Quý Tín tỉnh lại trên giường của chính mình, toàn thân trần trụi, phần eo đau nhức không thôi. Nhìn quanh bốn phía không thấy bóng dáng của người đàn ông kia, Quý Tín nhìn thời gian, đã đến giữa trưa rồi. Quý Tín xốc chăn lên, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống rồi.
"A..." Quý Tín đỏ mặt, lại nghĩ đến tối qua đã làm những gì với người đàn ông xa lạ kia.
Quý Tín nhìn đến tờ giấy để trên đầu gường, trên đó là một hàng chữ rồng bay phượng múa "Bé yêu, tôi đã giúp em xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm lớp rồi, buổi chiều em hẵng đi học. Còn nữa, mở TV ra nhé, có quà tặng cho em."
Quà? Quà gì cơ?
Quý Tín nửa tin nửa ngờ mà mở TV lên "A a a... Khó chịu quá... Ưʍ... Ngón tay ở hậu môn thật khó chịu mà..." "A a a... Không được... Ưm ưʍ... Khó chịu quá... Gậy lớn trong hậu môn... Hu hu hu... Mau đem gậy lớn rút ra đi mà... Khó chịu..."
Quý Tín nhìn video mình vừa bị che mặt vừa bị một người đàn ông làm. Vì chỉ quay sau lưng nên chỉ nhìn được dáng người của người đàn ông kia, thế nhưng có thể thấy được người nọ rất cao, da màu yến mạch, mỗi lần thẳng lưng đều có thể nhìn đến cơ nổi lên sau lưng.
Quý Tín sợ đến mức tay run cả lên, vội vã tắt TV.
Người đàn ông ghi hình lại là muốn cái gì, muốn uy hϊếp mình sao?
Quý Tín còn đang suy tư thì chuông tin nhắn di động vang lên, tên hiển thị là "Chồng dương v*t to": "Bé yêu, xem chưa, có nhớ chồng không nào? Thích món quà này chứ?"
Quý Tín không khỏi sợ hãi, từ nhỏ đến giờ cuộc sống trôi qua bình thường khiến cậu không biết phải làm cái gì trong tình cảnh này.
Lại một tin nhắn nữa đến "Bé yêu à, không được làm cái gì mạo hiểm nhé, chồng mà tức giận thì sẽ đem món quà kia tặng cho người khác đấy."
Quý Tín sợ tới mức bật khóc, vậy phải làm sao bây giờ, bản thân bị một người đàn ông xa lạ cᏂị©Ꮒ, còn sướиɠ không chịu được.
"Hu hu hu..." Quý Tín bất lực mà khóc lên.
"Bé yêu à, dương v*t của chồng lại nhớ em rồi, buổi chiều đi học về rồi buổi tối ra ngõ nhỏ kia chờ nhé. Nếu em không đi, chồng sẽ lại giận đó, mà chồng giận thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Quý Tín nhìn tin nhắn, nhỏ giọng nức nở. Bình tĩnh lại liền đứng lên mặc quần áo rồi đeo cặp sách vào, bắt xe đến trường học.
"Ôi... Quý Tín, cậu sao thế? Chân đau à? Đi đứng sao mà kì cục quá vậy!" Lớp trưởng Trịnh Phi vỗ lên bả vai Quý Tín.
"À... Tớ không sao, cậu không cần phải quan tâm đâu, vào chỗ đi, giáo viên đến rồi" Quý Tín run rẩy đi vào lớp học.
"Trời... Quý Tín..." Trịnh Phi sờ sờ đầu, Quý Tín sao vậy? Mình không làm gì khiến cậu ấy giân đâu nhỉ.
"Quý Tín, Quý Tín" Giáo viên gọi tên cậu.
"A... Dạ..." Quý Tín ngơ ngác.
"Em trả lời câu hỏi tôi vừa đặt ra đi" Thầy Tần nhìn Quý Tín.
"À dạ..." Quý Tín vừa rồi vẫn luôn nghĩ về người đàn ông kia, căn bản là không có nghe giáo viên hỏi gì, ấp úng cả nửa ngày rồi đành đỏ mặt ngồi xuống.
Cuối giờ, chủ nhiệm lớp gọi Quý Tín xuống văn phòng, "Quý Tín, em là một hạt giống tốt, hiện tại đang là thời điểm vô cùng gấp rút, em không thể lơi lỏng được, tôi rất xem trọng em đó"
Quý Tín muốn nói với chủ nhiệm lớp việc người đàn ông kia cưỡng bức mình, nhưng lại sợ người đó sẽ trả thù chính mình, vì thế lại ấp úng nói mình không sai cả, chỉ là do tối qua ngủ không đủ giấc mà thôi.
Quý Tín đang cực kì sợ hãi, không muốn về nhà một chút nào cả, đợi tận đến khi trường học đuổi về mới lên xe về nhà. Quý Tín muốn đổi sang đường vòng để về nhưng lại sợ mình không đến kia thì người nọ sẽ đem phát tán video, vì vậy đành nghe lời người đàn ông mà đi vào ngõ nhỏ.
Đầu ngõ, ông cụ thân thiết cùng Quý Tín chào hỏi, cậu chào có lệ rồi run rẩy đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
Đi được nửa, Quý TÍn liền cảm thấy phía sau có người đi theo, vừa định quay đầu lại thì bị cái gì đó chụp lên đầu, tay bị vặn lại phía sau rồi bị ấn ở trên tường.
"Hu hu hu... Anh buông tha cho tôi đi mà... Hu hu... Tôi chỉ là học sinh thôi mà... Xin anh đấy" Quý Tín không nhịn được run rẩy, khóc lóc xin tha.
"Đừng khóc, em khóc làm tôi đau lòng" Người đàn ông hôn lên cổ của Quý Tín.
Quý Tín nhớ lại gậy lớn của người đàn ông tối hôm qua ở trong thân thể mình mà chọc vào rồi lại rút ra, khóc càng to hơn.
Người đàn ông nghe tiếng khóc đến phiền, mắng "Em là con gái hay sao vậy? Lúc nào cũng khóc, khoc, khóc."
"Hu hu hu... Tôi cũng biết sợ mà... Hu hu hu... Tôi không thích làm những cái đó... Xấu hổ muốn chết..." Quý Tín nức nở.
"Tối hôm qua ai bị cắm đến bắn đấy nhỉ? Em không thích mà vẫn bị cắm đến bắn sao? Em không thích mà núʍ ѵú sưng lên như con gái vậy hả? Còn c̠úc̠ Ꮒσα em nữa, c̠úc̠ Ꮒσα đàn ông con trai mà cũng chảy nước được ư? Cú© Ꮒσα em giống với mấy người đàn bà dâʍ đãиɠ ngoài kia, chảy nhiều nước như vậy, làm dương v*t tôi sướиɠ muốn chết" Người đàn ông dùng những từ ngữ thô tục mà nói những cái mà Quý Tín không thích.
Quý TÍn khóc càng to hơn nữa, khóc mãi rồi mệt đến bất tỉnh.
Người đàn ông nhìn Quý Tín đang nằm trong l*иg ngực, bỏ miếng trùm đầu vừa rồi ra vứt trên mặt đất, hôn lên đôi mắt sưng sưng vì khóc của Quý Tín "Bé yêu, đừng khiến tôi phải tức giận"
Bế Quý Tín lên, người đàn ông ra lệnh với người bên cạnh "Dọn dẹp đi" sau đó đi về phía bóng tối.
Quý Tín tỉnh lại thì thấy mình đã bị trói, toàn thân trần trụi, đôi mắt bị che lại.
Quý Tín ngồi cả nửa ngày cũng không nghe thấy giọng của người đàn ông, kêu to lên "Đồ xấu xa kia, anh ở đâu..."
"Bé yêu nhớ tôi rồi à, buổi tối em chưa ăn cơm, tôi đã bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, chuẩn bị dậy ăn đi" Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi đến bên người Quý Tín.
"A... Anh đừng có mà dựa gần thế, nóng" Quý Tín đã chán khóc, vốn dĩ mình là người yếu đuối, từ trước đến này vẫn là nhẫn nhục chịu đựng mà sống, cho nên ở trường các bạn có việc gì đều nhờ đến cậu thì Quý Tín cũng rất vui lòng giúp, còn cảm thấy mình vẫn còn có ích. Vì vậy cho nên giờ Quý Tín cùng phải cố chịu đựng, người đàn ông kia cường thế như vậy, mà mình thì không có chút năng lực phản kháng nào, vậy chi bằng nhẫn nhịn cho xong. Tuy rằng giờ mình vẫn có chút sợ người đàn ông kia, nhưng nói chung thì người đó cũng không quá xấu xa, chẳng qua... Chẳng qua là luôn muốn cùng mình làm cái loại kia.
"Chỗ nào nóng hả?" Người đàn ông dựa vào càng gần.
"A... Anh..." Quý Tín cứng miệng, xấu hổ đến không nói nên lời.
"Bé yêu, đói bụng chưa, cơm xong rồi đây" Người đàn ông đem đồ ăn mà người làm vừa đưa tới để trên tủ đầu giường.
"Tôi không biết em thích ăn gì nên làm mỗi thứ một ít, em thử bánh bao nhân trứng sữa này xem" Người đàn ông đưa một cái bánh bao đến bên miệng Quý Tín. Quý Tín đã đói lắm rồi, hé miệng cắn một miếng.
"Ưʍ... Ngon quá..." Quý Tín vừa nhai vừa nói.
Người đàn ông kia đút cho cậu vài cái, rồi lại thêm đồ ăn khác, cuối cùng còn bắt Quý Tín ăn thêm chén cháo, mãi đến khi Quý Tín không ăn nổi nữa mới chịu dừng tay lại.
"Ôi... No quá, tôi không phải lợn mà... Sao có thể ăn nhiều được như thế cơ chứ!" Quý Tín oán trách, bụng mình no muốn chết, đều tại cái tên xấu xa này.
"Em xem em không giống lợn chỗ nào, em chính là con lợn con mà" Người đàn ông đem tay vào nách Quý Tín mà chọc lét.
"Ha ha ha... Đừng... Ha ha ha... Buồn quá đấy..." Cả người Quý Tín đang trần trụi, hai tay hai chân bị trói, không thể tránh được bàn tay to của người đàn ông, cười ra nước mắt "Ha ha ha... Không được... Ha ha... Bỏ ra đi... Ha ha ha"
Người đàn ông nhìn Quý Tín cười đến vui vẻ như vậy thì cũng cười theo, dừng tay ghé vào cổ Quý Tín mà cười thành tiếng.
Quý Tín không hiểu, cái tên xấu xa này sao lại cười? Chẳng lẽ mình trông hài hước đến vậy à? "Đồ xấu xa, anh cười cái gì?"
"Tôi rất vui, em biết không, Quý Tín, em là ánh sáng của tôi, giờ đây ánh sáng của tôi đã chiếu rọi đến tôi rồi, nghĩ thôi đã khiến tôi vui vẻ" Người đàn ông nói ra những lời âu yếm sến đến buồn nôn.
"Khụ... Ừm... Chúng ta có quen nhau à?" Quý Tín lần đầu tiên nghe được tên mình phát ra từ miệng người đàn ông kia. Mình có quen người nào như này ư, trong trí nhớ không hề có người này mà.
"Ha ha... Không đâu, em không nhớ được đâu... Trong mắt em tôi chỉ là một người qua đường mà thôi" Người đàn ông thở vào cổ Quý Tín, làm cho cậu cảm thấy buồn buồn.
"Anh tên gì thế? Nói tên ra có khi tôi lại biết" Quý Tín vẫn chưa biết tên người đàn ông kia.
"Em gọi tôi là chồng" Người đàn ông lại không đứng đắn, nhéo lấy cái mũi của Quý Tín.
"A... Anh" Quý Tín có chút xấu hổ, sự sợ hãi bị thổi bay lúc nào không biết.
"Bé yêu, ăn xong rồi thì chúng ta nên ăn đến trái cây tráng miệng nhỉ?" Người đàn ông dụ dỗ Quý Tín.
""Ừm..."
"Em muốn ăn gì?" Bàn tay to của người đàn ông đặt lên eo Quý Tín mà vuốt ve.
"A...Anh... Tay anh..." Quý Tín bị sờ đến mềm nhũn.
"Gì cơ? Tôi không nghe rõ" Người đàn ông cố tình trêu đùa thêm Quý Tín.
"Anh... Tay anh... Sờ eo tôi khiến tôi ngứa" Quý Tín quay đầu đi, đỏ mặt.
"Thế à, vậy không sờ nữa, em muốn ăn quả gì?" Người đàn ông "tốt bụng" mà lấy tay ra.
"Có quả anh đào không, tôi muốn ăn anh đào" Quý Tín liếʍ môi, quả mình thích nhất chính là anh đào và dâu tây.
"Có đấy, loại to hay nhỏ?" Người đàn ông hỏi cẩn thận.
Anh đào to hay nhỏ khác gì nhau đâu?
"To đi" Quý Tín thuận miệng nói.
Người đàn ông cầm lấy đĩa anh đào to đã được rửa sạch, cởi trói cho hai chân của Quý Tín, đặt lên vai mình.
"Ấy... Anh... Đồ xấu xa kia... Anh làm cái gì đấy... A..." Quý Tín không thể tin được mà cảm nhận thứ đặt ở hậu môn mình.
"Bé yêu, chồng đút em anh đào mà em thích nhất nha" Người đàn ông banh mông Quý Tín ra, ngón trỏ cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, sau đó dùng một tay khác đút anh đào vào.
"A a... Không..." Hai chân Quý Tín đá loạn xạ, người đàn ông không thể không dừng tay lại mà đè lại hai chân cậu.
"Ngoan chút, bé yêu" Người đàn ông đánh một cái vào mông Quý Tín.
"A a a... Đau" Tuy rằng người đàn ông kia đánh nhẹn, nhưng da Quý Tín trắng, bị đánh chút vẫn bị đỏ lên.
Người đàn ông một tay đè hai chân Quý Tín, một tay khác lại cầm từng quả anh đào lấp đầy c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.
"Bé yêu, c̠úc̠ Ꮒσα em ăn tốt quá này, mười quả anh đào cũng ăn hết, em có cảm nhận được không? Cú© Ꮒσα em kẹp chặt anh đào quá, mấy quả bị em kẹp nát rồi, xem này, c̠úc̠ Ꮒσα em chảy ra nước anh đào rồi, ngọt lắm... Bé yêu, em muốn nếm thử không?" Người đàn ông liếʍ láp nước anh đào ở cửa hậu môn Quý Tín.
"Hu hu hu... Bẩn lắm... Bẩn lắm mà... Đừng...: Quý Tín mới chỉ bị làm có một lần, làm sao có thể chịu được loại đùa bỡn ấy của người đàn ông kia, liền nhanh chóng cầu xin, "Hu hu... Khó chịu, thật khó chịu... Đầu lưỡi anh liếʍ làm tôi thấy khó chịu quá... Hu hu... Đừng liếʍ... A ưʍ... Bẩn lắm... A a"
Người đàn ông liếʍ hết nước anh đào lại ấn vào anh đào trong c̠úc̠ Ꮒσα Quý Tín.
"A a... Bụng căng quá... Ưʍ... Đồ xấu xa kia... Đừng ấn nữa mà... Bụng muốn nổ tung ra mất..." Quý Tín không nhịn được mà rêи ɾỉ, nhanh chóng đã bị thủ đoạn của người kia chơi đến mức mất đi lý trí, chỉ còn lại du͙© vọиɠ.
"A a... Không được... Đồ xấu xa...Tôi khó chịu... Tôi muốn tiểu... Ưm a... Anh liếʍ sướиɠ quá... Ưʍ... Bụng căng quá... A a... Đừng liếʍ nữa... Hô... Không... Không được... A a a... Muốn ra rồi... A a"
Đầu lưỡi của người đàn ông đảo quanh nếp nhăn chỗ cúc hoa Quý Tín mà liếʍ láp, Quý Tín thét chói tai, bắn lần đầu tiên trong đêm nay.
Người đàn ông nhìn cái bụng căng tròn của Quý Tín, và dương v*t nhỏ mềm oặt xuống rồi kia, lấy một tấm vải nhỏ buộc lên.
"Anh... Đồ xấu xa, anh muốn làm gì nữa... Anh..." Quý Tín giãy giụa.
"Ngoan... Em không thể bắn quá nhiều được... Đối với thân thể không tốt... Về sau một đêm chỉ cho bắn một lần, em vẫn còn nhỏ mà" Người đàn ông hôn lên bụng của Quý Tín.
"A... Đừng chạm... Bụng khó chịu... Ưm a... Trướng muốn chết" Quý Tín khó chịu rêи ɾỉ, cửa hậu môn mấp máy, muốn bài xuất anh đào bên trong ra.
"Bé yêu, nhiều anh đào quá, em không cho nó ra được đâu, hay để tôi giúp em nghiền nó ra đã nhé" Người đàn ông lại tốt bụng mà nhắc nhở Quý Tín.
"A... Có thể chứ? Vậy anh nhẹ một chút, bụng tôi khó chịu quá... Giúp tôi cho nó ra" Quý Tín đã sớm quên chính người đàn ông này đã nhét anh đào vào mình.
"A a a... Anh... Ưm a a..." Quý Tín kêu lớn, mãi không thể nói ra câu hoàn chỉnh, cả người bị cắm về phía trước, sau đó lại bị kéo về, rồi lại bị cắm mạnh lần nữa.
"Ưm a a... Anh đúng là người xấu mà... A a... Lừa... Ưʍ... Kẻ lừa đảo." Quý Tín vừa rêи ɾỉ vừa mắng.
"Ha ha... Bé yêu, tôi lừa em bao giờ nào? Em phải xem lại lương tâm mình rồi hẵng nói chuyện nha" dương v*t người đàn ông hướng đến c̠úc̠ Ꮒσα của Quý Tín đỉnh lộng.
"A a a a... Đừng a... Đừng cắm nữa mà... Hu hu hu bụng tôi... Anh đào còn trong bụng đó... Anh lừa tôi.... Anh bảo anh giúp... Giúp tôi... Hô... Nghiền anh đào a a a... nhưng anh... Ưm ưʍ... Giờ dương v*t anh... A... Cắm đến... A a... Hậu môn tôi... Ưm a... Bụng tôi... Đồ xấu xa kia... A anh nhẹ chút đi... Ưm a..." Quý TÍn rêи ɾỉ đứt quãng.
Người đàn ông nghe Quý Tín đơn thuần đến dâʍ đãиɠ nói, hưng phấn không chịt được, liền cởi trói hai tay cậu, bế Quý Tín ngồi lên côn th*t.
"A a... Bị cắm chết mất a... Sâu quá... Ư a a... Quá sâu rồi... Ưm a a... Anh đào lại đi vào hết rồi... A không được... A ưʍ... Sâu quá rồi..." Hai chân của Quý Tín vòng qua eo người đàn ông, c̠úc̠ Ꮒσα ngậm lấy côn th*t của người nọ, đôi tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân mình bị cắm ngửa về phía sau.
"A a... Thật là khó chịu... A ưʍ... dương v*t tôi thật là khó chịu quá... A a... Cầu xin anh... Xin anh mà... A" Quý Tín bất lực mở miệng xin người đàn ông.
"Xin gì cơ? Em nói ra đi, rồi tôi giúp em?" Người đàn ông lại dụ dỗ Quý Tín nói ra lời dâʍ đãиɠ.
"Hu hu... Tôi không biết... Xin anh mà... Ưm a a... Tôi không biết... Thật là khó chịu... Hu hu... Tôi khó chịu quá..." Quý Tín lắc đầu, sướиɠ đến toàn thân run rẩy.
Người đàn ông ghé bên tai Quý Tín nói gì đó.
"Hu hu... Không được... Quá xấu hổ rồi... Hu hu... Tôi không nói ra được... A" Quý Tín lại lắc đầu, không muốn nói ra những gì người đàn ông kia dạy mình.
"Không nói thì đành chịu thôi" Người đàn ông đỡ lấy eo của Quý Tín, côn th*t hướng về phía trước mà cắm rút, Quý Tín bị đỉnh đến trợn trắng mắt, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh rồi, bụng bị đỉnh nhô lên, sướиɠ đến rêи ɾỉ không ngừng, nhưng dương v*t nhỏ thì vẫn bị buộc, không thể cao trào.
"Ưm a... Xin anh... Xin anh mà..." Quý Tín khóc nấc lên, dùng sức cào vào lưng người đàn ông.
"Nói ra đi nào... Bé yêu, nói ra thì tôi giúp em" Người đàn ông dụ dỗ Quý Tín vào vực sâu.
"A a a... dương v*t to của chồng... Ưm a... Tao hóa thật là khó chịu... Ưm ưm a... Anh mau cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα của tao hóa... Ưm a a... Đem bụng tao hóa đâm thủng đi... A a a... Tao hóa bị dương v*t lớn cắm đến sướиɠ điên... A a... Không được... dương v*t lớn của chồng quá lợi hại... A ưm ha" Quý Tín không biết xấu hổ rêи ɾỉ, hoàn toàn chìm vào vực sâu của du͙© vọиɠ.
Người đàn ông để Quý Tín quỳ trên giường, mông chổng lên, bằng phương thức giao cấu nguyên thủy nhất của loài thú mà cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ của Quý Tín.
"A a a... Cú© Ꮒσα sướиɠ quá... Ưm a a... Bị dương v*t lớn cắm đến sướиɠ... Ưm ưʍ... A" Quý Tín rên lớn, nước miếng đều chảy ra, người đàn ông cắm rút hết sức mấy chục lần rồi từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong tràng đạo toàn anh đào của Quý Tín. Quý Tín không nhịn được mà co rút, người đàn ông liền cởi bỏ sợi dây buộc ở dương v*t cậu ra. dương v*t nhỏ của Quý Tín liền bắn ra hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên khăn trải giường. Cú© Ꮒσα mình bị rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi, dương v*t mình bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi, Quý Tín sướиɠ đến mất đi thần trí, chỉ biết há miệng to mà hô hấp.
Người đàn ông cuối cùng cũng bắn xong, đem dương v*t nửa đã mềm xuống rút ra, từng dòng chất lỏng màu trắng ngà lẫn anh đào chảy ra.
Khăn trải giường dính toàn là những chất lỏng đầy dâʍ ɭσạи: "Hu hu hu... Cái tên xấu xa này... Hu hu hu... Tôi... Tôi sao có thể nói ra những lời đó được chứ... Hu hu... Đều tại anh... Hu hu hu" Quý Tín khóc lớn lên, c̠úc̠ Ꮒσα còn đang chảy chất lỏng kia.
"Được rồi, được rồi mà, trách tôi, lỗi của tôi, bé yêu đừng khóc, đều do tôi!" Người đàn ông ôm lấy Quý Tín.
"Hu hu..." Quý Tín không nhịn được sụt sịt, từ nhỏ đến lớn chưa từng nói ra những lời đó, sau khi cha mẹ ly hôn, mình vẫn luôn là một học sinh ngoan. Vậy mà bây giờ học sinh ngoan ngoãn ấy lại bị một người đàn ông tùy ý dâʍ ɭσạи, còn nói ra lời đáng xấu hổ như vậy. Quý Tín càng nghĩ càng thấy khổ sở, khóc càng to hơn.
Người đàn ông cũng biết Quý Tin nhất thời không thể tiếp thu nhanh vậy được, vỗ nhẹ Quý Tín và im lặng, chờ Quý Tín khóc mệt đến ngủ, người đàn ông mới bế Quý Tín lên, đi vào phòng tắm.