nói: "Lại đây."
Tả Thương Lang đi đến bên cạnh y, trong trướng mùi rượu bốn phía, thấy rõ y đã uống không ít. Nàng ngồi xuống trước kỷ trà, vừa muốn nói chuyện, Mộ Dung Viêm lại lắc đầu, làm động tác chớ có lên tiếng: "Xuỵt, không cần nói, theo giúp ta uống một chén."
Y thay nàng rót rượu, Tả Thương Lang chậm rãi cầm chén đồng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mộ Dung Viêm đã có men say, nàng vẫn nên tỉnh táo thì tốt hơn.
Mộ Dung Viêm nhìn vào mắt nàng, nói: "Lúc còn rất rất nhỏ nàng đã phi thường xinh đẹp." Tả Thương Lang ngẩn ra, ánh mắt Mộ Dung Viêm nồng đậm như rượu, "Khi đó hoàng huynh, Tiết Đông Đình, Bạc Ngọc Khê... Vương tôn quý tộc, đối với nàng không khác gì sao vây quanh trăng, ngoan ngoãn phục tùng."
Tả Thương Lang đã từng gặp Khương Bích Lan, không cần Mộ Dung Viêm nói, nàng cũng có thể tưởng tượng ra. Vẻ đẹp đó, nữ nhân thậm chí cũng đố kỵ không nổi.
Mộ Dung Viêm nói: "Khi đó mẫu phi ta đang lúc được sủng ái, nhưng mà ta lại là người duy nhất không thể cùng nàng chơi đùa, thậm chí nói một hai câu cũng không được. Bởi vì mẫu phi cho rằng, nam nhi không có tiền đồ mới sa vào nữ sắc. Ta thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài tìm nàng, ta không biết khi đó là vì muốn thấy nàng cười một tiếng, hay chỉ là vì muốn phản kháng mẫu phi."
Tả Thương Lang yên lặng lắng nghe, vô thức đã uống cạn rượu trong chén. Mộ Dung Viêm lại thay nàng châm một chén nữa, nói: "Mẫu phi phát hiện ra, tức giận, dùng đủ các loại phương thức trừng phạt ta. Quất roi, phạt quỳ, bà dùng hết tất cả những phương thức bà có thể biết để bắt ta phải thuận theo. Thế nhưng ta vẫn cứ chạy đi, ta không biết ta có thích nàng hay không, ta chỉ là muốn thấy nàng."
Y sa vào trong hồi ức, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng được ánh nến chiếu rọi, tạo nên một cảm giác ôn nhu khác thường: "Mẫu phi cuối cùng thỉnh cầu phụ vương, cho ta với nàng đính ước. Điều kiện là trước khi thành thân, ta không được phép gặp nàng." Khóe môi y thoáng xuất hiện lên một tia trào phúng, trong mắt lại quấn quanh một chút quyến luyến rất nhỏ: "Về sau, mẫu phi mất. Ta dần dần hiểu đó là một đóa hoa khuynh thành tuyệt thế, chỉ có kẻ đứng ở vị trí cao nhất, mới có thể hái được nàng."
Y nâng chén, cùng Tả Thương Lang đối ẩm, nói: "Cho nên cho tới bây giờ, ta cũng không hiểu. Ta một đường đi đến ngày hôm nay, đến cùng là vì thiên hạ, hay là vì nàng."
Tả Thương Lang nói: "Vi thần cho rằng, bệ hạ không cần hiểu. Bệ hạ cuối cùng sẽ hái được kia đóa hoa, bất luận ước nguyện ban đầu là vì thiên hạ, vẫn là vì nàng."
Nụ cười của Mộ Dung Viêm dần dần sâu, tay phải vươn qua kỷ trà, nắm tay nàng, nói: "Bọn họ cũng không hiểu, cái loại khát vọng tích lũy theo tháng ngày đó là như thế nào ở trong lòng người lên men, làm cho người ta cuồng nhiệt mê loạn." Tả Thương Lang cúi đầu, nhìn bàn tay y đang phủ trên chính tay mình, nghe thấy y thấp giọng nói: "Nhưng ngươi hiểu."
Tả Thương Lang ngây ngẩn, Mộ Dung Viêm khẽ dùng sức, kéo nàng đến trước mặt mình, tay phải lướt qua lớp tóc lộn xộn trên trán nàng, nói: "Ngươi chắc chắn hiểu."
Khi đó đôi mắt y nhϊếp trụ hồn phách nàng, quang ảnh như dòng nước xoáy. Tả Thương Lang hốc mắt hơi nóng lên, đúng vậy, nàng hiểu. Y dựa vào rất gần, hô hấp ấm áp mang theo mùi rượu phả lên mặt, nàng liền say.
Gò má đỏ hồng nổi lên, da thịt thiếu nữ sáng lên như khói mờ. Mộ Dung Viêm cầm bình, tự rót cho mình uống vài ngụm, lại đem miệng bình tiến đến bên môi nàng, rót cho nàng. Tả Thương Lang há miệng, rượu một nửa vào miệng, một nửa thuận theo cái cổ thon dài, chảy vào cổ áo.
Ánh mắt Mộ Dung Viêm thuận theo dòng rượu thanh lạnh chảy xuống, dần dần mê ly. Sau đó y cúi đầu, nhẹ nhàng liếʍ hôn những giọt rượu kia. Tả Thương Lang như bị sét đánh, nhẹ nhàng đẩy y ra: "Chủ thượng."
Hơi thở y nhiệt liệt nóng hổi: "Xuỵt, đừng nói già cả."
Đầu lưỡi kia nóng hừng hực, nó liếʍ rượu thực ngon, cũng hút đi tất cả khí lực trên thân thể người ta. Tả Thương Lang lấy tay chống lên ngực y, y nhẹ nói: "Đừng cự tuyệt ta. A Tả, ngươi thích ta phải không?"
Tả Thương Lang liền chậm rãi rút tay trở về. Đúng vậy, ta thích ngươi. Từ khoảnh khắc ở Nam Sơn trông thấy ngươi năm đó bắt đầu. Mười năm sau, tình yêu này trải qua thời gian thay đổi bồi đắp, đau đớn cũng không đáng kể.
Nàng nhắm mắt lại, một khắc kia trong nội tâm liền chỉ nhìn thấy con người này, khuôn mặt này. Người rất khó chịu phải không? Nếu như có thể, ta sẵn sàng đốt cháy xương cốt làm lửa, xua đi một chút tịch mịch của người.
Vương Doãn Chiêu đứng ở ngoài trướng, nghe thanh âm bên trong không đúng, lập tức đuổi binh lính canh gác bên ngoài đi. Cho đến khi sắc trời đã tối hoàn toàn, Tả Thương Lang mới đi ra trước, y phục cùng đầu tóc đều sửa sang lại gọn gàng, chỉ mỗi sắc mặt vẫn lộ vẻ chật vật. Nàng không nói chuyện với Vương Doãn Chiêu mà đi lướt qua ông ta.
Vương Doãn Chiêu hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết không nên hỏi nhiều, quay đầu vào trong trướng của Mộ Dung Viêm. Y phục của Mộ Dung Viêm chỉnh tề treo trên giá áo, trên giường cũng không bừa bộn như trong tưởng tượng.
Vương Doãn Chiêu muốn nói lại thôi, Mộ Dung Viêm mở mắt ra, hơi nhíu mày: "Ngươi đứng ở đấy vò đầu bứt tai là có ý gì?"
Vương Doãn Chiêu vội vàng thỉnh tội, tiến lên thay quần áo cho y. Mộ Dung Viêm quay đầu, trông thấy vết máu trên giường, khẽ nhíu mày, nói: "Về sau chuyện ẩm thực của A Tả, ngươi chú ý một chút."
Vương Doãn Chiêu không hiểu, y nói: "Giang sơn mới sơ định, thời cuộc không yên. Không phải là lúc con đàn cháu đống. Huống chi dù sao trên danh nghĩa nàng cũng là thê tử của Ôn Thế, nếu như xảy ra nhiễu loạn, sẽ rất phiền toái."
Vương Doãn Chiêu liền hiểu : "Nô tài sẽ làm thỏa đáng."
Mộ Dung Viêm gật đầu, bổ sung: "Tiểu hài tử dễ dàng nghĩ nhiều, ngươi ta biết rõ là được."
Vương Doãn Chiêu quỳ xuống: "Vâng."
Tả Thương Lang trở lại trong trướng của chính mình, chỉ cảm thấy ngực tràn đầy căng căng, có một loại vui sướиɠ bủn rủn, khiến người ta mơ hồ có một loại ảo giác muốn rơi lệ. Mỗi một động tác, một cái ánh mắt, một câu nói, từng chữ, của y cũng có thể để lại dư vị gấp trăm ngàn lần.
Nàng mặc nguyên áo ngã ra trên giường, cũng không biết như đi vào cõi thần tiên bao lâu, bên ngoài trời đã tối đen. Vừa mới có chút buồn ngủ, đột nhiên có người vén rèm đi vào. Tả Thương Lang mới ngồi dậy, đã nhìn thấy Mộ Dung Viêm. Sắc mặt nàng bỗng đỏ hồng lên, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng tay chân luống cuống. Có lẽ, phải làm bộ như không có việc gì, tiến lên thi lễ với y. Nhưng mà nàng không thể.
Mộ Dung Viêm đi đến bên giường, đột nhiên vươn tay, từ từ ôm nàng vào trong lòng. Tả Thương Lang cả người đều cứng đờ, y nhẹ nói: "Nghe binh sĩ nói ngươi không ăn cơm tối, hành quân bên ngoài thập phần mệt nhọc, không ăn cơm tối sao được?"
Tả Thương Lang chậm rãi tránh ra khỏi y, tựa như là cố ý tránh né, nói: "Vậy giờ thuộc hạ liền đi."
Nói xong định đứng dậy, Mộ Dung Viêm chậm rãi ôm chặt nàng, nói: "Cũng không phải vội ngay thế, trước theo giúp ta." Nói xong, cúi đầu hôn nàng. Tả Thương Lang nghiêng mặt đi, nói: "Chủ thượng, ngày mai ta cùng với Phi Nhan chắc chắn sẽ cứu được Khương cô nương. Đến lúc đó, bên cạnh bệ hạ, tự nhiên sẽ có giai nhân làm bạn, hồng tụ thiêm hương. Cần gì phải..." Lời nói đến đây, lại đột nhiên có một tia đau đớn co rút, đây có thể là một đêm dịu dàng cuối cùng. Sau này y sẽ đón người y say mê về, chắc chắn lập làm vương hậu.
Mà nàng chẳng qua chỉ là người vợ góa của vong thần, nhất định sẽ không có về sau.
Mộ Dung Viêm cầm tay nàng, bàn tay nàng hết sức cẩu thả, nhưng mà đầu ngón tay lại mảnh mai. Y khẽ hôn lên đầu ngón tay kia, nói: "Mặc dù chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng ngươi là nữ nhân đầu tiên của cô. Trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ cùng với nữ nhân khác ngoài Lan nhi phát sinh loại quan hệ này." Tả Thương Lang cúi thấp đầu, y từng chút từng chút hôn lên môi nàng, nói: "Nhưng khi người đó là ngươi, lại làm cho ta rất vui."
Tả Thương Lang run lên nhè nhẹ, Mộ Dung Viêm cảm thấy cũng có vài phần mềm mại, nàng trên chiến trường, có thể thiện xạ, mũi tên chưa bao giờ hư phát. Nhưng lúc này tháo xuống quân trang, ở trước mặt y lại mang theo thần thái ôn thuận trẻ trung. Cái dáng vẻ nhịn đau rưng rưng đó, mang theo một chút ủy khuất của nữ nhi, muốn hoàn toàn không động tâm thực là không thể. Y cuồng loạn gặm cắn đôi môi đỏ mọng kia, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giống như lần đầu tiên, còn mãn nguyện hơn cả ngày đó đăng cơ làm Đại Vương.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm mang binh đi đến Phương Thành, Tả Thương Lang cùng Lãnh Phi Nhan cũng men bám vào vách núi dựng đứng trèo lên, đi qua Liên Lý Phong, lẻn vào hành dinh của Mộ Dung Uyên ở Phương Thành.
Việc đó đương nhiên không dễ dàng, một đường đá nhọn vách cheo leo khiến người ta kinh hãi, bất cứ lúc nào trên đỉnh đầu cũng có đám chim ưng hung dữ lượn vòng vòng. Nhưng các nàng trước khi đi đã chuẩn bị đầy đủ, một đường kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Xuống núi, phía trước chính là hành cung Phương Thành, trong hành cung chính là người con gái mà Mộ Dung Viêm yêu mến.
Khương Bích Lan, khuynh quốc khuynh thành Khương Bích Lan. Nghe nói không có nam nhân nào có thể chống cự được nụ cười của nàng, nghe nói không có nam nhân có thể chịu đựng được nước mắt của nàng. Đại Yến này một hồi gà nhà bôi mặt đá nhau, nguyên nhân chẳng phải chính là vì mỹ nhân khuynh quốc?
Tả Thương Lang lẻn vào hành dinh, Lãnh Phi Nhan yểm trợ. Khi đó, trong hành cung an tĩnh dị thường. Mộ Dung Uyên cùng Mộ Dung Nhược đều đã ra khỏi thành ngăn địch, nghĩ đến ở phía dưới Phương Thành, còn đang trải qua một hồi đấu võ mồm. Trong hành dinh đương nhiên phải yên tĩnh.
Khương Bích Lan mặc một bộ váy màu tuyết bằng sa có viền, búi tóc kiểu chữ thập trông khoan thai trang nhã như tiên nữ. Đầu đội mũ phượng, cánh phượng hoàng phía trên theo nhịp bước chân đi lại khẽ rung rung, sinh động như vật sống.
Nàng nhìn thấy người xông vào trong cung, trong đôi mắt xinh đẹp hàm chứa lệ, nhưng nàng cũng không sợ hãi. Nàng ngồi ngay ngắn, duy trì uy nghi của thái tử phi: "Ta nhận ra ngươi, ngươi là thị vệ của chàng."
Tả Thương Lang mím môi, cung kính nói: "Khương cô nương."
Khương Bích Lan quan sát nàng từ trên xuống dưới, giọng nói bình tĩnh: "Là chàng phái ngươi tới?"
Tả Thương Lang duỗi tay về phía nàng: "Bệ hạ lệnh mạt tướng đến trước, cứu Khương cô nương."
Người ngồi trên ghế phượng nước mắt như mưa. Lúc nàng ta khóc cũng rất im lặng, chỉ hơi hơi ngửa mặt lên, giọt lệ như chân châu, dung nhan tuyệt mỹ. Tả Thương Lang không biết nên làm như thế nào để trấn an mỹ nhân, nàng chỉ đành phải tiến lên nói: "Thời gian cấp bách, mạt tướng đắc tội!"
Nói xong, im lặng nửa đỡ nửa kéo nàng ta mau chóng rời khỏi hành dinh.
Liên Lý Phong địa thế hiểm trở, chân Khương Bích Lan tinh xảo xinh xắn, đi lại phi thường không dễ. Tả Thương Lang nửa dìu nửa kéo, sau lưng hai người lúc này chính là vực sâu vạn trượng, nếu như có thêm truy binh tất nhiên sẽ rất nguy hiểm. Nàng chẳng hề muốn kinh động bất cứ kẻ nào.
Liên tục đi dọc theo đường mòn lên trên, đã đến Liên Lý Phong. Đứng ở trên đỉnh núi, có thể trông thấy tình huống trước cửa thành. Mộ Dung Uyên đã cùng Mộ Dung Viêm bắt đầu giao chiến, Khương Bích Lan đứng ở trên vách đá sừng sững cao mấy ngàn trượng, nhìn thấy thi thể trải khắp quang cửa thành phía xa xa.
"Khương cô nương, trong thành rất nguy hiểm, chúng ta phải đi mau." Tả Thương Lang cởϊ áσ khoác ngoài xé thành mảnh nhỏ, chuẩn bị buộc lại cột nàng ta vào trên lưng, thuận sườn dốc xuống núi.
Khương Bích Lan chỉ nhìn chằm chằm phía tường thành, đột nhiên nói: "Khương Bích Lan có tài đức gì, lại làm Bao Tự, Đát Kỷ hại nước hại dân." Dứt lời, nàng khẽ nâng mép váy, thình lình bước lên một bước, nghiêng người, thế nhưng nhảy xuống vách núi.
Tả Thương Lang cả kinh, đợi đến lúc kịp phản ứng, đã thấy mình đề khí tung người che chở nàng ta vào trong ngực. Tiếng gió gào thét bên tai, mũi tên của nàng trên sườn đá dốc vạch ra một chuỗi tia lửa thật dài. Nhưng dẫu cho như thế vẫn không thể ngăn cản việc hai người đang rơi xuống, bên tai Tả Thương Lang chỉ có tiếng gió thét gào, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, mũi tên của nàng cắm vào được một cái khe nứt.
Cỏ biếc sâu u, ánh mặt trời khó xâm nhập, dưới chân núi đã không có vết tích của con người không biết bao nhiêu năm. Phía dưới vách núi rạn nứt đứt gãy, trong bóng tối có tiếng rít khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Khương Bích Lan tuy không sợ, nhưng mặt mày cũng thất sắc. Cô ta kinh hãi thét lên chói tai, rất nhanh đã hấp dẫn cả bầy rắn vây lại. Tả Thương Lang khắp cả người phát lạnh, trong ánh sáng mờ mờ đám bò sát trơn trượt kia thè lưỡi trườn tới, có đủ các loại hoa văn, nhưng cùng một loại ánh mắt, khe nứt không có chỗ đặt chân, hai người bị kẹt một nửa người ở trong này, nàng cố gắng khống chế Khương Bích Lan không cho cô ta giãy dụa, cũng khống chế chính mình phải bình tĩnh.
Trong bóng tối thứ trơn bóng kia cuốn lấy chân, cảm giác nó dọc theo bắp chân mình trườn lên trên, Tả Thương Lang lấy ra một mũi tên cắm vào kẽ nứt của vách đá, cẩn thận đem Khương Bích Lan nâng lên trên. Khương Bích Lan nắm chặt bả vai nàng, đột nhiên phát hiện áo nàng đều đã ướt đẫm, người dùng hết toàn lực ôm lấy chính cô ta thế nhưng cũng đang run rẩy.
Bầy rắn kia càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, mồ hôi Tả Thương Lang đỏ ra ướt đẫm áo. Cánh tay đỡ Khương Bích Lan đã chết lặng đến mất hết tri giác, lại không thể động đậy. Đột nhiên lại nhớ tới lúc nhỏ. Một đôi đồng nam đồng nữ bị trói chặt tứ chi, ném vào trong sơn động tế sơn thần. Thứ âm thanh rin rít, khè khè đó cũng như cảm giác lũ rắn uốn éo trườn trên cơ thể nàng, nó vẫn luôn ẩn núp ở trong lòng, trở thành ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tiêu tán.
Nàng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có thanh âm mơ hồ từ đằng xa truyền đến: "Bệ hạ, chỗ này cây cỏ hỗn loạn, có dấu vết bị đè gãy, họ chắc chắn ở gần đây thôi."
"A Tả?" Đó là tiếng của y, tựa như ánh sáng trong màn đêm.
"Chủ thượng." nàng từng chữ từng câu đều phi thường cẩn thận, đột nhiên xuất hiện tiếng ồn sẽ khiến cho bầy rắn bị giật mình chuyển sang công kích, "Khương cô nương cũng đang ở đây, trong này có rất nhiều rắn, cẩn thận."
"Bích Lan?" Hắn tự mình nắm lấy cổ tay trắng nõn của Khương Bích Lan, nhẹ nhàng dùng sức một chút, đã kéo được cô ta ra sườn dốc.
"Nàng... có sao không?" Giọng nói của y dịu dàng ân cần, giống như thuở còn nhỏ. Giọng Khương Bích Lan hết sức nhỏ, nhỏ đến mức như mang theo tiếng thở dài khe khẽ: "Chàng cần gì phải cứu ta."
Tả Thương Lang gắt gao nắm chặt mũi tên màu xám bạc, mồ hôi lạnh ra đầy tay, con rắn trơn trượt nhơ nhớp kia đã bò lên tới ống tay áo nàng, nàng cắn chặt môi, cuối cùng nhịn không nổi cúi đầu nói: "Chủ thượng?"
Nhưng không có bất cứ tiếng nào đáp lại, hoàn toàn yên tĩnh. Y quên nàng.
Một phút đồng hồ hắc ám, dài tựa như cả đời.
Lúc Lãnh Phi Nhan tìm đến, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình: "A Tả!"
Nàng tiến lên vài bước, đem Tả Thương Lang từ trong khe nứt kéo lên. Khi đó nàng giống như bị dội nước ướt sũng, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ. Lãnh Phi Nhan từ trong tay áo của nàng kéo ra một con rắn đen cuối cùng, một kiếm chém thành hai đoạn. Sau đó vội xem miệng vết thương trên cánh tay nàng: "Là rắn độc sao?"
Nàng nhanh chóng móc ra thuốc trị độc rắn từ túi da treo bên hông, nhưng khi nhìn thấy hình dạng dấu răng rắn cắn trên cánh tay Tả Thương Lang lại thấy không giống như là rắn độc cắn. Nhưng sắc mặt Tả Thương Lang khi đó làm nàng thấy lo lắng, nàng cúi đầu xuống, mυ'ŧ nọc độc từ miệng vết thương ra, sau đó rắc thuốc trị độc lên.
Mồ hôi lạnh trên người Tả Thương Lang bất chấp vẫn liên tục tứa ra, thật lâu nàng mới đẩy Lãnh Phi Nhan ra, nói: "Ta không sao."
Lãnh Phi Nhan cả giận nói: "Bộ dáng ngươi chỗ nào giống như là không có việc gì!!"
Nàng thấy góc quần Tả Thương Lang có vết máu, liền vén ống quần nàng lên xem, mới phát hiện chân nàng bị đá nhọn rạch thương. Máu chảy rất nhiều, trong vết thương còn có đất cát. Nàng nói: "Chân ngươi! Chúng ta phải lập tức xuống núi!"
Tả Thương Lang lắc đầu, nói: "Ngươi đi trước đi, ta tự mình xuống."
Lãnh Phi Nhan nói: "Tự mình xuống? Ngươi đi được sao! Lại đây ta cõng ngươi!"
Tả Thương Lang nói: "Hiện tại Yến Tử Sào cùng Yến Lâu đã phi thường làm người khác chú ý, nếu như lúc này ngươi lại xuất hiện ở trước mặt những người khác, sẽ dẫn đến nghi ngờ. Đi đi, không cần lo cho ta. Bệ hạ ở gần đây, binh sĩ cũng sẽ không quá xa chỗ này, ta có thể đi."
Lãnh Phi Nhan liền giật mình, chậm rãi đỡ nàng dậy, Tả Thương Lang khập khiễng đi lên phía trước, nàng đứng chô chân tại chỗ, không động đậy. Mãi cho đến khi Lãnh Phi Nhan biến mất ở trong bãi cỏ rối loạn.
Tả Thương Lang đoán không sai, nàng đi không tới một dặm, liền có binh sĩ dắt ngựa đang đợi. Tả Thương Lang tránh tay bọn họ đưa đến đỡ, mùi tanh trong miệng làm cho nàng muốn nôn mửa. Nàng hỏi: "Có rượu không?"
Có binh sĩ hiến rượu, Tả Thương Lang mở ra đổ nguyên một nửa túi vào miệng, toàn bộ chỗ còn dư lại đỏ lên miệng vết thương trên đùi phải để rửa sạch bùn đất.
Nàng quay về trong trướng liền muốn tắm. Cái mùi tanh nồng của bùn đất đó cơ hồ bao lấy nàng, khiến nàng quả thực khó thở. Nhưng mà trong doanh trại nào có điều kiện tốt như vậy, nàng tìm xung quanh được một cái hồ nước, miễn cưỡng dùng nước lạnh tắm rửa. Thay quần áo xong đã vào đêm. Mộ Dung Viêm cũng không đến, y đương nhiên không sẽ đi qua, cùng Khương cô nương cửu biệt trùng phùng, trân bảo trong lòng bàn tay mất mà lại được, hẳn là có chuyện nói không hết. Sao có thể lại còn nhớ tới những thứ linh tinh xung quanh?
Tả Thương Lang nghỉ trong doanh trại, qua nửa đêm, thế mà lại phát sốt. Nàng biết mình bị sốt nhưng lúc này nếu gọi quân y, lại bị một phen lăn qua lăn lại, liền dứt khoát cố chịu đựng đến hừng đông.
Người trong quân không quá chú ý tiểu tiết, sáng sớm dậy nàng mới đi đến chỗ quân y, vừa nhờ ông ta băng bó miệng vết thương giúp cho, vừa tiện thể xin thuốc trị thương hàn.
Mộ Dung Viêm xác thực liên tục bên cạnh Khương Bích Lan, hai người sán vào cùng một chỗ, nói chuyện đến hơn nửa đêm. Khương Bích Lan liên tục khóc, nước mắt như châu: "Viêm ca ca, ta thật sự sợ hãi, cha nương ta, ca ca ta, bọn họ còn ở trong Phương Thành. Ta lại ở đây, bệ hạ cùng thái tử ca ca nhất định sẽ làm khó họ..."
Mộ Dung Viêm vỗ nhè nhẹ lưng nàng, Vương Doãn Chiêu ở bên cạnh đính chính: "Là Yến vương cùng phế thái tử."
Mộ Dung Viêm ngược lại không để ý, nhẹ nói: "Ngoan, trước tiên nàng viết một phong thư, ta phái người đưa đến cho phụ thân nàng ở Phương Thành. Ta không có ý định đuổi tận gϊếŧ tuyệt ý đối với phụ vương, cha nàng cũng nhất định phải quyết định sớm một chút. Ta đáp ứng nàng, chỉ cần cha nàng đồng ý hồi triều, hắn vẫn là trọng thần triều đình, vẫn quyền khuynh triều đình như cũ. Hai người ca ca của nàng, ta cũng sẽ an bài cho vị trí tốt."
Khương Bích Lan nức nở nghẹn ngào, hai tay cánh tay trơn trượt như rắn nước ôm thật chặt cổ y: "Viêm ca ca, chàng... cha ta.. ông ấy cùng bệ... Yến vương... Chàng không trách ông ấy sao?"
Mộ Dung Viêm lắc đầu, dốc hết dịu dàng ra trấn an: "Sao có thể, Lan nhi, ta nếu là vua, hoàng hậu nhất định là nàng. Ta sao có thể chèn ép gia tộc của thê tử ta được? Huống chi vị thái sơn đại nhân(*) này của ta, ta lại hiểu quá rõ. Ông ta đi theo phụ vương, cũng nhiều bất đắc dĩ. Ta đáp ứng nàng, chuyện này xóa bỏ, vĩnh viễn không truy cứu. Nàng xem, dù sao hiện tại ngay cả gia quyến của Ôn Thế cũng đều bình an vô sự, không phải sao?"
(*) Cha vợ
Cánh tay y ôm nàng ta chầm chậm dùng sức, như muốn đem nàng ta hòa tan vào trong lòng mình: "Chúng ta có thể yêu nhau gần nhau, đã không dễ dàng. Ta sao còn có nhàn hạ, đi trách tội người đã sinh dưỡng nàng."
Khương Bích Lan lệ như suối trào: "Ta liền đi viết thư ngay, phụ thân đại nhân nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Mộ Dung Viêm gật đầu, lão ta đương nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận. Lão vốn chính là loại người hết sức minh bạch.
Phương Thành, lúc Khương Tán Nghi nhận được thư của con gái gửi đến, phế thái tử vẫn còn ở hành viên tìm kiếm Khương Bích Lan. Lão vốn là hồ ly già đời, thời gian qua toàn là lựa gió phất cờ. bây giờ Mộ Dung Uyên đại thế đã mất, lão vẫn tiếp tục đi theo ông ta, chỉ là bởi vì Mộ Dung Viêm chưa chắc sẽ cho lão đường sống.
Lão lại xem kỹ thư thêm một lần nữa, hiện thời Mộ Dung Viêm đối với con gái của mình vẫn chưa hết thâm tình. Cho dù nữ nhi của mình đã là thê tử của Mộ Dung Nhược, y vẫn nguyện ý lập nữ nhi làm vương hậu. Nếu như chuyện này không phải là giả, sau khi lão hồi triều, vẫn là quan to lộc hậu, thậm chí còn là hoàng thân quốc thích.
Hiện thời tình hình của Mộ Dung Uyên không tốt, thành tựu của phế thái tử nếu bàn về văn hoá, giáo dục hay võ công, chỉ sợ tuyệt đối không phải là đối thủ của Mộ Dung Viêm. Lão không nhất thiết phải chìm trên chiếc thuyền này. Trong triều đến cả Viên Hí loại vũ phu tứ chi phát triển kia cũng đều thuận lợi vui vẻ nhậm chức Đại tướng quân.
Lại nhìn lại bản thân! Vùi mình ở cái Phương Thành bé tí ti này, ăn bữa hôm lo bữa mai, cả ngày lẫn đêm đều lo lắng loạn quân xâm nhập, cắt đầu cả một nhà già trẻ. Lão thở dài, suy đi nghĩ lại, cuối cùng viết một bức thư hồi âm.
Ngày hôm sau, nguyên hữu thừa tướng Khương Tán Nghi vào lúc canh bốn châm lửa làm hiệu, mở cửa Phương Thành. Mộ Dung Viêm dẫn binh tiến vào, xâm nhập hành cung, tước vũ khí tướng thủ Phương Thành.
Trận đánh này, cơ hồ chém tận gϊếŧ tuyệt phe Yến vương, phế thái tử, vương hậu. Phế thái tử cùng Mộ Dung Uyên chỉ còn lại một nhánh tàn binh, hốt hoảng trốn về phía huyện Đường. Mộ Dung Uyên bắt giữ Văn Vĩ Thư, đến lúc này đã kết thúc, tất cả đại thần đi theo Mộ Dung Uyên, hoặc là phản bội hoặc là chết, không hề sót một kẻ nào.
Phương Thành cung vũ đơn sơ, Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang cùng nhau tiến vào trong cung, vương hậu Lý thị đầu đội ngũ long phượng châu ngọc quan, mặc phượng bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, trên áo khoác khăn choàng, đính kim long kim phượng. Nhìn thấy Mộ Dung Viêm, bà ta ngồi ngay ngắn tại ngai phượng: "Ngươi đã tới."
Mộ Dung Viêm nhìn bà ta cười: "Xem ra hoàng huynh lại chạy trốn rồi."
Vương hậu cười một tiếng, lớp trang điểm đậm đặc che kín nếp nhăn, dung nhan nồng đậm tuyệt diễm: "Ngươi lúc nào cũng đến chậm."
Mộ Dung Viêm đến gần ngai phượng điểm toàn châu ngọc, trong con ngươi màu đen phản xạ khuôn mặt hoàng hậu trang điểm lộng lẫy: "Không muộn. Không phải mẫu hậu vẫn còn ở đây sao."
Vương hậu cười lớn khiến mũ phượng trên đầu khẽ rung rung: "Ta biết, ngươi vì cái chết của con tiện nhân kia nên vẫn luôn luôn hận ta. Nhưng mà Mộ Dung Viêm, vậy thì sao chứ? Ả ta đã bị thua, ta mới là hoàng hậu chân chính! Ả vĩnh viễn vĩnh viễn cũng chỉ là phi tử!"
Mộ Dung Viêm cười: "Mẫu hậu nói đúng, nếu để cho ngài mất mạng như thế này, ngài đến chết vẫn là hoàng hậu. Vĩnh vĩnh viễn viễn đều là hoàng hậu." Sắc mặt vương hậu thay đổi, Mộ Dung Viêm nghiêng người, hai tay chống lên tay vịn của ngai phượng lạnh như băng lại hoa lệ, khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ lại làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. Y nhẹ nói, "Ta giúp ngài gả cho thêm một vị phu quân nữa, ngài cảm thấy như thế nào?"
Ánh mắt vương hậu bắn ra oán độc, ánh mắt kia quá quen thuộc. Trong một chớp mắt Mộ Dung Viêm thậm chí cho rằng y lại trông thấy người phụ nữ kia. Hơi thất thần, trong miệng vương hậu liền chảy xuống một đường máu, Mộ Dung Viêm muốn tránh xa ra một chút, bà ta đột nhiên bắt lấy tay y: "Mộ Dung Viêm, ta, ta dù có hóa thành lệ quỷ..."
Mộ Dung Viêm thậm chí cũng không thèm rút tay về, liền cứ như vậy lạnh như băng mỉa mai nhìn bà ta, chờ đợi đoạn sau liên miên bất tận kia.
Bà ta dồn dập thở dốc, vẻ oán độc trong mắt chậm rãi mất đi, bà ta nói: "Ta dù cho có hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ che chở Nhược nhi của ta." Dung nhan bà ta chậm rãi trở nên dịu dàng, nhẹ nói, "Vương tôn thì sao phải giống như thường dân, không thể xóa bỏ được sủng nhục kinh chốn nhân gian."
Lực đạo nắm ở cổ tay y đột nhiên biến mất, bàn tay trắng nõn của bà ta rủ xuống. Mỉa mai trong mắt Mộ Dung Viêm giống như một đốm lửa nhỏ, bỗng nhiên chợt lóe, lại chậm rãi bị đóng băng, dập tắt.
Y lạnh như băng nhìn chăm chú vào thi thể đáng sợ trên ngai phượng hoa lệ, thật lâu sau, duỗi tay tháo mũ phượng trên đầu bà ta xuống, nói: "Phế hậu Lý thị, sợ tội tự sát, dùng quan tài nhỏ chôn cất đơn giản tại phía đông Phương Thành. Không được lập bia thờ cúng."
Có thị vệ đi vào, nâng thi thể Lý thị ra ngoài. Thấy châu ngọc quý giá trên áo, không khỏi vụиɠ ŧяộʍ tháo xuống, nhét vào trong tay áo. Một đời sủng hậu, sau khi chết lại chật vật như vậy.
Đại quân vào thành, tình cảnh khó tránh khỏi có chút ít rối loạn. Mộ Dung Viêm nhìn quân đội ở phía ngoài một hồi, đột nhiên hỏi Tả Thương Lang: "Bà ta không phải không nghĩ đến ta sẽ nhục nhã bà ta, vì sao còn phải sống chờ ta vào cung?"
Tả Thương Lang cũng cả kinh, bật thốt lên: "Bà ấy... Hẳn là muốn kéo dài thêm một chút thời gian, giúp phế thái tử cùng Yến vương chạy trốn chăng?"
Mộ Dung Viêm nói: "Nói đến thì, vị vương huynh này của ta thời gian qua có chút hiếu thuận, cho dù chạy trối chết lại vội vàng, nhưng sao có thể bỏ mặc Lý thị ở lại?" Y đột nhiên quay đầu, sải bước trở lại hành cung. Bên trong hành cung đã không có một bóng người, y nhảy lên xà nhà, ở trên xà nhà phát hiện mấy chỗ dấu vết bụi bị tay áo phủ loạn tạo ra.
Thời điểm Vương hậu chết, có người đã ở nơi này.
Mộ Dung Viêm cười: "Hoàng huynh thời gian qua ỷ vào thân phận mình, lại cũng làm lên chuyện lén lén lút lút. Chậc chậc." Y ngược lại nhìn về phía Tả Thương Lang, trách tội: "Phiêu Kị Đại tướng quân, ngươi thế nhưng không nghĩ ra!"
Cái này ai có thể nghĩ ra được! Tả Thương Lang quỳ xuống: "Vi thần có tội, tự nguyện lĩnh phạt!"
Mộ Dung Viêm gật đầu, nói: "Trong cung đang túng thiếu, liền phạt bổng một năm đi."
Tả Thương Lang: ...
Mộ Dung Viêm thấy nàng vẻ mặt không cho là đúng, vừa cười vừa nói: "Đừng như vậy, đến ta là đại vương còn không phải là không có tiền lương sao? Ai, phí công phí sức, cũng không biết vì cái gì."
Tả Thương Lang khó được nghe y càu nhàu, cười đến mặt mày cong cong. Mộ Dung Viêm cúi đầu, thấy nàng cười trộm, không khỏi nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Bốn mắt nhìn nhau, Tả Thương Lang chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, hô hấp không yên.
Mộ Dung Viêm nói: "Ừm, nếu không có tiền, thì trước tiên có thể dùng những thứ khác tạm thay vậy."
Tả Thương Lang lập tức mặt đỏ tới mang tai: "Chủ thượng!"
Mộ Dung Viêm cười nhẹ, hôn lên trán nàng. Tả Thương Lang biết rõ là phải đẩy y ra, nhưng vòng ôm của y an ổn như vậy, phảng phất như hôn lên con mắt của người, liền có thể dừng lại một đời lênh đênh. Nàng nhắm mắt lại. Nụ hôn của Mộ Dung Viêm dần dần sâu, chậm rãi ôm nàng thật chặt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗ loạn, Vương Doãn Chiêu ở ngoài điện nói: "Khương cô nương, bệ hạ đang bận, mời ngài tạm thời chờ..."
Tiếng Khương Bích Lan nức nở như đang khóc: "Viêm ca ca! Viêm ca ca!"
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mộ Dung Viêm bỗng nhiên đưa tay đẩy Tả Thương Lang ra, xoay người ra ngoài đại điện. Tả Thương Lang lui về phía sau một bước, gót chân đập vào cột trụ trong cung.
Thế mà lại có một chút đau đớn, còn hơn cả chỗ bị thương.