Ta Dựa Vào Hệ Thống Video Ngắn Giữ Mạng

Chương 30: Sa mạc trí thức

Edit by Hà Rockin

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và wordpess của Hà Rockin

Lâm Trạch mở wechat ghi chú là "Một nhà tương thân tương ái" có mười người trong group chat. Quả nhiên giống như Đào Nhã nói, anh bị điên cuồng @ thành 99+.

Điệu bộ này, giống như anh không trả lời tin nhắn là có thể vô tận các thế hệ xuất hiện @.

Lâm Trạch đại khái xem qua một chút, chỉ trả lời hai chữ đã buông điện thoại xuống, không chú ý động tĩnh trong nhóm nữa.

Đào Nhã thấy anh trả lời, cũng không nói cái gì nữa, bộ dáng đã sớm đoán được, nói: "Lâm lão sư vẫn như cũ, không thích xã giao. "

Nói xong, cô xuất phát từ lễ phép, ở dưới tin nhắn của Lâm Trạch trả lời một cái biểu tình "like".

Thiếu chút nữa đã làm trong đám lão đại tức chết đi được.

Về phần vì sao nói là lão đại mà không phải gia trưởng, cho nên, tộc quần nhà này không phải tộc quần kia. Bọn họ cũng không phải quan hệ họ hàng gì. Nói cách khác, kêu nhóm làm việc có thể thích hợp hơn.

Trong nhóm này chỉ có hai nghệ sĩ, những người khác đều là cấp quản lý của công ty.

Tổng giám đốc Golden Orange Entertainment thích sắp xếp một số nghệ sĩ có loại hình phát triển tương tự và người đại diện của họ vào một nhóm, đợi đến khi có thông báo tài nguyên hoặc bữa tiệc thử vai, đều sẽ được công bố trong nhóm. Về phần nghệ sĩ có muốn đi hay không, cũng không phải do chính bọn họ định đoạt, có đôi khi tuy nói tự nguyện, nhưng vẫn mang theo chút màu sắc bức bách.

Đào Nhã hỏi: "Thật sự không đi sao?"

Lâm Trạch nói: "Không đi. "

Đào Nhã không bỏ cuộc: "Lão già nói có kịch bản tốt muốn lấy. "

Lâm Trạch vẫn lạnh lùng như trước: "Không được. "

......

"Tôi vẫn nghĩ không ra, " Đào Nhã trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu, "Tính tình ngăn cách với đời này của anh, rốt cuộc là lăn lộn trong giới giải trí như thế nào. "

Cô tiếp tục, giống như suy nghĩ về một cái gì đó: "Không thích xã giao, uống rượu không dính, thích từ chối... Sao lại giống tôi như vậy..."

Lâm Trạch and Thẩm Kỳ: "..."

(*) and là của tg đó, khum phải của toy đâu.

Vậy đây là lý do lấy tên nhóm là " Một nhà tương thân tương ái " ah.

Lúc này chuyên gia trang điểm đã thuận lợi điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhận cọ từ Thẩm Kỳ, một lần nữa bưng lên bát cơm bận rộn.

Một giờ sau, nhân viên ít nhiều đã đến đông đủ.

Biên kịch tới đây để khơi thông suy nghĩ kịch bản cho các diễn viên, Thẩm Kỳ vốn muốn đi tổ trang phục, không ngờ Giang Trăn nhắn tin nói còn đang sửa sang lại, phải đợi một hồi mới có thể qua được. Vì thế Thẩm Kỳ trở thành một người nghe ngóng.

Biên kịch nói bảy phần nghiêm túc, ba phần nhiệt huyết sôi trào.

Tuy nhiên, nhóm "Một Nhà Tương Thân Tương Ái" cũng không cho cô nhiều phản ứng.

Cảnh tượng một lần nữa quỷ dị.

Càng quỷ dị chính là, biên kịch đại nhân lại bắt đầu lấy thân thử nghiệm, giống như vì bọn họ mà biểu diễn chi tiết hơn thủ pháp biểu diễn.

- -Một buổi biểu diễn của một người.

Tổ hai người vẫn không có phản ứng, bất quá người kia ngược lại có phản ứng, nhưng lại không có ý nghĩa gì quá lớn.

Thẩm Kỳ nhìn phương thức triển khai kỳ diệu này, cảm giác mình đi vào sa mạc trí thức. Cậu ngồi xổm xuống, đem tay vùi vào trong cát, lại mê mang nhìn chằm chằm hạt cát từ kẽ ngón tay rơi xuống, giống như chỉ số IQ không nhiều của cậu, cũng theo đó mà chảy xuống.

Trải qua bốn mươi phút tra tấn bằng văn tự, biên kịch rốt cục cũng nói xong mười lăm màn diễn vào buổi sáng.

Nhiệm vụ giải thích ngày hôm nay đã trôi qua một nửa. Thậm chí còn đáng chú ý hơn, tiến triển của bộ phim này cuối cùng đã bị mắc kẹt trong chế độ phân nữa thoải mái.

Cách đóng máy còn hơn một tháng nữa. Từ từ... Nói cách khác, lúc điểm sinh mệnh của cậu chấm dứt chính là ngày đoàn làm phim đóng máy.

Cmn, kế hoạch này thật tuyệt vời!

Không hổ là mi! Hệ - cáo già - thống.

Nếu cậu không nhận nhiệm vụ trong vòng một tháng, cậu sẽ biến mất cùng với bộ phim. Biết rõ là cậu chết thảm do hệ thống độc hại, không biết còn tưởng rằng cậu vì ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình anh dũng hy sinh!

"Cảnh đầu tiên quay cùng cô?" Lâm Trạch tuy rằng hỏi Đào Nhã, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ lấy ra bảng quá trình, nói: "Là cùng quay với chị Đào Nhã." Cậu tiếp tục báo cáo về hành trình ngày hôm nay: "Hôm nay tổng cộng 30 cảnh quay, thời gian kết thúc sớm nhất dự kiến là 10 giờ tối."

Đào Nhã góp vui hỏi: "Vậy trễ nhất thì sao? "

Thẩm Kỳ lại nhìn thoáng qua biểu mẫu quy trình, nói: "Rạng sáng..."

Đào Nhã đứng lên, cầm lấy kịch bản, bộ dáng người từng trải, ra vẻ thâm trầm nói: "Lâm lão sư, xem ra hôm nay lại là một trận chiến không có khói súng. "

Bởi vì trước đó từng hợp tác, lại là cùng một trận doanh chiến hữu, Lâm Trạch cùng cô xem như thân thiết, thái độ khiêm tốn: "Cảnh tiếp theo tôi không muốn làm chiến hữu của cô. "

Đào Nhã kinh ngạc nói: "Anh còn có phần tiếp! Tôi dựa vào may mắn, được chứ? "

Lâm Trạch: "..."

Đào Nhã lại kinh ngạc: "Anh sẽ không cho rằng tôi dựa vào ba chứ? "

Chẳng lẽ không đúng sao?

Đào Nhã đem biểu tình ngầm thừa nhận của bọn họ thu vào đáy mắt, lắc lắc đầu, biểu tình cực kỳ phong phú nói: "Là ta trả sai, đồng bạn ta tin tưởng, vậy mà phỏng đoán thân phận của ta..."

Thẩm Kỳ cảm thấy không có vị đồng nghiệp nào diễn xuất hơn Đào Nhã.

Tuy rằng trong giới giải trí tất cả mọi người đều là diễn viên, bất quá cái này càng khoe khoang một chút.

Đạo diễn bắt đầu gào thét.

Đào Nhã trước khi lên sân khấu còn chửi bới một câu: "Ba tôi thật sự rất ồn ào, mặc dù tôi không gặp ông ấy nhiều."

Không ai có thể trả lời tiếp cuộc trò chuyện. Mọi người thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ.

Thử hỏi: Câu tiếp theo nên để tôi trả lời như thế nào?

Thẩm Kỳ cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ, dù sao cha cậu cũng như vậy, xuất quỷ nhập thần, ba năm năm năm cũng không gặp được một lần.

Cậu nhớ lại lần trước cha con gặp mặt thân thiết, hẳn là năm năm trước, tính ra, đến nay thời gian chia lìa hẳn là có thể một lần nữa phá kỷ lục.

Ha ha, nếu như cậu không ràng buộc hệ thống này, cho dù biến mất trên thế giới, cha cậu hẳn là người cuối cùng trên thế giới biết.

Tạo hóa trêu người.

Đó là tình yêu.

*

Nếu Thẩm Kỳ chưa từng tận mắt chứng kiến diễn xuất của Đào Nhã, ấn tượng của cậu đối với nữ diễn viên này có thể vẫn còn dừng lại ở nhất cử nhất động không bình thường kia, nhưng kỳ tích xuất hiện vào giây tiếp theo.

Cảnh đầu tiên hôm nay chính thức đánh bảng, hai vị trong giới đối tác đều biết từ trên siêu xe đi xuống, chậm rãi tiến vào tầm nhìn của máy quay.

Một người trở lý toàn năng trong trang phục hoa văn tối cộng với giày cao gót tám cm. Một người thành đạt trong bộ âu phục đen cao lãnh cấm dục mười phần.

Ngày mưa phù hợp với biểu tình âm lãnh của hai vị này, giống như là từ trong địa ngục đi ra, quả thực ——

Đẹp, tới, ngốc!

Thật sự là một đôi bích nhân.

Chị ơi em yêu chịiii! Anh ơi anh mlem quá!

Thẩm Kỳ cảm thấy CP Hơi Nước của mình hẳn là không chống lại được cảm giác áp bách mà hai vị này mang đến. Cậu bắt đầu não bổ một loạt tiết mục CP kế tiếp.

Thật không trách cậu dễ dàng thay đổi, muốn trách thì trách hai vị trước mặt cậu. Quá chói mắt.

Chỉ cần xuất hiện, lời thoại còn chưa nói một câu, mọi người đã nhìn như si như say, thậm chí có một số cô gái đã quỳ gối dưới gót giày của Đào Nhã.

"Cắt!"

Tạm dừng hơi đột ngột, cảnh đầu tiên vẫn chưa kết thúc.

Đạo diễn Trần giơ loa lên, nói điểm mình không hài lòng: "Bước chân của hai người thống nhất một chút, còn có, biểu tình của Đào Nhã mang theo nụ cười nhẹ là bắt buộc phải có cảm giác sâu không lường được, nhớ kỹ! Sâu không lường được! "

Vì thế hai người một lần nữa diễn ra mộng ảo xuất hiện.

Trải qua một phen chỉ đạo của đạo diễn Trần, nhóm fan mê muội lại một lần nữa mãnh liệt gia tăng.

Thẩm Kỳ ở một bên một mình vỗ tay cho ánh mắt tuyệt diệu của đạo diễn Trần. Quả nhiên a quả nhiên, không hổ là ngươi!

"Tách tách"

Bên cạnh truyền đến tiếng màn trập thật nhỏ. Thẩm Kỳ nhìn qua, là nhϊếp ảnh gia chụp ảnh... hả?

Đó không phải là trợ lý của Đào Nhã, Tiểu Ngô sao?

Thẩm Kỳ đơn giản chào hỏi cô, liền nhận được điện thoại của Giang Trăn, bảo cậu đi lấy quần áo.

Thẩm Kỳ cũng không sốt ruột, cậu cọ xát chỉ muốn nhìn thêm hình ảnh đặc sắc tuyệt luân này vài lần nữa. Giang Trăn cũng không nhịn được, quần áo của hắn rất cần có người mang đi, để cho hắn một chút không gian hô hấp.

Khi Giang Trăn lần thứ ba nhịn không được call cậu, Thẩm Kỳ mới chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

Thẩm Kỳ vẻ mặt nhu thuận: "Chờ lâu rồi ~ Tiểu Trăn Tử! "

Giang Trăn đợi đến nghiến răng nghiến lợi: "Cậu còn biết đến. "

Sau đó ném cho Thẩm Kỳ một đống quần áo, bảo cậu giúp treo mặc áo.

Thẩm Kỳ vừa mặc vừa nói: "Mỗi ngày cậu đều phải sửa sang lại nhiều quần áo như vậy sao? "

Giang Trăn cũng không nhàn rỗi: "Cũng không phải, hôm nay diễn quần chúng có hơi nhiều. "

Thẩm Kỳ gật gật đầu.

Tiếp theo hai người bắt đầu tán gẫu bát quái.

Thẩm Kỳ nói: "Lúc trước tôi còn tưởng rằng cô nương nửa đường gϊếŧ ra là Cừu Lật, không nghĩ tới là Đào Nhã. "

Giang Trăn đồng ý: "Tôi cũng cho rằng đó là Cừu Lật. "

"Ở chung với Đào Nhã so cô ta tốt hơn rất nhiều, diễn xuất cũng không kém."

"Đồng ý."

Trò chuyện một hồi, Giang Trăn vẻ mặt tò mò: "Hai người gần đây không có tiến triển gì sao? "

Thẩm Kỳ sớm đã quen với câu hỏi như vậy, cơ hồ mỗi một người ship cp nhìn thấy cậu đều sẽ hỏi vấn đề này. Làm thế nào để trả lời cậu có thể đọc thuộc làu làu: " Cũng nhanh."

Giang Trăn vỗ vỗ vai cậu, nói: "Tôi rất mong chờ. Sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu. "

Đừng dùng chiêu này, được không!

*

Khi cậu trở lại trường quay, phát hiện cảnh đầu tiên vẫn chưa quay xong.

Cậu nắm lấy trợ lý đạo diễn ở một bên hỏi: "Tiến độ sao chậm vậy?"

Trợ lý đạo diễn vẻ mặt khổ sở: "Tính tình đạo diễn Trần cậu cũng biết, còn đang bới móc từng chi tiết. "

Chi tiết? Cậu đã rời đi gần một giờ rồi, đây đâu phải chi tiết, rõ ràng là cắt nhỏ như tơ rồi có được không!

Ngài chẳng lẽ là bếp trưởng của một khách sạn lớn cấp quốc gia? Mệt mỏi cuộc sống nhà bếp không biết ngày đêm, vì vậy quyết định thử thách bản thân, chuyển sang làm đạo diễn, quyết định phát triển kỹ thuật cắt rau như Trù thần của ngài?

"Cắt!"

Đạo diễn Trần không biết là lần thứ mấy hô cắt, tất cả nhân viên công tác cùng nín thở, chỉ sợ cái miệng vàng này lại đưa ra ý kiến tỉ mỉ hơn.

—— "Chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. "

Ngay sau khi lời này được đưa ra, toàn viên may mắn sống sót.

Sau đó, tất cả các thành viên đổ xô đến.

Lâm Trạch nhận lấy nước Thẩm Kỳ đưa cho uống một ngụm.

Thẩm Kỳ hỏi: "Anh Lâm, muốn xem kịch bản không? "

Lâm Trạch lắc lắc đầu, thân thể có chút căng cứng, hẳn là thời gian kéo căng quá dài.

Thẩm Kỳ đứng sau lưng anh, cố gắng nắm bốp bả vai anh.

Đầu Lâm Trạch hơi ngửa ra sau, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cậu: "Thủ pháp không tệ, đã học qua? "

Thẩm Kỳ nói: "Học qua một chút, trước đây khi chăm sóc mẹ tôi có học. "

Lâm Trạch gật đầu.

"Tối nay đến phòng tôi."

Tay Thẩm Kỳ dừng lại.

"Giúp tôi xoa bóp."

Haha?

Edit: hôm nay vừa edit vừa mở nhạc ấn độ, não hơi lag tí. Có vẻ chương này sạn hơi nhiều >.